“Đúng rồi, Trình Liên nói anh bị trúng độc. Anh có ấn tượng gì về chuyện này không?”
Dung Lạc nói một mình đến hắng hái bỗng nhiên nhớ ra chuyện này, cô ngẩng đầu lên nhìn hắn hỏi nhưng chỉ thấy Mục Dã lắc đầu.
“Có lẽ con cá kia đã đánh thuốc tôi trong lúc tôi hôn mê bất tỉnh.”
Mục Dã bâng quơ đáp. Hắn còn không quên nói: “Tống Bằng là chiến hữu vào sinh ra tử của tôi, em có thể tin tưởng anh ta.”
Hắn không nghĩ việc mình không rõ tung tích lại khiến cho Chiến Hạo nóng đầu to gan làm bậy, không biết cố kị mà xông vào nhà hắn như vậy. Ngẫm lại hắn chỉ cảm thấy may mắn vì Tống Bằng đã trở lại. Cũng là do hắn suy nghĩ không chu toàn, hắn nên nhớ ra Tống Bằng, để anh ta để ý cô một chút mới phải. May mà cô không sao…
Dung Lạc ở trong cái ôm siết của người đàn ông vô thức gật đầu. Cô còn lơ đễnh đáp lại: “Nếu không phải có anh ta…”
Cô bỗng nhiên ngừng khiến Mục Dã hạ mắt nhìn cô. Nhưng Dung Lạc không có ngừng lâu đã tiếp tục nói, giọng điệu kiên định quyết tuyệt.
“Nếu không phải em nghĩ có thể tin tưởng anh ta thì ngay lúc phát hiện ra anh, em đã ngay lập tức mang anh rời khỏi đây.”
Ngữ khí của cô khiến Mục Dã giật mình lại trầm mặt không nói gì một lúc lâu.
“Cho dù lúc đó không phải là em phát hiện ra anh trước thì chưa chắc họ đã có thể giành lấy anh từ tay biển cả đâu.”
Dung Lạc nhếch môi không biểu tình nói.
Mục Dã lần đầu nhìn thấy người con gái như vậy. Dung Lạc lúc này cứ như một thượng vị giả đang khống chế chúng sinh trong tay, nhìn chúng sinh bằng nữa con mắt cực kỳ kiêu ngạo. Không biết Dung Lạc có nhận ra trạng thái này của mình hay không, nhưng Mục Dã lại đã bị cô hút mất hồn. Nhất là khi hắn trở thành đối tượng được cô che chở, gần như là chiếm hữu mà tuyên bố với thế gian rằng bất kể là ai đều không có khả năng đụng được vào hắn, làm tổn thương hắn mảy may chỉ cần cô còn tồn tại.
Không biết hắn có từng nghĩ bản thân sẽ có một ngày trở thành đối tượng được bảo vệ hay không, nhưng ở lúc này hắn lại thỏa mãn vì được cô bảo bộc. Hơn nữa hắn còn tham lam muốn nhiều hơn, còn chỉ muốn cô chỉ đối với hắn mà thôi. Dù rằng hắn không biết cảm giác ưu việt của cô từ đâu mà có.
“Sao em có thể chắc chắn như vậy?”
Ít nhất trước đó cô còn chưa rõ ràng đường lui cho mình, đây là trực giác của hắn. Như vậy, nhất định là sau khi hắn đi cô đã xảy ra chuyện gì đó mới khiến cho cô hiện tại tự tin như vậy.
“Nữa tháng sau khi anh đi em đã lén ra biển một lần.”
“Là để xác định sao?”
Mục Dã vừa nghe đã vô thức hỏi.
“Ân, là để xác định. Cho dù anh có thể trở về hay không thì em vẫn phải làm rõ chuyện này.”
Dung Lạc nói đến đây lại giống như quyết tâm cái gì. Cô lật người dậy, hai tay chống hai bên tai người đàn ông, gần như là nữa đè trên người hắn nhưng luôn cẩn thận không đụng vào vết thương trên ngực của hắn. Cô áp sát, hơi thở gần như phun trên mặt Mục Dã vừa nhìn chằm chằm vào mắt người đàn ông, hít sâu một hơi chậm rãi kiên định nói: “Em không phải là Dung Lạc.”
Ánh mắt người đàn ông lóe lên một tia sáng lạnh, bàn tay đang đáp trên eo người con gái cũng vô thức siết chặt nhưng lại không khiến cô đau đớn. Hắn im lặng, không tỏ vẻ gì đợi cô nói tiếp.
Dung Lạc không nhìn được ý nghĩ bên trong biểu tình của hắn nhưng cô không có bận tâm nhiều. Đơn giản khi cô quyết định nói ra cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý để đối mặt với bất cứ phản ứng nào của hắn rồi. Dung Lạc rũ mắt nhìn phiếm môi đầy đặn trước mặt, âm thanh thả nhẹ đến mức thấp nhất: “Không phải là Dung Lạc anh biết. Không phải là Dung Lạc người trong làng biết.”
“Hơn nữa, Dung Lạc anh biết đã chết cách đây bốn tháng, đổi lại là em.”
“Chết là sao?”
Mục Dã chấn động vô cùng nhưng hắn vẫn tỏ ra bình tĩnh nói ra nghi vấn của mình. Mặc dù là vậy thì khí tràng của hắn vẫn rất sắc bén. Có thể thấy rằng lời cô nói đã mang đến kích thích rất lớn cho hắn. Dung Lạc không lý giải được nguyên nhân vì sao hắn có vẻ coi trọng việc này nhưng cô lại không có xoắn xuýt nó mãi. Bởi vì lúc này cô còn đang bận sắp xếp lời nói trong lòng sao cho hợp lý dễ hiểu nhất.
Mục Dã không biết Dung Lạc nghĩ gì, lại đối với chuyện này có lý giải thế nào. Nếu biết, hắn chỉ có thể nói Dung Lạc vẫn còn chưa ý thức hết hoàn toàn tầm quan trọng của nữ tánh trong thời đại này. Chuyện một nữ tánh vô cớ chết đi hoàn toàn không phải là chuyện nhỏ mà còn có thể nói là chuyện lớn. Nữ tánh gần như báu vật trân quý nhất, không phải nói mất là mất đơn giản như vậy. Nếu không phải Dung Lạc mượn xác hoàn hồn thì việc “Dung Lạc” chết truyền ra nhất định sẽ dẫn đến xao động lớn.
“Cô ấy tự sát.”
Dung Lạc đưa mắt lơ đãng nhìn một vào một góc nào đó của căn phòng khi nói lời này.
Mục Dã lặng thinh. Trong lòng hắn còn nghĩ nguyên nhân vì đâu một người đang sống lại muốn tự sát thì đã nghe Dung Lạc nói.
“Cô ấy có lẽ không muốn tuân theo sự sắp xếp của dân làng đến đây.”
Nhưng Dung Lạc không khẳng định mà còn nói thêm: “Đây chỉ là suy đoán của em dựa trên những biểu hiện còn sót lại xung quanh cô ấy. Nhưng đúng là cô ấy đã chết. Lại ở lúc này em bởi vì sự cố bất ngờ mà mất mạng, trùng hợp hoàn hồn vào người cô ấy, tiếp tục sống. Cũng thay cô ấy tiếp tục hoàn thành sứ mệnh dân làng cưỡng ép giao cho là đến nơi này.”
Cô nói xong trên môi còn vươn nụ cười tự giễu. Mục Dã nghĩ hắn có thể lý giải được.
Cho nên là, Dung Lạc lúc đầu mới không hề rõ ràng tình huống hiện tại của bản thân, Mục Dã ở trong lòng nói. Tuy có hơi khó tin nhưng lại hoàn mỹ giải thích được những chuyện khó hiểu hắn đã thấy trên người cô.
“Vậy em tên gì?”
“Dung Lạc.”
“…”
“Em có thể mượn xác hoàn hồn thì việc em cùng tên cùng họ với cô ấy cũng không có gì đáng để bất ngờ.”
Dung Lạc không biết người đàn ông đang nghĩ gì mà rũ mắt nói tiếp. Lời này lại vừa lúc hóa giải nghi hoặc của Mục Dã. Đúng thật là vậy. Việc mượn xác hoàn hồn đã là một chuyện không thể giải thích, sao phải xoắn xuýt việc hai người cùng họ cùng tên. Thật ra hắn chỉ là có chút không biết nói gì khi cô bảo cô cũng tên là Dung Lạc thôi.
“Vậy nơi em sống…”
Mục Dã nói không hết câu nhưng hắn nghĩ cô có thể hiểu được.
“Nếu đây vẫn là trái đất… Trái đất tận thế xảy ra vào năm 2024 thì năm em còn sống là năm 2022.”
Dung Lạc đương nhiên hiểu, cô bình thản đáp lại.
“Cho nên em mới biết những lịch sử gần như là công khai trước khi tận thế đến.”
“Đúng vậy.”
“Cho nên năng lực của em là…”
“Là trước khi trùng sinh em đã có, sau khi chết rồi sống lại trên thân xác người khác vẫn còn mang theo. Hoặc có lẽ chính bản thân “Dung Lạc” cô ấy đã có năng lực này nhưng không biết.”
Dung Lạc chống người mệt mỏi quá nên ngã đầu lên hõm vai người đàn ông, thân mình cũng trầm xuống một chút nhẹ giọng nói. Cùng họ cùng tên, cho dù nói “Dung Lạc” là mảnh linh hồn của cô theo thuyết thế giới song song thì cô cũng tin nữa. Như vậy thân thể này có năng lực đó thì có gì khó hiểu đâu. Dù sao cũng không thể giải thích được.