Ba La suy nghĩ thế nào cũng không ngờ thời khắc này đột nhiên Hàn Hạo lại xuất hiện, người sững sờ, rất đỗi ngạc nhiên dán mắt vào Tiểu Khô Lâu hỏi:
- Ngươi tại sao lại ở chỗ này?
Sặc mặt Hàn Hạo bình tĩnh, căn bản không chú ý cuộc giao chiến giữa đôi bên, Tử Ma Nhãn tập trung vào người Ảnh Chuẩn, nói:
- Mục đích của ngươi giống ta, cùng tới giết người!
Ba La yên lặng, nhìn Hàn Hạo thật sâu, sau đó hồi lâu mới sảng khoái cười ha ha:
- Cũng tốt, ngươi đã muốn ra tay, vậy ta cũng bớt phiền toái!
Một Ba La đã khiến Ảnh Chuẩn đau đầu rồi, lúc này Hàn Hạo xuất hiện càng làm cho hắn không biết phải làm thế nào. Hắn nghi hoặc nhìn Hàn Hạo, không xác định được gã mới tới này rốt cuộc là thần thánh phương nào. Trầm mặc một hồi hắn hỏi:
- Ngươi là ai? Trong trí nhớ của ta, ngươi không phải là kẻ địch thì phải.
Ảnh Chuẩn suy nghĩ kỹ lưỡng rồi chắc chắn mình trước kia cũng không biết Hàn Hạo.
- Một khoảng thời gian trước, ngươi đã giết một nhóm người và cướp đi một số khoáng thạch, đúng không? - Hàn Hạo cũng không lập tức xuất thủ, lạnh giọng hỏi.
Ba La liếc nhìn đám thủ hạ của mình đang tiếp tục tàn nhẫn giết chóc. Trong chốc lát, thủ hạ của Ảnh Chuẩn lại có mấy người bị hút hết thần lực trong cơ thể mà chết. Đám Liệp thần giả thủ hạ của Ba La, từng người hô to gọi nhỏ, tung hoành ngang dọc, chặn hết đường những tên muốn chạy trốn.
Ảnh Chuẩn càng lúc càng bất an, mắt thấy từng thủ hạ bị chết thảm, hắn cũng không biết nên đối phó như thế nào với cục diện này, lần đầu trong lòng sinh ra hối hận. Ba La lần này tự mình ra tay, tự nhiên sẽ có sự chuẩn bị, thủ hạ dẫn theo vô luận là thực lực hay số lượng đều rất lớn, làm hắn không có cách nào chạy được.
- Không sai, lúc trước đích thực ta có cướp một mớ khoáng thạch!
Ảnh Chuẩn cũng không phủ nhận.
- Có liên quan gì với ngươi sao? Lúc đó chắc chắn ngươi không có mặt ở hiện trường, duy nhất có một người chạy trốn, nhưng không có thực lực cường đại như ngươi vậy!
- Vậy là được rồi!
Tiểu Khô Lâu gật đầu, nói:
- Người chạy trốn kia chính là bằng hữu của ta, hôm nay ta tới là lấy đầu của ngươi cho hắn!
- Khẩu khí lớn thật!
Ảnh Chuẩn hét lớn, nhìn Ba La và Hàn Hạo với vẻ thờ ơ, tiếp lời:
- Các ngươi thực cho rằng ta chết chắc? Chỉ cần hôm nay ta rời khỏi được, Tát Lạp Tư đại nhân nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi. Hừ, chờ ta trở lại sào huyệt dưới lòng đất, triệu tập thủ hạ, ta sẽ cho các ngươi biết kết cục của việc đắc tội với ta!
- Hàn Hạo. Cẩn thận một chút. Đừng cho hắn dùng phương pháp đặc biệt chạy trốn! - Ba La bỗng nhiên hô to, nhắc nhở Hàn Hạo chú ý đối phương có thể nhân cơ hội rời đi.
Tới giờ, thủ hạ của Ảnh Chuẩn đã chết đến bảy tám phần. Đối mặt với hai đại cường địch Ba La và Hàn Hạo, Ảnh Chuẩn sao còn có khả năng đi cứu người.
Núi xanh còn đó, lo gì không có củi đốt. Ảnh Chuẩn tự biết mình không phải đối thủ của Ba La. Sau khi nói xong thì lấy ra một món thần khí Ngự Phong ngoa (giày/hài cưỡi gió) Phong hệ tăng tốc được Tát Lạp Tư ban, chuẩn bị rời nhanh khỏi nơi này.
Hàn Hạo chợt động. Bảy đoạn cốt thứ sau lưng đột nhiên rít lên vọt ra. Không đợi đối phương bắt đầu dùng thần khí kia, chúng đã rạch ngang bầu trời, lao đến trước người Ảnh Chuẩn, bắt đầu công kích hắn một cách điên cuồng.
Tay cầm một cây cốt thứ dài ba mét, bóng dáng Tiểu Khô Lâu gầy còm như áng mây lơ lửng, bay đến gần Ảnh Chuẩn một cách quỷ dị.
Phong hệ thần khí của Ảnh Chuẩn mới bắt đầu dùng, đột nhiên phát hiện ra bảy luồng sức mạnh với thanh thế hãi nhân đã bay đến, không để hắn có cơ hội chạy trốn, dường như đã chặn chết bốn phương tám hướng. Một bức chắn hình thành cực kỳ kì dị xung quanh hắn, không khí và gió ở trong bức chắn này dường như ngừng chuyển động.
Ảnh Chuẩn lòng kinh hãi, bỗng nhiên cảm thấy ở trong bức chắn này, hắn muốn sử dụng Ngự Phong ngoa để chạy trốn dường như không có khả năng mấy.
Ảnh Chuẩn không thể không động thủ trước để ngăn cản những uy hiếp đến từ bảy đoạn cốt thứ này, tạm thời vứt bỏ ý định chạy trốn. Hắn lấy ra một tấm chắn đen thui, lập tức Hắc Ám nguyên tố nồng nặc tràn ra, hình thành từng đám mây sau đó tụ tập lại, che phủ cả người Ảnh Chuẩn ở trong.
Ảnh Chuẩn giống La Ti, đều là Hắc Ám Thượng vị thần trung kỳ. Loại nhân vật như cấp bậc hắn đối với đám hung thần ở Vùng Đất Hỗn Loạn thì vô cùng lợi hại, nhưng khi đối mặt với Tử Vong lực lượng và ma công kiêm tu của Tiểu Khô Lâu, Ảnh Chuẩn cũng không có khả năng chiến thắng.
Từ khi Ảnh Chuẩn bị sức mạnh kỳ dị của bảy đoạn cốt thứ bắt đầu bao phủ, dường như hắn đã được định là xong đời rồi. Hàn Hạo vừa tiếp cận Ảnh Chuẩn, thế công liên miên bất tuyệt càng thêm điên cuồng giáng xuống người đối phương.
Thêm cây cốt thứ Hàn Hạo cầm trong tay, tổng cộng có tám đoạn cốt thứ đang vây công Ảnh Chuẩn. Ma công điều khiển, khắp nơi gào thét, mỗi một đoạn cốt thứ đều mang theo sức mạnh linh hồn, đập nát nỗ lực cùng Hắc Ám thần lực của hắn.
Ảnh Chuẩn đâm đông đụng tây, từ đầu đến cuối vẫn không thể thoát khỏi công kích đến từ tám đoạn cốt thứ, thuỷ chung hắn chỉ có thể áp dụng phòng ngự, Ngự Phong ngoa mặc dù còn, nhưng lại không có cơ hội để thi triển.
Ba La mặc dù quen thuộc Hàn Hạo, nhưng rất ít có cơ hội nhìn thấy hắn thật sự ra tay. Lúc này hết sức chăm chú, ánh mắt rạng rỡ nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Hàn Hạo không chớp mắt, lòng đầy kinh ngạc.
Từ khi Hàn Hạo gia nhập liên minh Liệp thần giả, đã có rất nhiều người luôn suy đoán thực lực thật sự của hắn. Khi mới bắt đầu, Hàn Hạo đối phó với trung vị thần cũng vô cùng miễn cưỡng, sau đó đột nhiên có một ngày đã có Thượng vị thần chết trong tay hắn, mọi người mới bắt đầu có cái nhìn mới về thực lực của hắn.
Liệp thần giả đều không đoán được thực lực của Hàn Hạo. Do hắn kiêm tu thêm ma công, khi chiến đấu với người khác luôn có thể vượt cấp giết chết những cao thủ lợi hại hơn hắn. Tình huống hiện tại chính là như thế, lúc đầu Ba La nghe nói Hàn Hạo chỉ có thực lực Tử Vong Thượng vị thần sơ kỳ, khi nhìn thấy Hàn Hạo mấy lần sau này hắn cũng đồng ý với ý kiến trên.
Nhưng tình hình bây giờ lại là Hàn Hạo chiếm ưu thế hoàn toàn áp đảo, đánh một Thượng vị thần trung kỳ như Ảnh Chuẩn đến mức không có lực hoàn thủ!
“Gã này rốt cuộc mạnh tới đâu?” - Ba La lòng đầy nghi hoặc, ánh mắt nhấp nháy bất định.
“Phập”
Đối với công kích bí hiểm khó lường từ tám đoạn cốt thứ của Tiểu Khô Lâu, cuối cùng Ảnh Chuẩn không thể chú ý đến phòng ngự mọi mặt được nữa, vai bị một đoạn đâm trúng.
Chỉ là khi bị nó đâm trúng, bỗng nhiên Ảnh Chuẩn cảm thấy tâm thần mỏi mệt, thần lực trong cơ thể như không thể kiểm soát được, muốn thoát ra giống như ngựa hoang mất cương. Cảm giác tê dại ăn mòn từ bên vai bị đâm truyền đến, hắn cúi đầu nhìn qua, chợt phát hiện chỗ đó đang từ từ thối rữa, bề mặt dường như có rất nhiều con sâu nhỏ mà mắt thường khó nhìn thấy đang cắn xé máu thịt của hắn.
“Có độc!” - Ảnh Chuẩn kinh hãi, sợ hãi vô cùng.
Giao thủ với Hàn Hạo một hồi, hắn phát hiện ra Hàn Hạo không chút biểu tình kia chính là một cỗ mày giết người không phạm chút sai lầm nào. Từ đầu đến cuối gã này không có bất cứ cảm xúc mãnh liệt hay háo hức chấn động nào, dường như hắn là người ngoài cuộc nắm trong tay tất cả chiến trường, dùng cốt thứ chặn kín đường lui của hắn một cách chặt chẽ, làm hy vọng trong lòng hắn dần dần tắt ngấm.
“Người này rốt cuộc là ai ? Còn có phải là người hay không? Nếu là người thì tại sao lại không có chút xúc cảm nào?” - Lòng Ảnh Chuẩn sinh hoảng hốt, càng đánh lại càng sợ hãi.
Đối với cảnh giới Cửu Biến, sự thể ngộ tâm cảnh không hề bận tâm và vận dụng tâm, thần, thể phát huy một cách cao nhất, Hàn Hạo thậm chí còn cao hơn Hàn Thạc một bậc. Có lẽ bởi vì hình thái sinh mệnh đặc thù của Tiểu Khô Lâu, nên hắn mỗi lần giao chiến với người khác đều không tạo ra một chút cảm xúc nào, thể hiện hoàn mỹ cảnh giới hợp nhất tâm thần và thân thể.
Trong khi giao chiến, chỉ có đạt tới trạng thái bình tĩnh tuyệt đối, là có thể không bị đối phương dùng ngôn ngữ khiêu khích ảnh hưởng, có thể đẩy lực chiến đấu đạt tới mức cao nhất. Đó là một chuyện rất đáng sợ, Ảnh Chuẩn đã nhận thức sâu điểm này.
“Oành” Khí Tử Vong trên bề mặt đột nhiên phát nổ trên người Ảnh Chuẩn, làm hắn loạng choạng lùi về sau.
Cốt thứ luôn quanh quẩn bên cạnh Ảnh Chuẩn nhân cơ hội quần công, ba đoạn trong đó đã đột phá được tầng phòng ngự của Ảnh Chuẩn, cũng đã cắm trên người hắn.
Tiểu Khô Lâu đột nhiên ngừng công kích, bình tĩnh nhìn khuôn mặt xám như tro của Ảnh Chuẩn, hờ hững nói:
- Thủ hạ ngươi ở sào huyệt dưới lòng đất đã chết sạch rồi! Những tích góp của ngươi đều do ta tiếp nhận!
Vừa dứt lời, ba đoạn cốt thứ cắm trên người Ảnh Chuẩn như linh xà chui vào trong thân thể hắn.
“Cót két…Cót két…” Đột nhiên một âm thanh bên trong thân thể Ảnh Chuẩn vang lên làm người khác thấy sởn tóc gáy. Sau đó, thất khiếu hắn phun máu, sinh mạng khí tức theo máu tươi cũng chui ra, tiêu tan từng chút một.
Cốt thứ dài ba mét huơ lên đã cắt phăng đầu Ảnh Chuẩn văng lên không, rơi vào cái vò thủy tinh Tiểu Khô Lâu đã chuẩn bị.
“Ầm…” Thân thể của Ảnh Chuẩn mất đầu đột nhiên nổ tung ra, ba đoạn cốt thứ dài như rắn dường như hút no máu rồi trở lại sau lưng hắn.
Lúc này, thủ hạ của Ảnh Chuẩn cũng không ai còn sống. Ba La và đám này đều há hốc mồm nhìn Hàn Hạo, quan sát hắn tàn nhẫn giết chết đối phương, từ đầu tới cuối, vẻ mặt Tiểu Khô Lâu luôn hờ hững, dường như là loại chuyện này không đáng bận tâm, không có bất cứ cảm xúc nào.
“Khó trách đại nhân lại coi trọng hắn như vậy, thiếu niên này thật đáng sợ, tuổi còn nhỏ mà đã có thể dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, tương lai nhất định là một kẻ mạnh trong liên minh!” Khoa Địch Á thầm cảm thán, đột nhiên cảm thấy sự phán đoán của Ba La thực sự không tầm thường, chỉ mới thiếu niên mà đã có thực lực và thủ đoạn như thế, sau này tiền đồ thật không thể hạn định!
- Ôi… Hàn Hạo, ta nên cám ơn ngươi! - Ba La dở khóc dở cười, vốn định là giết chết Ảnh Chuẩn, mang đầu của hắn đến lấy lòng Hàn Hạo, nào ngờ gã này đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn chủ động ra tay tiêu diệt tên kia, bởi vậy, nhân tình này Ba La còn chưa bán cho hắn, xem ra còn nợ lại hắn.
Nhìn Ba La, vẻ mặt Tiểu Khô Lâu vẫn thế, không cảm giác có cái gì không ổn, gật đầu, hờ hững nói:
- Không cần cám ơn, ngươi cũng giúp ta xử lý thủ hạ của Ảnh Chuẩn rồi, cùng một mục tiêu, chúng ta xem như không ai nợ ai!
- Không ai nợ ai cũng tốt.
Ba La cũng không nói thêm nhiều, suy nghĩ một chút, đoạn hỏi:
- Nếu như Tát Lạp Tư truy xét, ngươi nói chuyện này như thế nào?
- Đây không phải là chuyện của chúng ta! Ngươi tùy tiện tìm giết một đám rồi ném thi thể sang bên cạnh, giá họa cho bốn quân chủ khác cũng tốt!
Hàn Hạo nhíu mày, nói:
- Ảnh Chuẩn chỉ là tiểu nhân vật, Tát Lạp Tư không chắc đã lưu ý tới hắn! Là hắn tự nâng mình lên cao thôi!
Ba La rất tán thành, hắc hắc cười nói:
- Không tệ, cứ làm như thế!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK