Đám bất tử sinh vật dưới sự kêu gọi của Khô lâu pháp trượng liền vây chi chít chung quanh Hàn Thạc. Hàn Thạc một tay giữ lấy Phỉ Bích, một tay nắm Khô lâu pháp trượng nhanh chóng ngâm lên chú ngữ.
- Lui, rút lui! - Khắc Lôi Tư Ba quyết đoán hạ lệnh rồi liền lui trước ra ngoài.
Người phụ trách hành động lần này là Áo Bố Lý, vừa thấy Hàn Thạc xuất hiện bên cạnh Phỉ Bích, lập tức hiểu rõ hành động lần này lại thất bại. Khi cả đám bất tử sinh vật dần dần kéo nghịt đến thì trong lòng Áo Bố Lý cũng nảy sinh ý muốn thối lui. Khắc Lôi Tư Ba ra lệnh triệt thoái chính ra lại hợp với tâm ý của hắn.
- Muốn chạy à? Muộn quá rồi! - Hàn Thạc buông lấy bàn tay nhỏ nhắn của Phỉ Bích rồi đột nhiên phóng tới phía Áo Bố Lý. Tay trái của hắn vẫn nắm chặt lấy Khô lâu pháp trượng, còn Lục ma phong từ trong lòng bàn tay phải phóng ra ngoài.
Áo Bố Lý đã từng bị thua thiệt dưới tay Hàn Thạc. Vừa thấy hắn phóng tới phía mình liền lập tức biến sắc, vội vàng kêu đám cung tiễn thủ đang vây trên nóc nhà:
- Bắn chết hắn!
Mưa tên phần phật bắn về phía Hàn Thạc. Lực đạo cùng tốc độ đều cho thấy thực lực đám cung tiễn thủ này đều phi phàm. Nhưng mưa tên còn chưa kịp bắn tới Hàn Thạc thì Khô lâu pháp trượng trong tay hắn đã nhoáng lên một phát. Lập tức liền có mấy tấm bạch cốt thuẫn bài đột ngột xuất hiện bao bọc lấy mấy hướng để ngăn trở toàn bộ mưa tên.
Tốc độ của Hàn Thạc nhanh hơn Áo Bố Lý tưởng tượng. Ngay lúc hắn quay đầu lại nhìn thì Hàn Thạc đã lạnh lùng tới cách sau người hắn không xa.
- Cẩn thận! - Khắc Lôi Tư Ba đứng cách đó không xa đột nhiên hét lớn một tiếng, rồi mũi nhọn từ ngân thương trong tay đã nhanh chóng đâm về phía Hàn Thạc. Hàn Thạc ngoảnh đầu liếc mắt nhìn rồi nhấc tay phải phóng Lục ma phong ra khỏi tay thành một mũi nhọn đen ngòm.
“Rầm rầm!”
Một luồng ánh sáng rực rỡ bộc phát. Khắc Lôi Tư Ba chỉ cảm thấy một luồng lực đạo cực mạnh theo cán thương xâm nhập vào thân thể, rồi từ cánh tay đột phá vào ngũ tạng lục phủ, trong nháy mắt tạo thành vết thương nghiêm trọng trên thân thể được thần bảo hộ của hắn. Hắn nhịn không được phun ra một bụm máu, sắc mặt trắng bệch, không trụ nổi phải lùi về sau.
“Keng keng!” Thanh ngân thương của Khắc Lôi Tư Ba rơi ngay trên nham thạch bị gãy làm đôi.
Uy lực của Lục ma phong không hề giảm sút, vẫn như bóng với hình tiếp tục đâm lên ngực Khắc Lôi Tư Ba. Khắc Lôi Tư Ba còn chưa ổn định lại được thì chỉ nghe “rắc” một tiếng, Lục ma phong đã đâm thủng áo giáp trắng bạc trên người hắn, tạo thành một lỗ hổng ngay ngực.
Khi nỗi đau thấu xương từ ngực dần dần lan ra, vẻ mặt trắng bệch của Khắc Lôi Tư Ba tràn ngập vẻ tuyệt vọng, chỉ ngơ ngác nhìn lỗ hổng đầy máu trên lồng ngực bị đâm thủng, cuối cùng chỉ phát ra được một câu: “Không thể nào!” rồi lập tức đổ ầm người xuống.
Áo Bố Lý hồn phi phách tán, bất chấp tất cả bỏ chạy ra xa, mặc kệ sinh tử của kẻ khác.
Lần này hành động chủ yếu của Khắc Lôi Tư Ba chỉ là viện thủ. Bản thân hắn là Thiên Không kỵ sĩ. Khi gia nhập vào thần điện kỵ sĩ đoàn của Quang Minh giáo hội, vì có tín ngưỡng kiên trung đối với Quang Minh thần, lại thêm được thần lực bảo trợ, so với thực lực của một Thiên Không kỵ sĩ bình thường thì cao hơn một nấc lớn.
Còn thanh ngân thương kia cùng với áo giáp trắng bạc trên người của hắn đều chỉ có thành viên cao cấp của thần điện kỵ sĩ đoàn mới có được. Trong tầm mắt của luyện kim thuật sư tại đại lục thì đều là loại vũ khí siêu cấp cả. Bên trong món vũ khí cùng cái áo giáp này lại ẩn tàng lực lượng của thần thánh, không ngờ dưới sự công kích của món vũ khí kia, lại bị phá nát như một tờ giấy, khiến cho kẻ đứng nhìn như Áo Bố Lý thấy kinh hoàng.
Áo Bố Lý bất chấp tất cả bỏ chạy, hiển nhiên không hề hiểu rằng tốc độ của Hàn Thạc nhanh hơn hắn nhiều lắm. Áo Bố Lý còn chưa kịp rời khỏi phạm vi thế lực của thương hội Bố Tư Đặc thì một tiếng quát lạnh lùng đã từ sau lưng hắn truyền đến. Trong lòng Áo Bố Lý kinh hãi, mặc kệ mọi thứ bắt đầu thi triển ma pháp không gian dịch chuyển vẫn còn chưa luyện được thuần thục.
Lĩnh ngộ của một Không gian Ma đạo sư như Áo Bố Lý đối với không gian ma pháp chỉ có thể coi như là nhìn trộm đường lối mà thôi, làm sao được thể tự do dịch chuyển trong cự ly ngắn như không gian Đại Ma đạo sư Ngải Mã kia được. Mạo hiểm phóng thích ma pháp mà bản thân mình còn chưa nắm vững thì cũng như là một hành vi liều chết mà thôi.
Nhưng đến giờ phút này thì Áo Bố Lý chẳng còn biện pháp nào khác. Hắn hiểu rõ trong lòng rằng hắn tuyệt đối không cách nào ngang hàng được với Hàn Thạc. Hy vọng vào tốc độ bỏ trốn cũng không có, chỉ đành liều chết sử dụng không gian ma pháp vẫn còn chưa nắm vững được kia.
Con người đến tuyệt cảnh thì có thể phát huy hết tiềm lực của mình. Một câu ma pháp chú ngữ bình thường cần tới hai giây thời gian mới ngâm ra được thì lúc này Áo Bố Lý lại có thể ngâm ra được ma pháp chú ngữ chưa thông thạo kia trọn vẹn rút ngắn lại thành một giây. Hàn Thạc vẫn còn chưa tiếp cận được Áo Bố Lý thì đột nhiên không gian ba động mãnh liệt từ chung quanh Áo Bố Lý tràn đến.
Đột nhiên không gian như bị xé toạc. Áo Bố Lý kêu thảm thiết một tiếng, thân người của hắn đang ở trong một tấm kiếng bị bể nát, phân thành từng mảnh từng mảnh vụn. Đến khi không gian khôi phục lại được vẻ bình lặng thì Áo Bố Lý đã biến mất không thấy tung tích. Hàn Thạc đột ngột dừng chân lại. Hắn luôn có kiêng kỵ trong lòng với ma pháp của Không gian hệ. Hiệu quả do mạo hiểm sử dụng ma pháp còn chưa thuần thục có đôi khi còn mạnh hơn so với uy lực của không gian ma pháp chính thống. Cái tên Áo Bố Lý này rõ ràng là lâm vào tình huống như vậy. Theo Hàn Thạc thấy thì thân thể Áo Bố Lý đã cùng bể nát với không gian, rõ ràng ma pháp này đã phát sinh vấn đề, khiến cho bản thân hắn ta phải bồi cùng với nó.
Trước khi không gian kia còn chưa khôi phục lại vẻ hoàn chỉnh, nếu Hàn Thạc đột nhiên đến khu vực đó thì rất có khả năng là sẽ bị ảnh hưởng của ma pháp này liên lụy kéo vào đó không thoát ra được. Nếu vạn nhất lại lọt vào một không gian nào khác, vậy thì coi như là hắn lại phải khóc không thành lời rồi.
Áo Bố Lý thì chẳng biết sống chết thế nào, nhưng Hàn Thạc phỏng chừng là khả năng hắn chết nhiều hơn sống. Hàn Thạc chẳng hề phí chút thời gian nào, liền tới bên cạnh Phỉ Bích, nắm lấy nàng rồi vội vàng nói:
- Chúng ta đi trước đi, phỏng chừng bên Lao Luân Tư nguy hiểm nhất!
Phỉ Bích vừa mừng vừa lo. Lo là vì Hàn Thạc vừa nói Lao Luân Tư bị nguy hiểm. Nàng hiểu rõ Lao Luân Tư mới là nhân vật quan trọng nhất. Lần này Á Hi Bá Ân nếu đã dám trắng trợn hạ thủ với nàng, thì sợ rằng Lao Luân Tư cũng dữ nhiều lành ít.
Một khi Lao Luân Tư bị giết vậy thì hai người đại vương tử Tra Lý Tư cùng với Á Hi Bá Ân có thể sẽ thật sự nắm được tình hình. Vậy thì nàng và Hàn Thạc chỉ còn đường bỏ trốn mà thôi.
Mừng là vì Hàn Thạc rõ ràng biết Lao Luân Tư bị nguy hiểm hơn mà vẫn tới giải cứu cho nàng trước. Điều này đủ để chứng minh trong lòng Hàn Thạc thì nàng quan trọng hơn những thứ khác. Vì sự sinh tồn của Lao Luân Tư có thể mang lại cho Hàn Thạc rất nhiều quyền lợi cùng lợi ích mà đến lúc quan trọng thì hắn vẫn tới cứu nàng trước, thật khiến Phỉ Bích khá cảm động.
- Còn bọn họ thế nào? - Phỉ Bích lập tức trả lời rồi vừa nhìn đám thị vệ bên cạnh nàng, lại còn cả một số thương nhân của thương hội Bố Tư Đặc, vừa hỏi Hàn Thạc.
- Để bọn họ tự chạy trốn. Yên tâm đi. Đám địch nhân còn lại đụng phải bất tử sinh vật của ta, căn bản không còn cơ hội để hạ thủ với bọn họ. - Hàn Thạc vội vàng lên tiếng căn dặn.
- Tiểu thư, các vị rời khỏi đây trước đi. Bọn ta biết phải làm thế nào mà. - Tên thủ lĩnh thị vệ vội vàng bày tỏ với Phỉ Bích.
Phỉ Bích chần chừ một chút rồi gật đầu nói:
- Vậy được. Các ngươi cẩn thận một chút, hãy nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Hàn Thạc không nói thêm lời thừa, liền ôm lấy ngang eo Phỉ Bích rồi phóng tới phủ đệ hiện giờ của Lao Luân Tư.
- Cái tên hỗn đản chàng. Trước mặt đông người vậy sao có thể ngay mặt họ mà làm vậy chứ hả? - Phỉ Bích bị Hàn Thạc ôm lấy eo lại ngửi được mùi vị quen thuộc trên người Hàn Thạc, vẻ mặt kiều diễm của nàng đỏ bừng lên, e thẹn ngượng ngùng lên tiếng trách mắng.
- Có quan hệ gì chứ? Dù sao bọn họ đều biết nàng là nữ nhân của ta mà. - Hàn Thạc thuận miệng trả lời, hiển nhiên không hề có chút ý tốt lành gì.
- Chàng, chàng còn dám nói. Thiếp còn chưa tha lỗi cho chàng đó! - Phỉ Bích giận dữ liếc mắt nhìn Hàn Thạc rồi phẫn nộ hừ một tiếng.
- Chuyện đó sau này hẵng nói. Nàng đừng nói nữa, bọn ta cần phải tìm Lao Luân Tư sớm một chút. Nếu Lao Luân Tư thật sự chết đi, ta sẽ mang theo nàng lập tức rời khỏi thành Áo Sâm, dùng tốc độ nhanh nhất để trở về thành Bố Lôi Đặc Nhĩ của ta. - Hàn Thạc trầm giọng lên tiếng.
- Bố Lai Ân, chàng dường như căn bản không để ý tới sự sống chết của Lao Luân Tư. Có phải vậy không? - Phỉ Bích kinh ngạc nhìn Hàn Thạc, giọng nói hơi nghi hoặc.
- Không phải, ta chỉ muốn nói ra sự thật mà thôi. Nếu như ta không để ý tới sự sống chết của Lao Luân Tư, vậy thì hiện giờ cũng sẽ không tới cứu hắn. Được rồi, đừng nói thêm nữa! - Hàn Thạc thuận miệng đáp, sau đó tốc độ chợt tăng nhanh thêm như một tia chớp phóng về phủ đệ của Lao Luân Tư.
Từ khi Hàn Thạc biết mục đích Lao Luân Tư kết giao với hắn là có ý khác thì cũng không thật sự coi hắn là một bằng hữu chân chính. Lao Luân Tư mưu cao tính rộng như vậy thì mọi việc đều làm vì lợi ích bản thân. Điểm này Hàn Thạc hiểu rõ trong lòng, nhưng cũng không hề sinh lòng oán hận với gã.
Nhưng nếu nói Hàn Thạc không hề khúc mắc trong lòng thì không thể nào vậy được. Chỉ là hiện giờ lợi ích của Hàn Thạc dính liền với Lao Luân Tư. Hai người trở thành như châu chấu dính cặp. Chỉ có Lao Luân Tư đăng cơ lên ngôi thì Hàn Thạc mới có thể đạt được lợi ích lớn nhất. Đây chỉ là quan hệ thuần tuý vì duy trì lợi ích mà bỏ sức mà thôi, không hề trộn lẫn tình cảm cá nhân vào đó.
Chỉ có thể nói Hàn Thạc đi cứu Lao Luân Tư hết thảy đều là vì lợi ích của chính mình, mà không phải vì cảm tình riêng tư giữa hắn và Lao Luân Tư. Vì thế Hàn Thạc đối với sinh tử của gã không hề có quá nhiều cảm tình. Khi nói tới chuyện sống chết của Lao Luân Tư thì thần sắc vẫn hờ hững như vậy.
Còn chưa tới phủ đệ của Lao Luân Tư thì đã nhìn thấy lửa lớn cháy bừng bừng từ xa. Ở một đêm không trăng như đêm nay, ngọn lửa từ phủ đệ của Lao Luân Tư quả thật là nổi bật.
Chung quanh phủ đệ của Lao Luân Tư còn có vài phủ đệ của đám quý tộc. Nhưng chúng này vẫn yên ổn như thường, cửa vẫn đóng chặt, không hề có ai ra quan sát. Dường như bọn họ đột nhiên đều trở thành kẻ điếc người mù cả, đều như có mắt không tròng tới động tĩnh bên trong phủ đệ của Lao Luân Tư, ai nấy đều lâm vào cơn ngủ mê say triền miên.
Khi Hàn Thạc đi lướt qua những phủ đệ yên tĩnh qủy quái này thì Huyền ma từ trên cao đã đảo một vòng chung quanh, liền đột nhiên phát hiện ra bên trong đám phủ đệ yên tĩnh này đều tràn ngập nỗi lo sợ kinh hoàng. Nhưng dưới sự trách mắng nghiêm ngặt của chủ nhân, không một ai dám lên tiếng, cũng không một ai hiếu kỳ rời khỏi phủ để quan sát.
Lòng người thay đổi quả nhiên không sai. Đám quý tộc bên trong những phủ đệ này đều là cùng một mạch với Lao Luân Tư. Trong đó có rất nhiều người chưa từng biểu lộ là sẽ ủng hộ phe nào nên lúc này mới may mắn thoát được kiếp nạn. Đám quý tộc già đều biết chắc là kẻ nào làm, trong lòng cũng hiểu rõ thế lực dám ra tay với phủ đệ của Lao Luân Tư, cả cái đế quốc Lan Tư Lạc Đặc này cũng chỉ có công tước Á Hi Bá Ân cùng với đại vương tử Tra Lý Tư mà thôi. Thế lực này không phải bọn họ có thể chống lại được. Làm người bàng quan đứng ngó mới là quyết định thông minh nhất.
“Ầm ầm ầm...”
Tiếng nổ lớn phát lên từ trong phủ đệ của Lao Luân Tư vọng ra. Hàn Thạc nhìn từ xa thấy từng toà phòng ốc cao to rộng lớn đổ sụp. Trong màn đêm tối mò bốc lên hai bóng hình màu vàng cực kỳ chói mắt, đang liên tục xê dịch qua lại giữa mấy toà phòng ốc rồi đôi khi lại có một đạo kim quang loé lên, rồi lại một toà phòng ốc đổ sụp.
Từng đường rãnh thật dài xuất hiện sau khi ánh sáng màu vàng kia loé lên. Cả cái phủ đệ của Lao Luân Tư đều bị bao trùm bởi ma pháp kết giới, không ngừng bị phá hủy. Bên ngoài thì đám người hầu liên tiếp bị vũ khí nhọn bén đâm chết, thi thể nằm ngổn ngang trên mặt đất.
Một số kỵ sĩ thân mặt áo giáp màu nâu, màu bạc, màu tro, cộng thêm một số ma pháp sư mang áo bào trắng, đỏ, đen đang bao vây bốn phương tám hướng phủ đệ của Lao Luân Tư. Trong đám người này có cả cao thủ thuộc hạ của Á Hi Bá Ân, cũng có cả cường giả do tự tay đại vương tử Tra Lý Tư thu phục, cộng thêm cả cường giả do Quang Minh giáo hội phái tới.
Khi vừa định tiến tới khu vực đó thì một con Huyền ma cuối cùng cùng đột nhiên phát hiện ra, hai bóng hình không ngừng xê dịch đó, trong đó có một người không ngờ lại là Thập tự kiếm thánh Tạp La Lạp, còn tên kỵ sĩ mặc áo giáp màu vàng kia là một lão giả tóc vàng.
Lão giả tóc vàng này trong tay cầm một thanh trường thương màu vàng, áo giáp màu vàng trên ngực lại có khắc hình đồ án của tượng thiên sứ. Đồ án về pho tượng thiên sứ kia sinh động như thật, đôi cánh tựa hồ đang không ngừng lay động.
Thần điện kỵ sĩ trên ngực có khắc hình thiên sứ chính là ký hiệu cho biết được thần tích của Quang Minh thần chiếu cố tới mới có được. Một thần điện kỵ sĩ được khắc hình thiên sứ, đều có được thực lực khủng bố sánh với Thánh kỵ sĩ. Nếu như bản thân tên thần điện kỵ sĩ này lại là một Thánh kỵ sĩ thì thực lực của hắn lại càng khủng bố hơn.
Nhưng thần điện kỵ sĩ thế này ở Quang Minh giáo hội cũng rất ít. Dưới tình huống thông thường thì sẽ không tùy tiện rời khỏi Quang Minh thần điện. Truyền thuyết cho biết chỉ khi có đám mê tín dị đoan kinh nhờn Quang Minh thần thì đám thần điện kỵ sĩ rất ít ai thấy mặt này mới rời khỏi, thay thế Quang Minh thần đến để trừng phạt đám mê tín dị đoan đó.
Hàn Thạc không ngờ tại đế quốc Lan Tư Lạc Đặc lại gặp được một người. Trong lòng hắn đầy vẻ kinh hãi. Trên thanh trường thương màu vàng trong tay tên thần điện kỵ sĩ này, từng luồng kim mang toả ra ngoài, từng cỗ khí tức vô cùng thần thánh khuếch tán ra, tạo cho hắn một cảm giác vô cùng khó chịu.
Đấu khí màu vàng cũng chính là chỉ Thánh kỵ sĩ cùng Kiếm thánh mới có được. Tên thần điện kỵ sĩ này có thể phóng ra được đấu khí màu vàng, rõ ràng cho thấy bản thân y chính là một Thánh kỵ sĩ. Bản thể cường đại này một khi có được sự chiếu cố của Quang Minh thần thì thực lực bản thân đáng sợ khiến người khác rợn mình. Hàn Thạc chỉ vừa liếc nhìn, liền mơ hồ bắt đầu lo lắng cho thập tự kiếm thánh Tạp La Lạp.
Nhiều cường giả vây công phủ đệ Lao Luân Tư như vậy, Hàn Thạc tự nhiên sẽ không ngu xuẩn mà xông vào. Hắn liền vội vàng triệu hoán ra Thổ Giáp thi để đả thông một thông đạo đi vào ngay giữa phủ đệ của Lao Luân Tư, rồi liền mang theo Phỉ Bích đi xuyên vào đó.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK