Trên ngực Mục Dã vẫn còn quấn băng trắng, khuôn mặt còn có chút tái nhưng lại không ảnh hưởng đến sự hấp dẫn của hắn. Ít nhất Dung Lạc nhìn nữa thân trần cơ bắp ẩn hiện của hắn trong lòng vẫn nhộn nhạo rất nhỏ… Đương nhiên rồi, cô không đến nổi cơ khát đến mức đối với một người bệnh nãy sinh dục niệm đúng không!!?
Khụ… Xương sườn của Mục Dã tuy vẫn chưa lành hẳn nhưng theo cách nói của Trình Liên thì hắn có thể đứng lên đi lại nhẹ nhàng được rồi. Điều này có thể là do cơ năng cơ thể của hắn không phải tốt bình thường cho nên mới có chuyện này. Những vết thương còn lại cơ bản đều là tổn thương da thịt dù sâu hay nông hầu như đã khép miệng, không có khả năng dễ dàng chảy máu. Tóm lại là vận động chút sẽ không có sao.
“Biết gì nói nấy thôi.”
Mục Dã cầm bàn tay không phải quá mềm mại, mười ngón không dính nước dương xuân của cô vừa xoa nhẹ vừa đáp.
“Lỡ họ không tin thì sao?”
Dung Lạc hiểu cách nói kia của hắn nhưng vẫn lo lắng hỏi lại.
“Càng đơn giản mới càng dễ chấp nhận. Dù sao tình huống của tôi họ đã biết rõ. Để họ luôn tồn một tia ngờ vực đối với chuyện này sẽ tốt cho tôi hơn.”
Mục Dã trầm giọng giải thích. So với việc nói ra tất cả cũng chưa chắc đám người này tin, mà giữ lại làm con bài chưa lật, để cho đám người đoán già đoán non, không dám đối với hắn quá cứng rắn thì hắn có thể dựa vào đó tranh thủ nhiều hơn lợi ích cho bọn họ, lại không cần để lộ bất cứ thứ gì về người con gái… Thật sự là vẹn cả đôi đường.
Dung Lạc hiểu mà gật đầu.
Tin Mục Dã tỉnh lại so với Trình Liên thì đến chiều Tống Bằng mới biết. Hắn mang theo cả Dung Tình đến nhà bọn họ.
“Anh ấy tỉnh lại vào đêm qua nhưng tôi lại quên báo cho anh biết.”
Dung Lạc sau khi giật mình thì mở rộng cửa mời họ vào vừa áy náy nói.
Từ khi Mục Dã trở về Tống Bằng không phải lúc nào cũng tới thăm nhưng những gì anh ta làm cho họ Dung Lạc vẫn rất cảm kích. Chưa kể Mục Dã đã nói người này có thể tin… Từ hôm qua đến giờ Dung Lạc chỉ lo xoay quanh người đàn ông mà quên mất đến sát vách báo tin. Giờ cô nhìn thấy Tống Bằng tìm đến thì không khỏi ái ngại.
“Cậu ta đâu?”
Tống Bằng vẫn không khác gì mọi khi, đặc biệt lạnh lùng. Lúc này đối với Dung Lạc chỉ lắc đầu, sắc mặt không đổi hỏi.
“Vẫn ở trên phòng. Tuy có thể xuống giường đi lại một chút nhưng lên xuống lầu vẫn là hoạt động mạnh.”
Dung Lạc hướng lên lầu nói.
“Xì. Chắc là do sợ cô lo lắng thôi.”
Tống Bằng cười mỉa một tiếng rồi thản nhiên đi lên lầu, bỏ lại Dung Lạc bởi vì hắn nói mà ngẩn người đứng đó.
“Đừng nghe anh ấy nói.”
Dung Tình đỡ bụng bầu cười ái ngại sửa sai cho người đàn ông.
“Không, có lẽ thật sự là vậy.”
Dung Lạc không có sững sờ lâu, lúc Dung Tình lên tiếng cô đã hoàn hồn rồi nhưng lại lắc đầu, không có nhận lời giải vây của cô. Thật sự, nếu đám đàn ông này yếu ớt như vậy thì mới là chuyện lạ đời. Mà với tốc độ lành lại của Mục Dã, cô nên nghĩ tới sớm hơn mới phải. Nhưng mà có lẽ… Cho dù là vậy thì có lẽ cô vẫn sẽ lo lắng như Tống Bằng nói thôi, sợ này sợ kia rồi bắt người đàn ông phải ở trên giường tĩnh dưỡng. Cho nên, Mục Dã là hiểu rõ cô hoặc là không muốn cô lo lắng mới chưa từng tỏ ra cường ngạnh mà luôn thuận theo cô.
“Hiện tại cô có thể yên tâm được rồi đi.”
Dung Tình thấy cô như vậy thì chỉ cười, nhưng vẫn là thật sự mừng cho Dung Lạc.
Dung Lạc gật đầu cười lại. Cô mời Dung Tình ngồi xuống ghế sofa rồi đi rớt nước cho cô ấy. Hai người phụ nữ ở dưới lầu tán gẫu. Dung Lạc tuy không phải người giỏi giao tiếp nhưng Dung Tình cũng không khác gì. Ngược lại bởi vì bối cảnh giống như nên hai người vẫn có tìm thấy chủ đề để nói chuyện. Dung Lạc lại thông qua cô hiểu biết nhiều hơn về hòn đảo này, về ngôi làng kia cũng như một số chuyện có liên quan đến thời đại này từ góc độ dễ hiểu hơn qua cách nói chuyện của Dung Tình.
Trên lầu Tống Bằng cũng đã cùng Mục Dã nói chuyện lên. Không ngoại lệ chính là những chuyện Trình Liên muốn hỏi. Nhưng đó chỉ là lúc đầu. Sau khi nghe Mục Dã nói lại gần như là những gì hắn trải qua thì Tống Bằng lập tức thay đổi câu hỏi.
“Tôi không nghĩ với khả năng của cậu lại không thể trở về được. Ai có thể ở lại còn cậu thì không.”
Tống Bằng là đang nói chuyện không thể chạy thoát khỏi hòn đảo chứa đầy nguy hiểm kia. Mà không, trừ những nơi có con người sinh sống thì nơi nào trên thế giới này chẳng nguy hiểm. Nhưng có thể nhìn ra được anh ta khá là cay cú về việc trong số những người trở về không có Mục Dã. Nhìn thì có vẻ giống như là hắn đang che chở cho Mục Dã, thực chất có thể xem là một loại suy bụng ta ra bụng người trá hình. Bởi vì Tống Bằng cho rằng Mục Dã với hắn là cùng đẳng cấp. Mục Dã thất bại còn không phải đang nói đổi lại là hắn cũng sẽ như vậy sao? Nhưng đây vẫn là một loại khẳng định đối với Mục Dã, người bạn sinh tử chi giao của hắn. Cho nên việc Mục Dã không về được đối với hắn là việc rất khó tin.
“Tình huống lúc đó diễn ra khá nhanh nên tôi không kịp chú ý quá nhiều. Nhưng vấn đề là có.”
Mục Dã mặt không biểu tình: “Phàm là những chuyện quá trùng hợp cùng lúc xảy ra thì sẽ thành bất thường.”
“Chuyện gì bất thường?”
Tống Bằng nghiêm giọng hỏi.
“Việc con trùng giáp kia bỗng nhiên lao vào tôi chính là bất thường. Việc tàu chạy trước khi tôi tới cũng giống vậy.”
Mục Dã trầm mặt nói. Trên khuôn mặt kia không có nhiều biểu tình như mọi khi nhưng lúc này lại cho người ta cảm giác lạnh thấu xương.
Tống Bằng ngược lại im lặng hẳn.
“Ngạo Tề nói sao về việc này?”
Vài phút im lặng trôi qua, Mục Dã bỗng nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi nhưng lại nhanh chóng được đến câu trả lời của Tống Bằng. Hắn nói: “Thời điểm anh ta vừa lên tàu thì nó đã được khỏi động. Hoàng Kỳ là người lái. Hắn ta và những người còn lại đều nói rằng cậu lại gặp sự cố, không thể kịp thời đến được tàu. Nếu lúc đó không cho tàu chạy thì không ai thoát được.”
Tống Bằng không cần nghĩ nhiều cũng biết ở thời điểm đó Ngạo Tề bất lực cỡ nào lại không thể làm gì hòng thay đổi hiện thực.
“Đây là tình huống lúc đó. Còn về bản thân anh ta…”
Tống Bằng ngập ngùng một chút rồi nói: “Anh ta nghi ngờ Hoàng Kỳ cố ý. Hiện anh ta vẫn đang âm thầm điều tra hắn.”
Mục Dã không tỏ ra bất ngờ chút nào với những gì Tống Bằng đã nói. Rõ ràng Hoàng Kỳ đáng bị nghi ngờ nhất. Ngẫm lại biểu hiện của Hoàng Kỳ trong thời gian đó không phải thiếu điểm đáng ngờ. Nhưng là không ai để ý bởi vì so với Hoàng Kỳ, thứ cần họ quan tâm chính là những nguy hiểm xung quanh. Có điều lướt qua những chuyện đã xảy ra, Hoàng Kỳ ngược lại không có làm ra hành vi gì quá mức ngoài vào thời điểm cuối hắn cho tàu chạy trước khi đón được Mục Dã. Hay làm sao tình huống lúc đó việc hắn làm lại thành thân bất do kỹ, nhìn ở mặt lợi ích chung mà làm.