Mục lục
Thiếu Tá Giành Vợ - Nguyệt Cầm Ỷ Mộng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mục Dã đợi lâu không nghe được câu trả lời thì như có sở cảm bất chợt ngẩng đầu nhìn Dung Lạc. Khi nhìn đến khuôn mặt đã xuất hiện biểu tình khác của cô gái nhỏ thì hắn không khỏi cẩn thận quan sát lên.

Người con gái nhất định còn bí mật khác.

Điều này thật sự không khó nhận ra. Mục Dã vẫn còn nhớ những biểu hiện của Dung Lạc trong mấy ngày đầu cùng cô sống chung. Việc cô thể hiện mình có hiểu biết vượt trội đối với lịch sử trái đất trước đây mà một cô gái quanh năm bị nhốt trong làng, không có tiếp xúc với đài báo là không có khả năng biết được. Còn có, cô không biết gì về căn cứ này. Theo lý mà nói người trong làng không thể không nói cho cô biết được. Việc cô tỏ ra bất ngờ lúc hắn nói rằng đây là hậu tận thế… Tất cả những biểu hiện đó hắn đều để ở trong lòng.

Hiện tại cô rối rắm như vậy có phải là vì đang nghĩ có nên tiết lộ cho hắn biết hay không đúng không?

Nếu không thì câu hỏi của hắn phải nói thế nào mới thông. Mục Dã xem như đã nhận ra câu hỏi của mình thâm thúy đến cỡ nào mà không khỏi càng thêm cẩn thận chú ý mọi biểu tình của Dung Lạc.

Dung Lạc nào có không phải thật sự đang rối rắm chuyện đó đâu. Cô thật sự là bị hỏi cho luống cuống. Lúc mới nghe hỏi cô không kịp phản ứng định theo bản năng đáp đúng sự thật nữa cơ. Nhưng lời đến miệng cô mới nhận ra bên trong câu trả lời của mình tồn tại một sơ hở lớn như thế nào. Nếu cô lỡ miệng nói ra, khó tránh được không bị người đàn ông thông minh sắc bén kia tiếp tục đào sâu, đào đến cặn bã cũng không còn. Dung Lạc khó hiểu xoắn xuýt tới lui vô thức khẽ nghiêng đầu lén lút nhìn người đàn ông bên cạnh. Lúc đôi mắt vô tình đối diện với hắn cô bối rối cuống quýt cúi đầu xuống né tránh. Mà làm xong cô lại ảo não muốn chết. Có phải cô đang tự làm mình rối rắm hay không…

Mục Dã thấy cô như vậy ngoài mặt không có biểu tình nhưng trong lòng hắn lại bất giác thở ra. Bởi vì Dung Lạc lúc này mới là người hắn quen thuộc, khiến hắn có cảm giác gần gũi, có thể nắm trong tay. Dung Lạc của mới rồi khiến hắn có cảm giác không chân thật. Cô tuy ngồi ở trước mặt hắn, hắn cảm nhận được nhiệt độ của cô nhưng cô lại giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bay đi mất. Hắn thật sự rất không thích cảm giác này. Nhất là hắn hắn sâu sắc nhận rõ được một chuyện, nếu cô muốn đi, hắn không giữ được. Nếu không phải do bản tính trầm tĩnh không dễ hành động bốc đồng theo cảm tính thì có lẽ hắn đã ngay lập tức phát tiết khó chịu trong lòng, bá đạo bỏ qua mọi thứ mà giam cầm người con gái, xác nhập cô với bản thân, để cho cô dù muốn cũng không thể bỏ chạy khỏi hắn nữa.

Nhưng hắn không thể không thừa nhận, dù là cô của lúc nào đều khiến hắn bị thu hút, không có lối thoát. Hắn dù lo sợ nọ kia lại càng thêm muốn hiểu biết nhiều về cô hơn. Mà so với không hiểu không biết gì, có khi nắm rõ cô hắn mới có khả năng giữ lấy cô.

“Em không muốn nói thì thôi.”

Hắn bất chợt nói một câu. Một câu có ý nghĩa lấy lùi làm tiến. Nếu người con gái để ý đến cảm xúc cũng như cái nhìn của hắn thì nhất định sẽ có phản ứng.

Quả nhiên hắn lập tức nhận được cái nhìn đầy kinh ngạc khó tin xen lẫn cùng bối rối của người con gái.

Sau đó hắn khó hiểu khi bỗng nhiên nhìn thấy biểu tình lo lắng của Dung Lạc. Có điều không đợi hắn suy nghĩ rõ ràng đã nghe cô cẩn thận dò hỏi: “Những chuyện này anh tính làm thế nào?”

Mục Dã nghe rồi lại càng thêm khó hiểu nhìn cô.

Người con gái hai bàn tay khẽ xoắn lại với nhau, mắt mi rũ xuống lâu lâu lại run rẩy, đôi môi hơi mím lại… Tất cả đều cho thấy tâm tình của cô đang rất không yên ổn. Cứ như đang đợi tòa tuyên án tử hình…

Nhưng tại sao!?

“Tôi nên làm gì?”

Hắn lòng đầy ngờ vực, trong thâm tâm lại đang dâng trào thứ cảm xúc hắn không hiểu nhưng lại khiến hắn cảm thấy khó chịu không thôi khi nhìn thấy biểu hiện của cô gái nhỏ. Hắn bất giác bày ra tính tình mà sắc mặt trầm xuống, mặt không biểu tình hỏi lại còn không quên nhìn chằm chằm cô gái nhỏ, cẩn thận quan sát từng cái cử chỉ trên khuôn mặt cô, hòng từ đó nhìn ra được cái gì.

Nhưng khó hiểu câu hỏi của hắn lại làm khó Dung Lạc, khiến cô trước là cứng đờ, sau lại bối rối cúi đầu không nói. Trên người lại không giấu được tản ra thứ cảm xúc hoảng loạn giống như bản thân đang đi trên băng mỏng lại khổ sở vì không thể cầu cứu người duy nhất có thể cứu mình nhưng lại không dám có trách móc vì đối phương với mình sơ giao chưa dày.

Không gian bởi vì thứ cảm xúc khó tả này bỗng nhiên trở nên nặng nề ảm đạm khiến Mục Dã nhíu mày.

Nhìn Dung Lạc như vậy, lại liên hệ với những gì họ đang nói với nhau, trong đầu hắn bất ngờ hiện lên một ý nghĩ mà chính hắn đều cảm thấy kỳ quái đến không tin nổi. Mục Dã nhịn lại thứ tâm tình có thể sẽ dọa sợ người con gái nhưng vẫn không thể nén nổi âm thanh của mình trầm thấp đến đáng sợ nhìn cô hỏi: “Em là đang hỏi tôi tính toán nên xử lý chuyện này thế nào à?”

Hỏi rồi Mục Dã lại cảm thấy lời này chưa đủ rõ ràng nên nói rõ hơn: “Chính là nên xử sự thế nào với em? Tựa như đem chuyện em nói báo cho bên căn cứ? Vạch trần em trước mặt người khác?”

Mục Dã nói xong vẫn không nhận được phản ứng nào của Dung Lạc. Nhưng so với bất cứ phản ứng nào, không có phản ứng cũng là một loại biểu hiện.

Rõ ràng cô chính là đang nghĩ như vậy, như những gì hắn nói. Người con gái đáng giận này…

“Nếu tôi nói ra thì em định làm gì?”

Cái run rẩy rất nhỏ của người con gái lọt không khỏi tầm mắt của hắn, lại khiến hắn cảm thấy càng thêm tức giận không chịu được. Cô nghĩ hắn là cái loại người nào? Lại cho rằng lòng trung thành hay công tư phân minh của hắn còn lớn, còn quan trọng hơn cả cô? Sao cô có thể có ý nghĩ này, cô gái ngốc!!? Cho dù hắn làm như vậy thật thì cô nên phản ứng một cách cường liệt giống như lúc đầu, sau đó khôn chút chần chừ bỏ đi luôn mới đúng. Cô như vậy… So với tức giận hắn càng thấy bức bối khó chịu hơn. Sau đó là đau lòng thương tiếc bởi vì hiểu được tại sao cô lại không giống lúc đầu. Tất cả những cảm xúc đó xoắn cùng một chỗ khiến biểu tình của hắn không thể dùng từ xấu để mà hình dung nữa. Dù biết có thể sẽ dọa sợ người con gái nhưng hắn có thể làm gì đâu…

“Lạc Lạc.”

Dung Lạc bị âm thanh trầm thấp đến quá mức kia của hắn thật sự dọa cho hoảng loạn. Cô không dám nhìn hắn một cái, trong lòng còn có xúc động muốn bỏ chạy nữa.

“Lại đây.”

Người đàn ông tàn nhẫn chặt đứt suy nghĩ vừa lóe lên trong lòng Dung Lạc. Hắn nắm lấy tay cô vừa ra lệnh vừa vỗ nhẹ vị trí bên mạn sườn, nơi gần như dính sát vào hắn, càng không có đường cho Dung Lạc bỏ trốn.

Dung Lạc rối rắm một chút, rốt cuộc vẫn thuận theo nhích lại gần. Vừa ổn định cái mông thì cái eo đã bị cánh tay người đàn ông vòng qua ôm lấy, kéo sát vào người hắn. Dung Lạc không kịp phản ứng toàn thân hơi chớt vớt, mém chút là chống tay lên vết thương trên ngực người đàn ông. Lúc tay hạ xuống bên hông hắn hòng chống đỡ thân hình Dung Lạc không khỏi đưa mắt trừng người đàn ông đang bị thương còn hành động lỗ mãng. Nhưng khi nó chạm đến đáy mắt sâu thẳm tựa đêm đen của hắn thì lập tức héo, một chút tính tình cũng không đề lên được mà rũ mi xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK