Ngạo Tề nhanh mắt nhảy qua một bên mới không bị dư chấn do cú va đập của con trùng giáp kia ảnh hưởng không khỏi đưa tay vuốt ngực mình, thầm hô may quá. Nhưng sau đó sự chú ý của hắn nhanh chóng bị hình ảnh đầy tính huyễn tượng vẫn còn tồn tại trên khoảng không của mặt biển thu hút. Trong mắt hắn vẫn là đầy sự kinh ngạc không sao tin được. Hắn không khỏi nghĩ bản thân có phải đang gặp ảo giác nữa không. Nhưng mà khối cầu nước đang bao bộc hai người Mục Dã vẫn còn đó. Nó còn… Hai tròng mắt Ngạo Tề như muốn rớt ra khi nhìn thấy khối cầu nước kia dần dần rút về sau lưng Dung Lạc, như hóa thực chất tạo thành một đôi cánh chim bằng nước lung linh huyễn lệ đến mức khiến người ta tâm sinh ảo giác.
Cánh chim sau lưng người con gái phạch phạch đập vài cái, thân hình của hai người đang ôm lấy nhau kia dần dần hạ xuống mặt nước.
Làm xong nhiệm vụ của mình rồi, đôi cánh tuyệt đẹp không chút chần chừ lập tức nổ tung, hóa thành vô số hạt châu rơi xuống, biến mất không thấy đâu.
Khung cảnh trên mặt biển lúc này đã triệt để bình lặng lại.
Nhưng tình huống dưới biển lại không giống.
Ngạo Tề vẫn có thể cảm nhận được vùng biển trước mặt hắn chấn động dữ dội. Hắn không thể không lên tiếng nhắc nhở hai người kia: “Này! Con trùng giáp kia còn chưa có chết đâu!!”
Mục Dã giật mình buông người con gái ra. Trước khi hắn muốn nói gì thì Dung Lạc đã nhẻm miệng cười rồi nắm tay hắn lặn xuống nước.
“Này! Đừng bỏ tôi lại chứ!”
Ngạo Tề không muốn bỏ lỡ cảnh tượng bên dưới lập tức hô toáng lên.
Dù sao cũng nhìn thấy cái cách Dung Lạc hóa giải tình huống vừa rồi, Ngạo Tề biết ngay ở dưới nước có khi sẽ còn an toàn hơn cho nên càng không có lý nào bỏ qua. Hắn vừa hô lên vừa chạy qua một bên, cách xa chỗ nước đang chấn động dữ dội kia ra rồi nhảy độp xuống biển.
Hắn không nhìn thấy, ở một chỗ khác Tống Bằng lên đảo rồi trở lại cũng nhảy theo xuống. Đối phương giống hắn, may mắn nhìn thấy được cảnh tượng kia. Quan trọng là hắn rất là hiếu kỳ không biết cái con trùng giáp lớn như vậy, mấy tên gia hỏa vừa mới ăn được một bữa tiệc no nê có đủ sức giải quyết con này hay không. Dù sao chuyện nên làm đã làm xong rồi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bầu Trời Tươi Sáng Vì Có Em Kề Bên
2. Người Cũ Đường Mới
3. Tiểu Quỷ Nằm Trên
4. Qua Sông Hái Sen
=====================================
Nhất thời, dưới nước hội tụ đầy đủ các mặt, một người đều không thiếu.
Bấy giờ nói đến con trùng giáp cực đại kia… Sau khi nó rớt xuống nước thì lập tức lọt vào vây công của quần chúng cư dân nơi này. Có điều, giống như Tống Bằng nghĩ, cái thân hình thô to vĩ ngạn kia cũng không phải để chơi. Nó rơi xuống rồi lập tức vùng vẩy lên như điên, khuấy động cả một vùng biển lớn trở nên dậy sóng. Xoáy nước xuất hiện rồi lại nổ tung, tạo thành một mảnh hỗn loạn. Đám sinh vật biển kia một nhóm lại một nhóm bị nó quần vũ đụng bay lá tả tựa nhiên thiên nữ tán hoa, hiệu quả không khác gì ở trên đất liền chút nào. Thật giỏi cho một đời kiêu hùng làm mưa làm gió trên mảnh đất này không biết bao nhiêu năm, cho dù hiện tại xuống nước vẫn tạm thời làm bá chủ được.
Hai người Tình – Liên ở trong khoang thuyền bị tình huống này dọa cho tái mặt. Bởi vì động tĩnh con vật kia gây ra quá lớn, tác động đến chỗ neo đậu của họ cũng chấn động theo. Con tàu không ngừng lắc lư như điên. Ở lúc họ bàng hoàng, Trình Liên chỉ có thể ra sức lo giữ chặt Dung Tình không cho cô ngã xuống chứ chẳng thế làm gì được, càng không thể trở lại ghế lái, điều khiển con tàu rời xa nơi này. May mắn run lắc tồn tại không được bao lâu thì ngừng lại. Trình Liên nhanh chóng hiểu ra khi phát hiện xung quanh con tàu của họ bám đầy những con cá nhỏ. Chúng nó bao vây con tàu, kéo họ rời khỏi chiến trường khốc liệt kia rồi vẫn đậu ở đó không đi. Không đợi cho hắn nghi hoặc bao lâu, cảnh tượng xung quanh đã giải đáp cho hắn.
Thì ra biển cả cảm thấy nhiêu đây đội quân không giải quyết được con vật kia nên lôi nó xuống sâu hơn, lại phái ra càng nhiều nữa tay chân của mình đi làm thịt nó.
Trong đầu Trình Liên bỗng hiện lên một suy nghĩ: Tại sao biển không chọn cách dìm con kia chết đuối, đâu cần phải tốn công sức đi giết chết nó như vậy? Chẳng lẽ nó còn có thể sống được dưới nước? Không biết nó có thể làm được vậy hay không nhưng thân là một tiến sĩ sinh vật học, Trình Liên lập tức tự có giải thích cho mình. Thật ra cũng không phải chuyện gì khó lý giải. Tựa như bọn họ ăn thịt của những sinh vật này để tăng cường thể chất thì chúng nó cũng sẽ ăn thịt nhau, cắn nuốt nhau để mạnh hơn. Cho dù là ở thời bình, chúng vẫn sẽ ăn nhau chứ không nói ở thời đại này, bên trong thịt của chúng có tồn tại nguồn năng lượng có lợi cho sự tiến hóa của chúng, đương nhiên không thể bỏ qua được. Càng là con lớn, càng sống lâu thì lợi ích càng nhiều. Món ngon như vậy sao có thể bỏ qua cho được.
Có một số loại sinh vật biến dị con người sẽ không ăn bởi vì nhiều nguyên nhân nhưng bản thân chúng lại không có cố kỵ gì, cứ thấy là ăn thôi. Sau đó có tiêu hóa được hay không là tùy vào năng lực của mỗi con. Thế giới tự nhiên là tàn khốc như vậy đó.
Trình Liên vừa nghĩ vừa nhìn hình ảnh trước mặt, trong lòng cảm thán không biết cảnh tượng như vậy sẽ kéo dài bao lâu. Cả một vùng biển mãi giống như không thể bình tĩnh lại được trong thời gian ngắn. Con trùng giáp kia sống cũng dai… À không, sau này họ mới biết tại sao nó lại sống lâu ở dưới nước như vậy. Đó là tại vì vốn dĩ nó đã có thể sống được dưới nước, chỉ là đó không phải môi trường sống chính thôi. Nếu không có đội quân sinh vật biển thì có khi nó sẽ không chết được mà còn chạy thoát được nữa. Cho nên cái lý luận dìm chìm của Trình Liên là không có khả năng nào hoàn thành được.
Nhìn mãi rồi ai cũng chán, lại thêm con trùng giáp kia càng ngày càng bị kéo sâu xuống đáy biển, không gian u ám dưới cả trăn mét kia thật sự không hề dễ nhìn chút nào. Mấy người quyết định kéo nhau trở lại Z.
Trình Liên cũng cho tàu của hắn trở về.
Đám người đi thẳng vào phòng họp họ dùng để thảo luận với nhau. Khác với ba người Mục Dã nước vẫn nhỏ tong tong thì trên người Dung Lạc lại rất khô ráo. Trong lòng hai người Bằng – Tề âm thầm cảm khái thân phận khác nhau thì đối đãi khác nhau. Nhìn xem, cả Mục Dã còn không có đãi ngộ đó, họ so đo để làm gì chứ.
Hai người Trình Liên so với bốn người họ vào sau. Tống Bằng ôm Dung Tình, thấy cô không sao hết thì không lại tính toán với Trình Liên cái tội dám đưa cô đi cùng nữa. Ngược lại hắn nhìn Ngạo Tề hỏi: “Con đó ở đâu ra thế?”
Tống Bằng sau khi giải quyết xong đám trùng giáp kia thì lập tức trở lại hòn đảo. Theo phân công của Mục Dã thì hắn phải đảo quanh hòn đảo để tìm xem còn có ai bị bỏ sót hay không. Tuy phương hướng hắn đi không phải là hướng về trung tâm nhưng Tống Bằng dựa vào tư duy, vẫn là vẽ một vòng lấy điểm giữa hòn đảo làm chính rồi rà sót. Nếu vẫn còn cá lọt lưới thì khả năng đối phương sẽ từ trung tâm đi ra, đến vòng giữa hoặc vòng ngoài ẩn nắp đợi người đến cứu, bởi vì hắn không thể nào nhảy xuống biển bơi đi được rồi. Cho dù biết chỉ với sức của một mình hắn thì khó lòng xem xét hết tất cả mọi ngỏ ngách trên hòn đảo không thiếu nơi trú ẩn này nhưng hắn vẫn cố gắng làm. Dựa vào sự quan sát và giác quan thứ sáu nhạy bén của mình mà làm. Tống Bằng không hề biết tình huống ở trung tâm, nhưng cái số hắn có vẻ may.
Mới đảo có một vòng bên ngoài, đang bắt đầu khép lại vòng tròn, tiến sâu vào trong thì lại để cho hắn đụng độ phải một con cá lọt lưới. Tên kia không biết có phải vừa từ trung tâm đi ra hay không, ở lúc này không kiếm chỗ nấp mà đi lang thang, không chút nào ngoại lệ tán thân dưới tay Tống Bằng.
“Bọn tôi đang chui vào lòng đất để tìm ổ trứng, nữa đường thì con này chạy ra, đuổi bọn tôi chạy thụt mạng, mém chút là bị chôn sống rồi.”
Ngạo Tề tự động cắt bỏ rất nhiều chiết khúc bên trong, đơn giản nói.
“Tôi chụp được một con cá lọt lưới, khó nói có phải do hắn thao túng con vật kia chạy ra hay không.”
Tống Bằng lạnh lùng suy đoán.
“Khó mà nói. Nhưng nó chui ra mới có lợi cho chúng ta. Ai mà biết nó lại lớn như vậy chứ.”
Đến giờ nghĩ lại Ngạo Tề vẫn còn rùng mình hoảng sợ không thôi. Thử nghĩ xem, nếu nó không tự chui ra, đợi họ hoàn toàn xâm nhập vào hang ổ của nó rồi, đó mới thật là kêu trời không thấu.
“Vậy là hai người chưa vào tận bên trong?”
“Đúng vậy.”
“Cho nên chúng ta cần phải vào đó lần nữa.”
Mục Dã chốt lại.
“Ăn trưa cái đã.”
Nhưng hắn trước tiên đề nghị.
Đám người gật đầu, cùng nhau đi đến phòng ăn.
Một trận xuất lực không thể nói là không kinh hãi, hiện tại đã qua giờ ăn trưa, đồng hồ hiển thị mười hai giờ rưỡi hơn rồi. Dân làng trên tàu đều đã ăn trưa xong, sau đó cũng trở về phòng của mình chứ không có lởn vởn bên ngoài làm gì. Nhưng khi họ đến phòng ăn thì vẫn có cơm cho họ. Dù sao sáu người bọn họ cũng không phải là hạng thân phận bình thường. Lại thêm thức ăn cho bốn người đàn ông không phải số lượng ít, thường thì người phụ trách nấu ăn sẽ làm phần riêng cho họ. Thức ăn của hai người Lạc – Tình cũng là như vậy.
Lúc họ đến phòng ăn thì đụng độ trưởng thôn. Có vẻ như ông đang đợi bọn họ.