Thật ra Dung Lạc có thể vào hẳn biển nhưng cô lại không muốn ở lúc này thuyết phục người đàn ông làm những chuyện gần như phi lý như vậy dù biết nó chẳng mang đến khó khăn gì cho cô. Đợi có thời gian cô lại mang hắn đi trải nghiệm biển khơi ôn hòa. Hiện tại thì như vầy là được rồi.
Mặt biển trừ lúc Dung Lạc chạm vào không có động tĩnh gì ra thì chẳng còn làm nên chuyện kinh hãi thế tục nào nữa. Nhưng đối với Mục Dã thì nhiêu đó là đủ rồi. Đủ cho hắn biết những gì Dung Lạc nói với hắn không phải là bịa. Hắn vốn cũng không phải không tin cô, chỉ là không ngờ tận mắt nhìn thấy lại khiến hắn chấn động đến vậy mà thôi.
Dung Lạc không biết người đàn ông nghĩ gì, thời điểm cô chạm đến biển đã lập tức nhận được thông điệp của nó.
Một cách rõ ràng và triệt để nhất.
Dung Lạc nghe thấy một đoạn đối thoại cô không hiểu lắm bởi vì cô không biết ngoạn nguồn. Nhưng có thể chắc chắn một điều là người trong đoạn đối thoại này đang có mưu đồ với căn cứ nơi cô sống. Cuộc nói chuyện không đầu không đuôi chỉ có mấy câu trao đổi bình thường, Dung Lạc cũng không nhận ra được âm thanh đó là của ai. Đoạn hội thoại không dài, nhưng cuối đó cô vẫn là lần nữa nghe được thanh âm dịu dàng chiều mến của biển đối với cô nói “hãy cẩn thận, tùy thời rời đi”.
Đúng vậy, biển là đang nói với cô nếu không thể giải quyết thì hãy rời đi. Đi đâu lại không cần phải suy nghĩ nhiều làm gì. Dung Lạc tự khắc biết nơi nào an toàn với cô nhất. Nhưng cô không nghĩ lần này biển lại cho cô thông điệp rõ ràng như vậy. Có vẻ cô đã đoán không sai, này là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng. Biển đã bắt đầu chủ động tiếp cận với cô nhiều hơn, mục đích… Không ngoại lệ có lẽ là muốn bảo bộc cô kín kẽ hơn. Dù sao ở nơi này biển cả chiếm đa số, nếu còn không bảo vệ được cô… Thế thì cũng quá xấu mặt, là vậy phải không…
Dung Lạc ngẫm nghĩ một hồi rồi rút tay về.
“Anh, tay.”
Cô đối với người đàn ông nói.
Mục Dã chỉ nhìn cô một cái rồi vươn bàn tay to so với cô lớn hơn một vòng, khớp xương rõ ràng ra, đưa đến trước mặt cô.
Dung Lạc không nói tiếng nào cầm tay hắn kéo về phía trước, nhúm xuống. Mục Dã không chút nào phản kháng cả quá trình đó.
Thời điểm tay hắn chạm vào nước biển, hắn cứ nghĩ sẽ chạm đến một mảnh lạnh băng, không ngờ…
Nước biển dưới tay hắn ấm áp đến không thể tin được.
So với cái lạnh lẽo bên ngoài không khí, tùy thời tùy lúc dán lên da thịt đến buốt giá thì thật sự là hai thái cực khác nhau.
Nước biển vào lúc này có thể ấm như vậy sao?
Cho dù là thời điểm giữa trưa nó cũng chưa chắc có thể đạt đến nhiệt độ này.
Là bởi vì người con gái.
Ý nghĩ này xuất hiện trong đầu hắn một cách tự nhiên đến không thể đương nhiên hơn.
Nhưng chẳng đợi cho hắn nghĩ ngợi gì nhiều, trong tâm trí hắn đã vang lên một đoạn hội thoại gần như là mang theo tiếng gió. Có lẽ nó thật sự là ở trong gió lạnh diễn ra, đến khi được biển cả lưu giữ lại cũng đồng dạng không chút thay đổi nào.
So với Dung Lạc thì Mục Dã vừa nghe đã hiểu ngay.
Nhưng hiểu rồi sắc mặt hắn không khỏi trầm xuống. Bởi vì tin tức bên trong nhiều hơn so với những gì hắn suy nghĩ. Nếu thật sự như những gì hai kẻ kia nói thì…
“Trở về rồi nói.”
Trước khi Dung Lạc lên tiếng hỏi thăm thì Mục Dã đã giành trước nói.
Dung Lạc hiểu ý hắn cho nên không có dùng dằng mà gật đầu.
Cảm ơn!
Trước khi rời tay khỏi biển cô ở trong lòng thì thầm.
Cẩn thận.
Biển lại gửi đến cho cô một thông điệp không khác lúc trước. Vẫn như mọi khi, nó tràn ngập cảm xúc lo lắng và quan tâm dịu dàng.
Dung Lạc đáp ứng rồi, lúc này mới cùng Mục Dã đứng lên.
“Lên đây, tôi cõng em về.”
Mục Dã nói một tiếng rồi khẽ cúi người xuống cho cô leo lên.
Dung Lạc không chút chần chừ nằm dài lên tấm lưng rộng lớn vững trải, hai tay ôm cổ hắn. Mục Dã kéo lớp chăn trên người cô cột đến trước ngực mình, như vậy toàn thân Dung Lạc hầu như đều được chăn lông bao phủ chỉ còn chừa mỗi đầu ghé vào bên tai hắn. Nhiệt độ hai người có thể hoàn mỹ mang đến ấm áp cho Dung Lạc, người con gái còn đang mang thai đứa con của hắn.
Mục Dã dễ dàng mang cô phốc phốc vài lần đã rời khỏi rặng đá, rời xa dần với biển khơi.
Âm thanh rì rào đưa tiễn họ đến tận cửa nhà.
Trên đường đi họ không đụng độ phải ai, nhưng không ngoại lệ có lẽ là do người đàn ông đã biết rõ làm sao để không bị người bắt gặp mà an toàn đưa cô về nhà.
Vào đến nhà rồi Dung Lạc mới sâu sắc cảm thấy bên trong và bên ngoài khác biệt đến cỡ nào, thật sự là một trời một vực. Cũng phải thôi, bên trong nhà có máy sưởi, ít nhiều xua đi cái lạnh bởi nhiệt độ không khí.
“Em lên phòng tắm nước ấm đi, tôi nấu cơm.”
Bởi vì chuyến đi biển bất chợt mà đến hiện tại họ vẫn còn chưa ăn cơm.
Dung Lạc gật đầu rồi tự mình đi lên lầu. Mục Dã nhìn cô khuất sau cầu thang rồi mới cởi áo khoác gần như đã ẩm ướt trên người ra, vắt lên lưng ghế nơi bàn ăn trong bếp rồi đến gần tủ lạnh.
Hiện tại không kịp làm những món quá tốn thời gian. Mục Dã quyết định hấp cho cô gái nhỏ một con cá, thêm một đĩa nộm rau càng cua trộn với mắm tỏi ớt cùng cơm trắng. Như vậy là đủ để no bụng người con gái rồi.
Cá họ dùng là cá biển, đương nhiên rồi. Thời điểm này khó mà tìm thấy được cá sông. Nhưng cá biển hấp xả gừng là tuyệt hảo nhất bởi vì chất thịt của cá biển dai hơn, còn mang theo vị mặn trước ngọt sau tự nhiên. Thêm một đĩa rau càng cua thái sợi cùng nước chấm rưới ở trên, khi ăn chỉ cần trộn đều là được. Có mặn có chay lại không dầu mỡ, phù hợp với người đang mang thai. Những loại rau gia vị kia lại có thể kích thích khẩu vị đến tận cùng, có thể thỏa mãn được người con gái.
Từ khi Dung Lạc có baby Mục Dã gần như đã sắp trở thành đầu bếp năm sao rồi. Chỉ riêng việc hắn không ngừng thay đổi những món ăn cho cô, thật sự có thể lãnh chứng chỉ. Đương nhiên bên trong không thiếu công lao của Dung Lạc khi chỉ cho hắn những cách chế biến khác nhau từ những thứ họ đang có cùng với năng khiếu trên phương diện này của Mục Dã. Số món ăn hắn làm trong một tháng nay thật sự là không sao đếm được, hắn cũng chẳng nhớ hết. Mỗi lần xuống bếp hắn chỉ theo thói quen nghĩ nấu khác đi so với hôm trước. Trừ khi là bản thân Dung Lạc thèm ăn cái gì đó, yêu cầu hắn làm thì may ra hắn mới nhớ đến làm như vậy như vậy.
Nhưng như thế là đủ để chăm sóc chu đáo cho người con gái sau khi mang thai khẩu vị càng lúc càng lớn hơn rồi.
Dung Lạc tầm mười phút sau mới xuống nhà dưới.
“Anh hấp cá à? Thơm quá!”
Cái mũi cô hít hít vài lần, một mặt thèm ăn cảm thán.