Mục lục
Thiếu Tá Giành Vợ - Nguyệt Cầm Ỷ Mộng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên cạnh cái đầu trùng thật lớn ngoài rìa hòn đảo lúc này đứng mấy người. Không khó thấy chính là mấy người Mục Dã chuẩn bị chuyến ra ngoài đầu tiên từ khi bọn họ lên đảo. Bên cạnh họ là Dung Lạc ưỡn cái bụng lớn cùng Dung Tình trên người đang ôm một đứa bé trai kháu khỉnh đáng yêu vô cùng đã được vài tháng tuổi.

“Chúng tôi sẽ cố gắng về sớm. Em ở nhà nhớ cẩn thận.”

Mục Dã sờ nhẹ đôi má đã béo lên thấy rõ của cô nhẹ giọng đảm bảo còn không quên căn dặn.

Vốn dĩ hắn không định đi, nhưng mà lực lượng của họ đã không nhiều, sắn bắn còn không phải là chuyện đơn giản. Họ cần phải xuất toàn lực mới có thể đảm bảo kiếm đủ số lương thực cần thiết còn có thể trở về được sớm. Một lần đi một lần khó, họ cũng không muốn phải phí công. Cuối cùng trên đảo chỉ còn lại mỗi Trình Liên, bốn người còn lại đều phải đi, bao gồm cả Đới Mặc vừa đến đảo một tháng hai mươi ngày. Cho nên hắn lo lắng nhất là người con gái này, đã dặn dò không biết bao nhiêu lần rồi. Dù người trong thôn vẫn rất chiếu cố cô nhưng hắn không thể yên tâm được.

“Anh đừng lo cho em. Em hứa trong thời gian anh đi sẽ không chạy lung tung rồi mà. Ngược lại là các anh, nhớ cẩn thận. Còn có, để tránh tình huống bất trắc, các anh mang theo cái này đi đi.”

Nói xong cô khẽ vươn tay về phía mặt biển biển cạnh. Trong ánh mắt của mọi người, một con ốc biển có chứa cái gì đó từ dưới nước bay lên, rơi vào trong tay Dung Lạc.

Mấy người nhìn vào, không ngoại lệ nhìn thấy một con cá nhỏ màu đỏ giống như cá hề đang bơi vòng vòng trong đó. Khi Dung Lạc đưa ngón tay tới nó còn lập tức bám lên, cọ sát không ngừng. Muốn bao nhiêu ỷ lại thì có bấy nhiêu.

Không để ý ánh mắt kinh nghi bất định của Đới Mặc, Dung Lạc đưa nó cho Mục Dã.

“Lúc muốn về đảo anh cứ đem nó thả xuống nước là được. Nhớ đừng để nó bị rớt ra ngoài.”

Cô cẩn thận căn dặn.

“Lúc nguy cấp cũng có thể thả nó ra, nó sẽ giúp các anh.”

“Ừ, tôi biết rồi.”

Mục Dã nhận lấy con ốc to bằng bàn tay có chứa con cá nhỏ kia. Sau khi đưa nó cho Ngạo Tề, lại cho Dung Lạc một cái ôm trấn an rồi dứt khoát đạp người trèo lên con tàu nhỏ của họ. Cũng không phải sinh ly tử biệt, không cần quá bịn rịn.

Cuối cùng bên bờ biển chỉ còn lại mấy người Dung Lạc, Dung Tình và Trình Liên. Con tàu đã vượt qua màn chắn Thủy giới rời đi hòn đảo, không còn dấu vết gì nữa rồi.

“Họ đều là tinh anh trong tinh anh, mấy cô đừng lo.”

Trình Liên trấn an.

“Bình thường căn cứ đi săn thế nào?”

Dung Lạc không nhịn được nhìn hắn hỏi.

“Chúng tôi thường tổ chức cả một đội ít nhất là mười người, có khi là hai mươi người để có thể săn đủ cho cả căn cứ trong vòng một tháng. Nhưng đó là khi chúng tôi cần số lượng lớn. Với bọn họ thì không cần săn nhiều, đánh mấy con đi lẻ không khó đâu. Họ có chừng mực, cô đừng lo.”

Dung Lạc cũng biết mình quá lo lắng. Nhưng cô nghĩ lại, có gì vẫn còn biển hỗ trợ, chắc sẽ không sao đâu. Cô nhìn phương hướng con tàu rời đi lần cuối, trong lòng cầu nguyện người đàn ông bình an rồi quay lưng đi.

“Chúng ta về thôi.”

Bốn người Mục Dã một đường cho tàu rời khỏi hòn đảo, không ngừng nhằm hướng đông mà đi.

Với tốc độ của con tàu, nữa tiếng là đủ cho họ rời khỏi phạm vi hòn đảo mười hải lý. Nhưng họ không ngờ nó vẫn là không đủ cho họ thoát khỏi lớp sương mù kia. Tuy lúc này nó đã loãng hơn nhưng tầm mắt của họ nhìn thấy được vẫn là sương mù cùng sương mù. Vì tránh cho tai nạn không cần thiết, họ hạ tàu dưới mặt nước, chỉ còn phần đỉnh lộ ra bên trên mà chạy đi. Ít nhiều gì trong nước vẫn dễ nhìn hơn. Bình thường họ không dám vào nước là vì sợ bị tập kích, nhưng lúc này không quản được nhiều như thế.

“Sương mù này phải dày bao nhiêu, rộng bao nhiêu chứ. Cứ nghĩ Dung Lạc nói đùa, ai nhè.”

Ngạo Tề không biết đã cảm thán mấy lần rồi. Bởi vì tò mò mà sau khi rời khỏi phạm vi màn chắn họ đã mở chế độ nhìn được bên ngoài ra. Kết quả là họ không thể nhìn thấy gì ngoài sương mù, mém chút là tự mình đánh mất phương hướng. Cho dù họ có chắc chắn bên trong không có tồn tại gì chắn ngang đường của họ nhưng lại có ai dám ở trong điều kiện này mà chạy chứ. Cuối cùng Mục Dã phải đánh bạo giống như lần trước, đi hỏi cái con cá nhỏ trong vỏ ốc biển Dung Lạc cho. Hắn không hỏi gì, chỉ hỏi đi hướng nào. Ai biết con cá nhỏ kia thật sự là chỉ đường cho họ. Nó cũng không làm gì nhiều, chỉ ngốc nghếch bơi về một hướng dù bản thân đã muốn đụng đầu vào vỏ ốc. Sau đó họ cứ thế đi theo hướng nó chỉ, một đường đến giờ, thật sự là đã thuận lợi rời đi hòn đảo càng ngày càng xa.

Sương mù này dày đến nổi họ không phân được đông tây nam bắc. Nếu không cẩn thận sẽ thật sự lạc đường không ra được liền. Dung Lạc mà không đưa con cá này cho họ thì chắc họ khỏi mong về được hòn đảo luôn.

“Nó là sao vậy?”

Bỗng nhiên một câu ngờ vực khó nhịn vang lên. Mấy người Mục Dã nghe hỏi thì cùng lúc đưa mắt qua nhìn người từ lúc lên tàu đến giờ đều không có lên tiếng.

“Cứ tưởng cậu nhịn được không hỏi luôn chứ!”

Ngạo Tề lập tức cười trêu chọc.

Quai hàm của Đới Mặc lập tức bạnh xuống một cách khó thấy nhưng lại lọt không nổi mắt của ba người bên cạnh.

Mục Dã im lặng cúi đầu nhìn con cá nhỏ màu đỏ nhàn nhã bơi trong cái vỏ ốc, trong lòng không biết đang nghĩ gì. Họ làm cho nó một cái bệ bên trong tàu, tránh việc phải không ngừng cầm lấy nó. Cầm thì cầm vẫn được thôi, nhưng lúc họ lên bờ cũng không thể cầm theo nó đi được. Con cá nhỏ này linh tính là họ đã được chứng kiến rồi. Nhưng cứ hễ Mục Dã xoay chỗ nào là nó xoay chỗ đó, luôn luôn là hướng về phía hắn, giống như đang nhìn ngắm. Có lẽ nó nhận ra được hắn là người gần gũi nhất với Dung Lạc, đã xem hắn thành cô mà xoay quanh.

“Cậu muốn hỏi nó hay hỏi Dung Lạc?”

Ngạo Tề ngược lại rất có thâm ý vừa nhắc Dung Lạc vừa chỉ vào con cá nhỏ kia rồi nhìn Đới Mặc.

Bọn họ thấy rõ lúc nghe thấy lời này của Ngạo Tề Đới Mặc kín đáo liếc qua Mục Dã ở kia một cái. Ngạo Tề trong lòng không khỏi cảm thán thời thế thay đổi. Trước là thống lĩnh một căn cứ, địa vị luôn hơn người. Chỉ có người ta nhìn sắc mặt hắn nói chuyện chứ làm gì có ngược lại, hắn nhìn mặt người khác nói chuyện đâu. Nhưng hiện tại… Ừ thì cũng là do tâm tư Đới Mặc bởi vì biến cố vừa rồi mà thay đổi, địa vị khác rồi hắn cũng trở nên thận trọng hơn. Chứ nếu hắn muốn hỏi thì họ vẫn nhìn nhận được. Tuy thời gian Đới Mặc ở không dài nhưng ít nhiều hắn nhất định vẫn nhìn ra được một vài thứ. Dung Lạc rõ ràng trông như trung tâm của đám người không phải là chuyện gì khó để phát hiện được. Nhưng mà hắn cứ không chịu trải lòng…

Đới Mặc không biết những suy nghĩ trong lòng đám người. Tâm tư hắn đúng là có phức tạp đó, nhưng nguyên nhân khiến hắn cẩn thận như vậy là vì người đàn ông bên cạnh cô không phải hạn tầm thường. Hắn vẫn là biết không thể tùy tiện hỏi thăm người phụ nữ của người khác chứ đừng nói người phụ nữ này còn không hề đơn giản.

Hắn rất muốn hỏi cho rõ ràng nhưng mà…

“Nó.”

Đới Mặc chỉ vào con cá nhỏ đang vẫy đuôi trong vỏ ốc kia, mặc kệ ánh mắt chế nhạo của Ngạo Tề.

Ai biết…

“Nó là một con cá.”

“…”

“Phụt ha ha ha!!!”

“…”

Bên trong khoang tàu toàn là tiếng cười suồng sã của Ngạo Tề. Vẻ mặt của Đới Mặc có thể nói là đen như đít nồi, thiếu điều nghiến răng ken két, hận không nhào lên đánh hắn một trận rồi.

Hai người Dã – Bằng trong lòng nghĩ gì không biết nhưng ngoài mặt không có biểu hiện gì hết. Càng là Mặc kệ Ngạo Tề đùa giỡn Đới Mặc.

Cũng may Ngạo Tề chỉ đùa một câu như thế sau đó nghiêm túc lên: “Nó là cá của Dung Lạc cậu không phải đã thấy rồi sao.”

“Vậy nơi này thì sao? Sương mù này là từ đâu ra?”

Đới Mặc nhịn lại nhịn, rốt cuộc vẫn nhịn xuống được không tính toán với cái tên bỗng nhiên trở nên thật nhây nhớn này, tiếp tục hỏi vấn đề mình không hiểu. Nơi này trước đây nếu cũng có sương mù dày đặc như vậy thì đã không có chuyện tìm thấy được hòn đảo rồi. Bên căn cứ tuy không đến mức nắm rõ vùng biển này như lòng bàn tay nhưng ít nhiều cũng phải rõ ràng hoàn cảnh của nó. Cho nên cái sương mù này là sau này mới có. Sau đó quả thật là đã nghe Ngạo Tề nói, nhưng trước đó…

“Bộ lúc cậu vượt qua nó trôi vào trong đảo cậu không nhìn thấy à?”

Ai đó lại tiếp tục có xu hướng muốn đùa giỡn nữa rồi.

Lần này Đới Mặc không nói gì mà chỉ trừng trừng nhìn hắn.

Mãi một lúc Ngạo Tề mới chịu đàng hoàng. Hắn nói: “Sương mù là do vùng biển xung quanh đây xảy ra biến đổi rồi sinh ra. Là chuyện sau khi chúng tôi lên đảo mới có.”

Hắn vừa nói xong đã rước lấy hai ánh mắt kỳ quái nhưng hắn lại làm bộ như không thấy, tiếp tục nhìn Đới Mặc: “Nếu cậu muốn hỏi nguyên nhân thì tôi không biết nha. Sau khi chúng tôi chạy tới đây thì chúng nó bắt đầu xuất hiện. Nhưng ít nhiều gì nó đã giúp chúng tôi tránh được sự truy tìm của bên căn cứ. Hiện tại nó là an toàn tuyệt đối rồi.”

Ngạo Tề quyết định chơi nhây nhớt luôn. Ai bảo Đới Mặc không hỏi trọng tâm. Hắn đã không có can đảm hỏi thì cứ tiếp tục ngờ vực khó chịu thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK