“Em lên phòng, anh ăn sáng đi.”
Cô vừa nói vừa quay lưng đi. Nhưng chân còn chưa bước ra đã rút trở về: “Anh vẫn chưa đi báo cáo đúng không?”
Cô nắm lấy tay hắn ngẩng đầu hỏi.
“Ừm.”
Mục Dã gật đầu.
Dung Lạc im lặng cùng hắn đối diện một chút, cuối cùng đã nghĩ thông nhận mệnh mà cúi đầu. Cô nghĩ, dù sao chuyện này trước sau gì vẫn phải làm, mà hôm nay hắn đã ra ngoài rồi, là vì đi tìm Trình Liên cho cô… Việc hắn về chắc chắn đã truyền khắp căn cứ, cô còn xoắn xuýt làm gì nữa. Dung Lạc tự mình gật đầu rồi không nói gì nữa mà tiếp tục đi lên lầu.
Mục Dã nhìn theo bóng lưng của cô cho đến lúc không còn thấy nữa mới trở lại bàn ăn, giải quyết thật nhanh bữa sáng.
Hắn biết Dung Lạc vẫn còn lo lắng cho hắn. Việc hắn trở về nhất định sẽ dấy lên một trận phong ba, còn sẽ có sóng ngầm. Vốn dĩ hắn đã cùng Tống Bằng tính toán chu toàn những chuyện sau đó, không nghĩ đến cô gái nhỏ lại có thai rồi… Hắn không thể không suy tính nhiều hơn, cũng nên làm việc cẩn thận hơn.
Nhưng không thể không nói, Mục Dã vẫn là giống như những gì Dung Lạc đã dự liệu. Việc cô có thai thật sự khiến người đàn ông cứ như đang chìm đắm trong mùa xuân. Tuy mặt hắn không có biểu tình gì nhiều nhưng cứ nhìn bước chân và đầu mày luôn nhếch lên không tự giác được là có thể nhìn ra chút chút.
Người thân giao một chút lại đã quen thuộc khuôn mặt lạnh lùng không biểu tình kia của hắn thì càng dễ nhìn ra hơn.
“Có chuyện gì vui?”
Ngạo Tề lần nữa trong ngày nhìn thấy Mục Dã, cũng không bất ngờ khi hắn xuất hiện ở trung tâm căn cứ nên không có hỏi lý do. Ngược lại đối với Mục Dã biểu tình phơi phới như vậy thì kinh ngạc. Vẻ mặt này của Mục Dã thật sự là ngàn năm khó thấy.
“Vợ tôi có thai rồi.”
Lúc nói lời này trong giọng điệu của Mục Dã giống như mang theo gió xuân, tưới đến người ta choáng váng luôn. Người như Mục Dã còn có lúc sẽ khoe khoang, tuy có gato thiệt nhưng khó tin nhiều hơn. Xem ra người đàn ông này bình thường chỉ là chưa có chuyện chạm đến điểm mấu chốt của anh ta thôi chứ không phải không có những cảm xúc kia.
“Vợ cậu?”
Ngạo Tề mới đầu nghe thì ngốc một chút, sau đó anh ta phản ứng lại thì à lên một cái: “Cậu mới về nên không biết mà. Nếu không phải vì vợ cậu có thai thì…”
Anh ta nói đến đây thì nhận ra mình nói hớ nên lập tức ngừng miệng còn không quên nhìn xem biểu tình của Mục Dã. Khi nhìn thấy biểu tình không khác bình thường là mấy của hắn thì bất giác thở nhẹ trong lòng. Cũng không biết Mục Dã đã hay chuyện kia hay chưa nhưng Ngạo Tề thức thời không có dò hỏi. Chỉ là tuy anh ta không tiếp tục bày tỏ về chuyện đó thì vẫn nói: “May mắn cậu về rồi.”
Mục Dã không có biểu hiện gì, chỉ khẽ lắc đầu một cái rồi tiếp tục hướng phòng báo cáo trong trung tâm căn cứ đi.
Ngạo Tề thấy vậy cũng không lại nói gì nữa nhưng hắn vẫn theo chân Mục Dã cùng đi. Rõ ràng là muốn theo hắn đến cùng.
Bên trong một căn phòng khác, Chiến Hạo đầy mặt hậm hực bắt chéo chân ngồi ở đó. Bên cạnh hắn ta là một người đàn ông tuổi đã có tứ ngũ tuần nhưng nhìn vẫn còn rất cường tráng, sắc bén, đủ thấy không phải là người đơn giản.
Ông ta ngồi sau bàn làm việc trong phòng. Có thể thấy đây rõ ràng là phòng của ông ta. Nhưng Chiến Hạo thản nhiên như vậy bộc lộ tính tình ở đây, chứng tỏ giữa họ có mối quan hệ không hề bình thường.
“Anh bớt lại tính tình của mình đi.”
Chiến Thiên nghiêm giọng nói. Nhưng không khó nghe ra ông ta không hề có ý trách cứ gì hắn cả mà còn có phần dỗ dành dung túng. Xem ra việc Chiến Hạo kiêu căng ngạo mạn như vậy không phải không có lý do. Thời buổi này còn có thể phóng túng bản tính như Chiến Hạo, nếu không có người chống lưng thì nhất định là đã chết năm ba chục lần rồi.
“Cậu, chuyện kia bao giờ mới có thể tiến hành vậy?”
Chiến Hạo vẫn không chút nào thu liễm, bực bội lớn giọng hỏi.
“Không phải tôi đã dặn anh không được đặt những lời này ở cửa miệng rồi sao?”
Chiến Thiên lại không giống trước đó, sắc mặt lập tức trầm xuống nhìn hắn.
Chiến Hạo có lẽ biết bản thân đã nói lời không nên nói, nhưng còn không phải do hắn cho rằng nơi này đủ cẩn mật sao. Cho nên là hắn vẫn không tém tém lại được bao nhiêu biểu tình. Thái độ của hắn cho thấy hắn nhất định phải có một lời đáp từ Chiến Thiên mới chịu thôi.
“Không bao lâu nữa đâu, sau đó đàn bà cho anh chọn sẽ không thiếu. Thời gian này anh bớt lại chút đi, đừng để người ta chú ý. Anh cũng đừng lảng vảng trước mặt Mục Dã tên tiểu tử kia, tránh anh không kiềm chế được mà lỡ miệng.”
Chiến Thiên cuối cùng nhận mệnh thở dài nói. Trước khi Chiến Hạo chống chế cái gì thì ông ta nói thêm: “Này là vì tốt cho anh. Đã không ưa nhau thì né ra đi, suốt ngày bực bội nóng nảy ảnh hưởng tâm tình không phải sao.”
Chiến Hạo bị chặn miệng nghẹn đến đỏ mắt. Nhưng hắn biết hắn phải nghe lời Chiến Thiên cho nên chỉ có thể nuốt bực bội trong lòng xuống.
Rầm!
Nhìn cửa phòng bị hắn mạnh tay đóng lại đến kêu ầm lên Chiến Thiên chỉ có thở dài. Nếu không phải Chiến Hạo là cháu ruột của ông ta, làm gì có cửa mà ông ta ngồi đây nhẹ giọng trấn an hắn. Có mà ông ta một cước đạp hắn bay ra khỏi phòng cho đỡ mệt tâm. Đã không bằng ai lại còn kiêu căng nóng nảy, bảo sao không cướp lại người ta.
Ông ta bụng thì nghĩ nhưng một chút đều không ý thức được nếu không có ông ta, Chiến Hạo không thể nào trở nên được như vậy.
Nhưng nhận ra thì có làm sao. Người như ông ta, trong lòng ấp ủ dã tâm to lớn lại còn có địa vị mấy ai bằng, dung túng cho người làm bậy chẳng khác nào đang thể hiện lợi thế của mình. Có thể nói Chiến Hạo chính là một tấm biểu ngữ không ngừng tuyên bố cho người khác biết ông ta cường đại thế nào. Chiến Thiên mừng còn không kịp sao có thể nặng lời với Chiến Hạo đây. Còn thật sự ông ta có phải vì Chiến Hạo là cháu mình mà dung túng cho hắn không thì chưa thể nói rõ được.
…
“Cậu nói thật à?”
Ngạo Tề trợn mắt lên nhìn Mục Dã, không tin được mà hỏi lại.
Đối diện với Mục Dã, phía sau bàn làm việc có hình thức chẳng khác gì căn phòng mà hai cậu cháu Chiến Thiên vừa mới hội họp thảo luận việc không thể cho ai biết với nhau cũng đang ngồi một người đàn ông tuổi gần tứ tuần. Đối phương im lặng nghe Mục Dã nói nãy giờ nhưng trên mặt lại không có biểu tình gì, cứ như một vị thẩm phán liêm chính không biết nể tình riêng. So với Ngạo Tề thì biểu hiện trầm ổn thấy rõ. Lúc Ngạo Tề hỏi thì hắn chỉ nhìn Mục Dã chứ không thể hiện bất cứ điều gì, cũng không biết đang nghĩ thế nào về chuyện Mục Dã vừa nói.
“Đúng là nó.”
Mục Dã đã trở lại trạng thái kiệm lời như trước, không hề giải thích gì thôi mà chỉ khẳng định một câu như vậy. Nhưng biểu tình giống như không quan tâm họ có tin hay không của hắn lúc này lại càng dễ khiến cho người ta tin tưởng hơn.
Nếu những điều hắn nói là thật thì màu sắc của câu chuyện khi lọt vào trong tai người khác sẽ mang chút thần bí khó lường, đặc biệt khó tả. Nhưng quan trọng nhất là bên trong có yếu tố sự thật, mà rõ ràng hắn không bịa bất cứ lời nào cho nên độ đáng tin của nó lại càng cao hơn. Ít nhất sự hiện diện của con cá kia Ngạo Tề cũng biết, và đương nhiên là anh ta đã nói hết cho bên căn cứ rồi. Cho nên hiện tại lời nói của Mục Dã dù nghe có vẻ huyền huyễn vậy nhưng không có ai phản bác hắn cả. Mục Dã cũng là đánh vào điểm này mới có thể thản nhiên như hiện tại.
Nhất thời trong phòng không còn âm thành nào phát ra nữa. Duy trì như vậy gần năm phút mới kết thúc.