Mục lục
[Dịch] Đại Ma Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Sau khi Đỉnh Linh thu lấy Thần hồn của hai người Ai Lí Khắc Sâm và Khải Tát, Hàn Thạc vẫn chưa rảnh rỗi, hắn cần phải nhanh chóng làm theo cách cũ, vơ vét sạch vật phẩm của hai người Khải Tát và Ai Lí Khắc Sâm để lại.

Từ khi thực lực tăng lên, Hàn Thạc đã lâu không phát tài nhờ người chết, chủ yếu vì đối thủ của hắn không đáng để Hàn Thạc làm như vậy. Khải Tát và Ai Lí Khắc Sâm là hai Trung vị thần, đương nhiên khác hẳn. Hắn tin trên người hai người này nhất định có những vật phẩm rất quí.

Trong đống máu thịt bầy nhầy, Hàn Thạc lôi hai cái không gian giới chỉ ra, tiện tay lấy sạch.

Căn cứ theo lời Đỉnh Linh, Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận sẽ bị hủy trong một thời gian ngắn. Trong khi trận pháp hủy toàn bộ nơi này, chỗ này sẽ phát sinh biến hóa long trời lở đất. Nếu không muốn chịu ảnh hưởng dư chấn ở đây, Hàn Thạc phải rời đi càng sớm càng tốt.

Bọn người Đường Na và Ba Đốn sẽ là kim chỉ nam cho hắn tới gặp những nhân vật trọng yếu ở Chúng Thần đại lục, do đó Hàn Thạc đương nhiên không thể để họ chết ở đây được. Bằng không, hắn chẳng quen biết ai ở Chúng Thần đại lục, tương lai nhất định sẽ vô cùng gian nan.

Theo sự hướng dẫn của Đỉnh Linh, Hàn Thạc bay nhanh tới khu vực cầm tù bọn người Đường Na. Trên đường đi, âm thầm nghĩ xem có muốn nhân cơ hội này mà giết chết Áo Nhĩ Đức hay không.

Hắn cũng hiểu, nếu không thể lợi dụng ma trận giết chết Áo Nhĩ Đức, một khi tên này thoát khỏi ma trận, nếu sau này muốn giết chết hắn thì quả là rất khó. Nhưng giữa Áo Nhĩ Đức và hắn cũng không có thâm cừu đại hận gì. Mà Khải Lợi của Tự Nhiên giáo hội coi như có chút giao tình với mình nữa. Tự Nhiên giáo hội còn là minh hữu kiên định nhất của đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, thêm nữa từ khi Áo Nhĩ Đức tới đây tới giờ không hề biểu hiện địch ý với hắn, tất cả những điều này làm cho Hàn Thạc do dự không quyết được.

Có Đỉnh Linh thao túng ma trận ở đây, muốn giết chết Áo Nhĩ Đức cũng không khó khăn gì mấy. Cái Hàn Thạc lo lắng chính là sau khi Áo Nhĩ Đức chết.

Có thể khẳng định, một khi Áo Nhĩ Đức chết, thì phương thế lực của Quang Minh giáo hội và Tự Nhiên giáo hội sẽ không ai biết về những sự tình xảy ra ở Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận này. Những người đó nếu không thu được tin tức ở đây, nhất định sẽ cử người tới đại lục Kì Áo, đến lúc đó không biết lại xảy ra những việc gì nữa.

- Người này có thể tạm thời không giết. Dùng miệng hắn làm cho những người bên kia biết tất cả nơi này đã bị hủy, chặt đứt tâm tư tiếp tục tìm kiếm của chúng, như vậy sẽ không có người đến đây nữa. - Đỉnh Linh làm như biết Hàn Thạc đang nghĩ cái gì, cũng góp vào một câu.

Trầm tư một chút, Hàn Thạc lẳng lặng gật đầu. Hắn cho rằng trước mắt chưa phải thời cơ giết chết Áo Nhĩ Đức. Nếu Áo Nhĩ Đức còn sống thì có giá trị hơn nhiều.

Hàn Thạc quyết định tha cho hắn!

Trong khi hắn lặng lẽ suy nghĩ, căn cứ vào hướng dẫn của Đỉnh Linh, Hàn Thạc đã đi tới khu rừng đá mà đám người Đường Na và Ba Đốn vẫn đợi.

Sau khi Hàn Thạc ly khai, góc khuất này bị Đỉnh Linh phong bế hoàn toàn. Những người ở đây không ai có thể ra khỏi thạch lâm, buộc phải ở nguyên tại chỗ này chín ngày.

Khi Hàn Thạc từ giữa những tầng sương mù xuất hiện ra, đoàn người Đường Na bị bẫy ở đây chín ngày cảm thấy trong lòng vô cùng kích động. Ai nấy mắt tỏa sáng, Lệ Vi kinh hô lên, hưng phấn hô to.

- Bố Lai Ân, ngươi… ngươi rốt cục cũng tới! Ngươi có biết, từ sau khi ngươi đi, chúng ta đã bị vây ở đây. Theo phương pháp của ngươi cũng không đi ra ngoài được. Trời ạ, ta sắp phát điên lên rồi! - Lệ Vi vừa thấy Hàn Thạc đã cao giọng trách móc.

- Đi thôi, ta mang các ngươi ra ngoài. Sau khi rời khỏi đây, chỗ này bỗng xảy ra biến hóa. Ta cũng bị giam vài ngày. Mãi sau mới nhận rõ được quy luật rồi thoát ra! - Hàn Thạc vội vã nói, vẻ mặt như vẫn còn hãi hùng, dường như cũng vừa thoát hiểm.

Nhờ Đỉnh Linh đã mở hết phong tỏa ở nơi này, lại được Hàn Thạc dẫn đường, đoàn người Đường Na khẩn cấp chạy ra ngoài.

- Bố Lai Ân, ngươi cũng bị bẫy vài ngày à? - Vừa từ khốn cảnh thoát ra, Đường Na lập tức hỏi Hàn Thạc.

- Ừm, không biết nơi này làm sao ấy, rất nhiều quy luật đều thay đổi lộn tùng phèo cả. Ta vốn nhìn mọi thứ rất rõ ràng, thoáng cái toàn bộ đại biến, làm cho ta mất một thời gian rất dài mới hiểu rõ được một vài quy luật.

Hàn Thạc giải thích với vẻ ưu phiền. Nhìn mấy quả núi nguy nga tạo thành Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận, Hàn Thạc chính sắc nói với Đường Na:
- Ngươi nhìn mấy quả núi kìa, như lung lay muốn đổ ấy. Chúng ta tạm thời đừng mạo hiểm tiến vào nữa, trước hết cứ chờ xem tình thế rõ ràng rồi tính tiếp, ngươi thấy thế nào?

Căn cứ vào đề nghị của Hàn Thạc, mấy người Đường Na đều hết nhìn đông tới nhìn tây, rõ ràng phát hiện ra những tòa núi nguy nga này tựa hồ đang lay động, sâu dưới lòng đất cũng truyền ra những tiếng ì ầm trầm đục.

Đường Na biến sắc, cả kinh nói:
- Nhìn tình thế thì nơi này dường như sắp sụp đổ rồi!

- Không hay, chúng ta rời đi nhanh lên, địa phương này quá cổ quái, lúc bình thường khắp nơi đã rất hung hiểm, bây giờ còn sắp sụp đổ, chẳng phải là còn ghê gớm hơn sao! - Ba Đốn sợ thật, cả người rùng mình nói.

- Đường Na đại tỷ, chúng ta trước hết tránh xa một chút đi. - Lệ Vi cũng sợ, tự nhiên lui về phía sau.

Đường Na nhìn lên mấy tòa núi xa xa, suy nghĩ một chút, dậm mạnh chân, quát:
- Đi… tạm lánh mũi nhọn!

Đường Na trải qua những hiểm cảnh bên trong, cũng hiểu được nơi nơi đều là nguy hiểm chết người, đến cả Hàn Thạc cũng nói là không thể hiểu được tình huống, nàng biết không có sự giúp đỡ của hắn thì đoàn người họ căn bản không thể bảo toàn, cho nên dứt khoát hạ lệnh lui lại.

- Trong khi lui lại, trước khi tất cả nơi này bị hủy đi, rất nhiều hiểm cảnh đã tựa hồ không còn phát sinh diệu dụng nữa. Các ngươi đi theo ta, ta cam đoan các ngươi bình an vô sự.

Vừa nghe những tiếng trầm trầm vang lên trong tầng sâu nhất thế giới dưới đất, căn cứ vào miêu tả của Đỉnh Linh, Hàn Thạc biết Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận đã đến bờ hoàn toàn hủy diệt rồi, vội giục mọi người nhanh chóng thoát đi.

Đoàn người Đường Na không dị nghị gì, toàn bộ đi theo phía sau Hàn Thạc, nhanh chóng chạy theo một hướng nhất định. Nhờ sự tồn tại của Đỉnh Linh, những ma trận mà Hàn Thạc đi qua toàn bộ mất tác dụng, tùy ý để hắn mang theo một đám người mà không hề bị cản trở gì, một đường xuyên qua vô số ma trận.

Cùng lúc đó, Đỉnh Linh âm thầm thao túng ma trận, triệt bỏ tổ hợp ma trận vẫn vây khốn Áo Nhĩ Đức.

Áo Nhĩ Đức nghe thấy tiếng ầm ì vang tới, đang hết nhìn đông tới nhìn tây vẻ lo lắng, rốt cuộc không bảo trì được tâm cảnh lúc trước nữa. Lúc trước Áo Nhĩ Đức sở dĩ có thể nhắm mắt vững vàng khôi phục thần lực là vì hắn hiểu được những trận pháp cổ quái nơi này chỉ vây khốn hắn, cũng không thể uy hiếp tới tính mạng hắn, cho nên mới có thể an tâm nghỉ ngơi.

Song tiếng vọng ầm ầm đến từ bốn phương tám hướng, cộng với mặt đất rung lên bần bật dưới chân làm cho Áo Nhĩ Đức có loại cảm giác trời đất sắp hủy diệt, thực sự thấy luống cuống, rốt cuộc không bảo trì được tâm cảnh vững vàng nữa, vội vàng tìm kiếm đường ra.

Bên cạnh hắn, Khải Lợi thần tình tuyệt vọng, không còn cố gắng tốn công vô ích nữa, im lặng đợi cái chết trùm xuống.

Đột nhiên, Áo Nhĩ Đức phát hiện ra một luồng ánh sáng chói lọi, sực nghĩ ra việc gì, linh hồn hắn lập tức tản ra tìm tòi, lập tức phát hiện ra một con đường ra sáng sủa. Áo Nhĩ Đức mừng quá, không suy nghĩ nhiều, vươn tay chụp lấy Khải Lợi bên cạnh, vừa nắm được là hắn liền xông ra ngoài ngay.

Vừa ra khỏi tổ hợp ma trận, Áo Nhĩ Đức ngẩng đầu nhìn lên, bỗng phát hiện ra những quả núi chung quanh hình thành một bố cục kỳ lạ, bây giờ đang nổ ầm ầm, những tảng đá đủ kích cỡ thi nhau rơi xuống. Mặt đất như một con quái thú vừa bị đánh thức từ giấc ngủ say, trở nên tàn bạo dã man dị thường, cả vùng đất đai rộng lớn xé ra những vết nứt khổng lồ, nuốt chửng mọi vật chung quanh

Áo Nhĩ Đức thầm nghĩ “không ổn”, lúc này cũng không có thời gian để ý tới những diễn biến kỳ dị ở nơi này, kéo Khải Lợi bay về phía đám người Hàn Thạc vừa thoát đi. Áo Nhĩ Đức và Khải Lợi rời đi muộn một chút nên những khối đá thật lớn dày đặc rơi xuống như mưa, tới tấp bay về phía hai người họ. Những tảng đá khổng lồ này đã được Ma tôn Cổ Thiên Tà động tay chân vào, nên tốc độ rơi xuống vừa nhanh vừa mạnh. Áo Nhĩ Đức trên đường cố hết sức ứng phó, có vẻ rất khốn khổ.

“Ầm ầm!”

Vài tảng đá thật lớn bay tới với một quĩ tích mà Áo Nhĩ Đức không cách nào nắm được nện vào người hắn. Những tảng đá lớn đó như mang theo sức mạnh kỳ dị, mỗi đòn đánh trúng làm tên Trung vị thần Áo Nhĩ Đức gần như không chịu nổi, thân thể chấn động, cước bộ lảo đảo, trọng tâm không ổn, thiếu chút nữa đánh rơi cả Khải Lợi.

- Áo Nhĩ Đức đại nhân, ngài đi trước đi đừng lo cho ta! - Khải Lợi từ đầu tới cuối đều được Áo Nhĩ Đức bảo vệ, trong lòng rất cảm động, thầm nghĩ hắn là người phụng mạng Tự Nhiên nữ thần tôn quí ở một vị diện cao cấp, không ngờ lại quan tâm tới mình như vậy, quả không dễ dàng. Vào thời khắc mấu chốt này, Khải Lợi thấy Áo Nhĩ Đức đã chống đỡ có chút gian nan, không khỏi có ý nghĩ hi sinh cho hắn.

- Ta có thể bảo vệ ngươi sống sót tiến đến, cũng có thể đưa ngươi còn sống ra ngoài! Ngươi sùng bái nữ thần, nên ngươi chắc chắn sẽ sống sót!

Áo Nhĩ Đức cắn răng lắc đầu, nhổ ra một ngụm máu, khi hắn phát hiện không thể tránh né những tảng đá rơi xuống một cách kỳ quái đó, nên buộc phải liều, không còn đề phòng cẩn thận nữa mà dùng tốc độ nhanh nhất phóng ra ngoài.

Hắn không thể không làm như vậy! Bởi vì trong lúc này, ngọn núi bên người hắn đã nghiêng nghiêng, lung lay sắp sập, mỗi một khắc đều có thể sụp đổ. Đến cả những tảng đá rơi xuống mà cũng đã làm cho Áo Nhĩ Đức khổ không chịu nổi rồi, một khi cả ngọn núi sụp đổ xuống mình, hắn tin mình chỉ có chết mà thôi.

Thẳng một đường chạy điên cuồng, Áo Nhĩ Đức lại bị những tảng đá đánh trúng thêm vài lần nữa, Thần thể bị thương nặng, làm cho hắn cả người mỏi mệt, khốn đốn đến cực điểm.

Áo Nhĩ Đức chưa bao giờ nghĩ tới ở một vị diện cấp thấp như đại lục Kì Áo này, những tảng đá bình thường lại có thể tạo thành tổn thương nặng nề cho thân thể hắn, trong lòng khổ sở phi thường, rốt cục hiểu được tại sao tổ bối hắn lại bị mất tích ở địa phương thần bí này.

Lảo đảo như say rượu, cuối cùng Áo Nhĩ Đức cũng mang theo Khải Lợi ra khỏi Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận đang bị hủy diệt. Khi hắn xuất hiện trước mắt đám người Hàn Thạc và Đường Na, hình dáng Áo Nhĩ Đức thảm không nói sao cho hết, thân thể lảo đảo muốn ngã.

Bọn người Ba Đốn và Lệ Vi ai nấy vẻ mặt chấn động, bộ dạng muốn lao lên, cảm thấy đây là thời cơ giết chết Áo Nhĩ Đức tốt nhất.

- Ngươi không có việc gì chứ? - Chưa đợi Ba Đốn và Lệ Vi hành động, Hàn Thạc đột nhiên tiến lên một bước, hỏi Áo Nhĩ Đức vẻ rất thân thiện. Lưng Hàn Thạc quay về phía Lệ Vi và Ba Đốn, hai tay ra hiệu liên tục về phía sau lưng.

Thấy Áo Nhĩ Đức rõ ràng bị trọng thương, Đường Na đang do dự xem có muốn ra tay không, lại phát hiện ra Hàn Thạc lưng quay về phía họ nhưng hai tay thì liên tục ra hiệu, vội vàng đưa ánh mắt bảo hai người Lệ Vi và Ba Đốn dừng lại, hơn nữa còn dẫn bọn người Lệ Vi chủ động lui ra sau vài bước, kéo xa khoảng cách với Áo Nhĩ Đức, như cho Áo Nhĩ Đức thấy phe mình không có ác ý.

Áo Nhĩ Đức thân thụ trọng thương, đang chuẩn bị liều chết đánh một trận, vừa thấy Hàn Thạc đột nhiên bước ra, nhân mã Đường Na lại lui lại, tâm lý khẩn trương đột nhiên buông lỏng một chút, thần lực cuối cùng âm thầm chuẩn bị liều chết cũng hạ xuống, lập tức khôi phục thần lực trong cơ thể rất nhanh. Áo Nhĩ Đức không sợ bất kỳ ai ở nơi này, nhưng vừa bị đủ loại ma trận cổ quái hành hạ, nên hắn cũng rất sợ hoàn cảnh chỗ này. Vết thương trên người hắn cũng đến từ những thứ ở đây, hắn lúc này với thân thể cực kỳ suy yếu cũng không nắm chắc có thể đấu được với bọn người Đường Na, trong lòng cũng có chút khẩn trương.

- Chúng ta không có ác ý, ngươi đừng lo! - Thông qua quan sát của Đỉnh Linh, Hàn Thạc biết Áo Nhĩ Đức tâm cảnh không ổn. Dù sao đi nữa, Hàn Thạc cũng phải đảm bảo Áo Nhĩ Đức còn sống mang theo tin tức nơi này đã hoàn toàn bị hủy diệt truyền ra ngoài, tự nhiên không muốn hắn chết lúc này.

- Không có ác ý là tốt, ta sợ thật đấy. - Áo Nhĩ Đức mỉm cười, nhìn Hàn Thạc vẻ băn khoăn, lòng thầm kỳ quái, không rõ Hàn Thạc tại sao lại đột nhiên cản trở đám Đường Na.

“Không hiểu hắn xuất phát từ ý đồ gì, chẳng lẽ nói hắn nhìn thấy mình còn có chút thực lực sao? Không có khả năng! Vậy, hắn muốn cứu mình? Vậy càng không có khả năng!” - Áo Nhĩ Đức tràn đầy sự nghi hoặc.

“Ầm ầm ầm…”

Tiếng nổ trời long đất lở kinh khủng vang lên từ phía sau Áo Nhĩ Đức.

Mọi người vừa rồi đều tập trung sự chú ý vào nhau, bây giờ vội vàng quay đầu lại, hoảng sợ phát hiện ra trong một thời gian ngắn ngủi, vài quả núi đột nhiên toàn bộ sụp đổ, mặt đất xé rách bốc lên những đám bụi ngút trời, cả khu vực không ngừng vọng lại những tiếng ầm ầm kinh thiên động địa.

Dưới cái nhìn chăm chú của họ, những âm thanh sụp đổ từ xa xa vẫn truyền tới, bụi đất ngút trời, cát bay đá chạy, núi non sụp đổ, mặt đất xé rách, tất cả đều bị hủy diệt!

Đột nhiên, hóa thân ngoại thân Hủy Diệt hệ của Hàn Thạc đang trong Vạn Ma đỉnh thông qua thị giác của bản thể Hàn Thạc quan sát, như lĩnh ngộ được cái gì đó, lập tức yên tĩnh hoàn toàn trong Vạn Ma đỉnh.

Trong lòng Hàn Thạc chợt động, thần thức lập tức liên lạc với Đỉnh Linh, phát hiện ra hóa thân ngoại thân Hủy Diệt hệ do Lục Ma Phong hình thành, toàn bộ sức mạnh ma công và hồn lực bên trong đã được Đỉnh Linh thanh trừ sạch sẽ, lúc này bên trong hóa thân ngoại thân đó chỉ còn lại có thần lực Hủy Diệt hệ thuần túy nhất.

Khi hóa thân ngoại thân lĩnh ngộ được cái gì đó, Hàn Thạc lập tức hiểu ngay nhờ bản thể hắn tình cờ thấy tất cả cảnh hủy diệt trước mắt, nên hóa thân ngoại thân tu luyện Hủy Diệt pháp tắc tựa hồ có lĩnh ngộ nào đó.

Từ sau khi hình thành hóa thân ngoại thân tu luyện Hủy Diệt pháp tắc này, trước giờ chưa bao giờ vì sự biến hóa của hoàn cảnh mà đột nhiên có loại lĩnh ngộ kỳ lạ này. Sau khi hắn phát hiện ra biến hóa này, trong lòng mừng rỡ, biết quan điểm của Đỉnh Linh quả nhiên rất đúng. Sau khi trừ tạp chất, hóa thân ngoại thân này mới có thể lĩnh ngộ được Hủy Diệt pháp tắc.

Hàn Thạc rất mừng, hai mắt nhìn chằm chằm vào Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận đang bị hủy diệt, không dám buông lỏng chút nào.

Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận là do Ma tôn Cổ Thiên Tà tự mình bố trí, đưa những ma trận xảo đoạt thiên công từ vũ trụ của hắn đến. Sau khi hoàn thành sứ mạng của nó, trước khi bị hủy diệt cũng mang lại cho Hàn Thạc chỗ tốt cuối cùng.

Chăm chú nhìn toàn bộ cảnh tượng phía trước, hắn đột nhiên cảm thấy việc hủy diệt Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận đó dường như cũng có nghĩa là người kế thừa mới được sinh ra!


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK