Căn bản không cần hao phí bao nhiêu khí lực, Hàn Thạc thông qua Huyền ma đã biết được từ đầu đến cuối sự tình, kẻ giật dây chĩa mũi nhọn vào Đặc Lan Khắc Tư cùng Hồn Diệt dong binh đoàn là Phật La Lí Đạt của Hồng Liêm dong binh đoàn, tham gia cùng chẳng những có Môn La gia tộc, mà còn có Lao Lôi Tháp của Già La dong binh đoàn.
Trên đời không có bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có ích lợi vĩnh viễn, những lời này đã làm sáng tỏ bản chất!
Lúc trước Lao Lôi Tháp cùng Phật La Lí Đạt đang có xu thế giành giật nhau, Hàn Thạc và Đặc Lan Khắc Tư đã từng cùng một phe với Lao Lôi Tháp, đêm mà y bị bốn thế lực vây công trong tiểu sơn cốc kia, Hàn Thạc còn ra tay giúp y sống sót.
Bắt đầu từ thời gian đó, quan hệ giữa Già La dong binh đoàn và Hồn Diệt dong binh đoàn chặt chẽ, Lao Lôi Tháp cùng Đặc Lan Khắc Tư nhiều lần hợp tác, trong mắt người ngoài thì Già La dong binh đoàn cùng Hồn Diệt dong binh đoàn nghiễm nhiên đã kết đồng minh.
Song, theo tốc độ Hồn Diệt dong binh đoàn phát triển cao, hơn nữa thanh thế Hàn Thạc tại Lan Tư Lạc Đặc đế quốc như mặt trời giữa trưa, đã tạo cho Hồn Diệt trở thành thế lực lớn thứ năm tại Nhật Diệu cốc. Cho đến mấy ngày gần đây, theo việc Đặc Lan Khắc Tư tiêu diệt Đồ Phu Cổ Tư Tháp Phu, trong lúc nhất thời lòng người Nhật Diệu cốc hoảng loạn, hy vọng cầm quyền Nhật Diệu cốc nhất là hai người Lao Lôi Tháp và Phật La Lí Đạt rốt cục ý thức được không ổn.
Khi lợi ích của chính mình bị uy hiếp thì tình hữu nghị với minh ước tựa như lời thề yếu ớt của chính khách, dễ dàng đã bị xé rách, Phật La Lí Đạt và Lao Lôi Tháp vỗ tay kết hợp. Bởi vì lần trước Á Đương Môn La bị Hàn Thạc đánh trọng thương nên hắn cũng vô cùng vui mừng gia nhập màn âm mưu âm độc đã lâu này.
Kết quả đó là Đặc Lan Khắc Tư trên đường quay về từ chỗ Trân Ny Đặc liền bị bọn Lao Lôi Tháp phục kích, một số dong binh bên cạnh Đặc Lan Khắc Tư toàn quân bị diệt. Bản thân hắn bị bắt sống cầm tù, nhốt trong lòng một tòa sơn động bí ẩn, do mấy thế lực lớn cùng phái ra cao thủ trông chừng.
Sở dĩ chúng không lập tức giết chết Đặc Lan Khắc Tư, một mặt là bởi vì bọn Lao Lôi Tháp thèm thuồng tài phú của Hồn Diệt dong binh đoàn, mặt khác cũng không rõ lắm bố cục chi tiết trong sào huyệt Hồn Diệt, định từ miệng Đặc Lan Khắc Tư moi rõ mới động thủ lần nữa, như vậy cũng có thể giảm bớt tổn thương phe mình.
Chỉ có điều Đặc Lan Khắc Tư cứng cỏi ngoài dự định, dưới tầng tầng nghiêm hình bức cung, hắn cũng không khai ra như bọn chúng mong muốn, lúc này mới bị hành hạ khiến mình đầy thương tích, thoi thóp như hấp hối.
Giờ đây trong phủ đệ của Già La dong binh đoàn đóng trong Nhật Diệu cốc, ba phương thế lực đang thương nghị khi nào tiến công Hồn Diệt dong binh đoàn, Hồn Diệt dong binh đoàn tại Nhật Diệu cốc tồn tại lâu như vậy, vị trí chính thức của nó Đặc Lan Khắc Tư cho dù không nói bọn Lao Lôi Tháp cũng sớm đã rõ ràng.
Nếu không phải bọn chúng hiểu rõ ràng địa thế địa phương kia quá mức hiểm ác, sợ là đã sớm hợp lực dẹp tan Hồn Diệt dong binh đoàn rồi, tuyệt đối sẽ không chờ tới bây giờ mới động thủ. Mấy ngày nay ba phương phái nhân thủ không ngừng lui tới khu vực đó, đại khái lực phòng ngự bên ngoài đã thấy rõ ràng, đang chuẩn bị vài ngày gần đây động thủ.
Mấy thế lực lớn Nhật Diệu cốc trải qua chinh chiến liên miên, thực lực các phương đều có mức tổn thương rất lớn. Từ sau khi Quang hệ Đại ma đạo sư Phất Cách Sâm bị Hàn Thạc giết, quan hệ giữa bên Phật La Lí Đạt và Quang Minh giáo hội liền có chút dao động, thế nhưng bởi vì nơi này còn có một mỏ bạc tồn tại, nên mối quan hệ mới được củng cố.
Bởi vì Hàn Thạc, Hắc Ám hệ Đại ma đạo sư Ai Đức Ôn của Thiên Tai giáo hội tự nhiên sẽ không đối phó Hồn Diệt dong binh đoàn, Thiên Tai giáo hội và Ai Đức Ôn vốn đang hợp tác với Lao Lôi Tháp, dần dần đã xa cách y. Chỉ là Ai Đức Ôn tìm Đặc Lan Khắc Tư vài lần, đều bị gã cự tuyệt ý tốt muốn trợ giúp.
Lúc này đây sau khi Đặc Lan Khắc Tư mất tích, Ai Đức Ôn quả thật cũng đã tốn một phen công phu, tra ra đại khái chân tướng sự tình. Bất quá nơi Nhật Diệu cốc có ba đại thế lực liên thủ, Hồng Liêm dong binh đoàn còn có Quang Minh giáo hội trợ giúp, Ai Đức Ôn cho dù có rõ ngọn nguồn, cũng không dám manh động.
Mười hai con Huyền ma phân tán đi ra ngoài, từng hình ảnh thông qua tầm mắt của chúng phản ánh về não Hàn Thạc, não vực được ma công thần kỳ mở rộng, thu hết những hình ảnh đó đâu vào đấy, phân tích nội dung động tác bàn luận của chúng, dần dần tra ra chân tướng.
Cuối cùng cũng tìm ra được vị trí xác thực Đặc Lan Khắc Tư bị nhốt!
Hắc long Cát Nhĩ Bá Đặc ngừng lại trên không Nhật Diệu cốc. Từng đám mây trắng lững lờ hai bên Hắc long, ánh mặt trời hoa mỹ chiếu xuống khắp nơi trong cốc, cả thân thể đen kịt của Hắc long cũng được chiếu sáng lóng lánh.
Khoanh chân ngồi trên lưng Cát Nhĩ Bá Đặc so với xe ngựa còn rộng lớn hơn nhiều, Hàn Thạc vẫn nhắm mắt thu tin tức đột nhiên chậm rãi mở đôi mắt sáng ngời ra, liếc liếc Nhật Diệu cốc phía dưới cây cối tốt tươi, đôi mắt càng lúc càng sáng ngời lên.
- Phải sớm giải quyết sự tình Nhật Diệu cốc một chút, bước tiến của ta không thể chỉ dừng lại tại đây! - Hàn Thạc lẩm nhẩm.
Vấn đề thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, chuyện bảy đại công quốc, rồi tranh đoạt quyền lợi trong nội bộ đế quốc, sự quấy nhiễu phiền toái không ngừng của Quang Minh giáo hội, bí mật của Tử Vong Mộ Địa và khô lâu pháp trượng, nghiên cứu ma công cùng Vong Linh ma pháp, ghen tuông giữa mấy nữ nhân, quá nhiều sự tình liên tiếp bày ra trước mắt đang chờ hắn xử lý, Hàn Thạc có cảm giác muốn biết thuật phân thân.
Tầm mắt Hàn Thạc càng ngày càng cao tỷ lệ thuận với dã tâm cùng thực lực tăng trưởng, giờ đây lại nhìn đủ loại hỗn loạn tại Nhật Diệu cốc, hắn cũng cảm thấy xử lý mối lộn xộn nơi đây sẽ không khó khăn lắm. Lần này bắt đầu từ việc Đặc Lan Khắc Tư bị cầm tù, Hàn Thạc đang tính biện pháp giải quyết sự tình trong Nhật Diệu cốc một lần cho xong.
- Đi thôi, đáp xuống dưới! - Hàn Thạc phân phó cho Hắc long, chỉ vị trí chính xác cho hắn.
- Chủ nhân, người đã tìm được Đặc Lan Khắc Tư rồi sao? - Cát Nhĩ Bá Đặc thấy Hàn Thạc nhắm mắt trầm mặc hồi lâu trên trời cao, đột nhiên chỉ ra một vị trí cho hắn, không kìm được nghi hoặc hỏi.
- Đương nhiên, chỗ chúng ta bây giờ phải đi chính là phương hướng Đặc Lan Khắc Tư bị cầm tù.
Hàn Thạc đáp lời, rồi thúc giục tiếp:
- Được rồi, mau nhanh lên một chút!
Sâu trong sơn động âm u tối mù mịt, Lôi hệ Ma đạo sư Á Tát vẫn đang tra tấn Đặc Lan Khắc Tư không biết mệt mỏi. Vốn hắn điên cuồng rít gào, nhưng bị dòng điện mãnh liệt xuyên qua thân thể, hơn nữa Á Tát còn dùng một số miếng sắt nung đỏ áp vào, thân thể cùng linh hồn hắn đều sớm đã không chịu đựng nổi mà hôn mê đi rồi.
Chỉ có điều Á Tát hiển nhiên cũng không có ý buông tha Đặc Lan Khắc Tư, mỗi khi hắn hôn mê đi, Á Tát nhất định sẽ lại tàn nhẫn lay tỉnh hắn dậy. Liên tiếp vài lần như thế, Đặc Lan Khắc Tư chỉ còn thoi thóp không còn sức lực gào lên nữa, đôi mắt vô thần mang theo cừu hận thấu xương, bình tĩnh trừng mắt với Á Tát, trong đó ẩn chứa một loại tia sáng làm cho Á Tát kinh hãi lạnh mình.
Á Tát chột dạ hơi sợ hãi ánh mắt với cừu hận thấu xương của Đặc Lan Khắc Tư, thế nhưng loại tâm trạng này rất nhanh chuyển hóa thành càng thêm điên cuồng hành hạ, một khối sắt nung đỏ lại áp vào ngực Đặc Lan Khắc Tư. Hắn chỉ thống khổ há to mồm nghiến răng, ngay cả một tiếng rên rỉ cũng không thốt ra. Khuôn mặt lại lộ ra vẻ hung ác đáng sợ, giống như hung ma bước ra từ mười tám tầng địa ngục.
- Á Tát đại nhân, có thể dừng tay được rồi, nếu không… hắn sẽ chết đấy! - Một tên kiếm sư tên là Tề Lỗ Lạp nhíu mày đi tới, đưa tay mạnh mẽ cướp miếng sắt nung đỏ Á Tát đang nắm chặt không buông.
Á Tát sầm mặt trừng mắt với Tề Lỗ Lạp, không hài lòng nói:
- Tề Lỗ Lạp, chuyện này không đến lượt người Môn La gia tộc các ngươi quản!
- Ta không có hứng thú quản ngươi, chỉ có điều mạng Đặc Lan Khắc Tư phải lưu lại. Đây là quyết định ba phương thủ lĩnh đã đồng ý. Vô luận ngươi hành hạ Đặc Lan Khắc Tư như thế nào, chỉ cần hắn không chết ta cũng không có ý kiến gì, nhưng mà nếu ngươi giết chết hắn rồi, tội thất trách này chúng ta đều phải gánh chịu, ngươi đừng có gây phiền toái cho chúng ta! - Tề Lỗ Lạp cũng không sợ Á Tát, để nguyên miếng sắt trong tay, lạnh lùng nói.
Hiện vết thương trên người Đặc Lan Khắc Tư đã hơi thối rữa, ngực cùng cổ còn có mủ chảy ra, Tề Lỗ Lạp đứng gần như vậy ngửi thấy mùi vị khác lạ khiến người ta muốn nôn mửa, không kìm được che mồm, chán ghét khoát tay:
- Mẹ nó. Ngươi vẫn chịu được à! Hôm nay thôi đi, chờ thân thể hắn tốt hơn chút ngươi lại chơi đùa. Nếu không tất cả mọi người sẽ có ý kiến!
Vừa nghe Tề Lỗ Lạp nói như vậy, mấy người Già La dong binh đoàn sớm đã không kiên nhẫn đi tới, lúc này đều là không hài lòng nhìn Á Tát, một người nói:
- Á Tát, Phật La Lí Đạt của các ngươi cũng đã đồng ý, ngươi tốt nhất yên phận một chút, đừng có phá hỏng quy củ.
Những người khác bên trong sơn động đều lộ vẻ không hài lòng, ngay cả người Hồng Liêm dong binh đoàn đi theo Á Tát cùng trấn thủ nơi đây cũng đều khuyên bảo Á Tát không nên sinh sự. Suy nghĩ một chút, Á Tát quay đầu lại nhìn thoáng qua Đặc Lan Khắc Tư đang thoi thóp chết ngất, trong lòng cũng hả giận một chút.
Nhiều người khuyên can như vậy, Á Tát cũng không dám ngông cuồng tự động thủ, tránh gây công phẫn, lúc này mới hậm hực coi như không có gì. Trong lòng y cũng hiểu được, bởi vì cái chết của Cổ Tư Tháp Phu cha y, vị trí của y tại Hồng Liêm dong binh đoàn cũng không còn vững chắc nữa. Đáng hận chính là cha y vừa chết, đám cường đạo tự tách rời, căn bản không dưới trướng y nữa, nếu không y cũng khỏi phải tiếp tục ở lại Hồng Liêm dong binh đoàn chịu sỉ nhục.
Ngay khi Á Tát đang oán hận suy nghĩ miên man, ngoài sơn động truyền đến tiếng động nặng nề, tiếng bước chân lúc đầu cực nhẹ, dần dần mới càng ngày càng rõ ràng.
- Là ai!
Á Tát trong lòng đang bực dọc, cao giọng quát:
- Tới đây rồi, còn không báo nổi tên sao!
Tiếng bước chân vẫn chậm rãi tiếp cận, thế nhưng người đến cũng không trả lời. Á Tát không khỏi lại quát:
- Con mẹ nó, chẳng lẽ câm à! Không biết nói sao!
- Hình như không đúng lắm! - Tề Lỗ Lạp của Môn La gia tộc nhướng mày, trường kiếm đột nhiên nắm trong tay, nói với đám người Môn La gia tộc bên cạnh.
- Địa phương này chỉ có chúng ta biết, có cái gì không đúng chứ? Nghi thần nghi quỷ, cái đám gia hỏa kia bây giờ còn chưa đưa cơm sao? Nhất định là bọn họ tới! - Á Tát nhân cơ hội nói với Tề Lỗ Lạp.
Tiếng bước chân vẫn đang tiếp cận, thanh âm mỗi một bước đều hàm ý một loại tiết tấu kỳ dị, gây cho người ta một loại cảm giác kinh hãi lạnh mình. Dường như có một ác ma đang chậm rãi tiến đến, tùy thời chuẩn bị trong bóng đêm há cái miệng khổng lồ lạnh lẽo cắn đứt cổ ngươi.
Tề Lỗ Lạp xem thường liếc Á Tát, thầm nghĩ tên cường đạo con này quả nhiên không phải là dong binh chính quy, vô luận là Già La dong binh đoàn hay là Hồng Liêm dong binh đoàn hoặc là Môn La gia tộc, đều là đoàn thể kỷ luật nghiêm minh, tuyệt không có kiểu hành vi tới mà không có tín hiệu.
- Các huynh đệ, cẩn thận một chút, tình thế khá quỷ dị! - Tề Lỗ Lạp nắm chặt trường kiếm trong tay, dặn dò những người bên cạnh.
Một số dong binh kinh nghiệm phong phú bên Già La dong binh đoàn không cần Tề Lỗ Lạp nhắc nhở, sớm đã cẩn thận tụ tập cùng một chỗ, ngay cả đám Á Tát bên Hồng Liêm dong binh đoàn cũng biết tốt xấu tách khỏi hai thế lực kia một chút.
Đến thời điểm mấu chốt này, bởi vì ích lợi mà ba phương thế lực mới liên hợp cùng một chỗ, vẫn chỉ biết tin tưởng người bên cạnh mình, mà không phải là loại giả minh hữu bởi vì ích lợi mới miễn cưỡng hợp tác. Nhật Diệu cốc chính là một địa phương như vậy, bọn họ trước kia cùng tương lai đều sẽ là địch nhân. Nhưng bây giờ lại bình yên vô sự đứng cùng nhau, định đối mặt với địch nhân chung.
“Cộp...... Cộp......" Tiếng bước chân càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng!
Tề Lỗ Lạp liếc tên Hỏa hệ cao cấp ma pháp sư bên cạnh, nói:
- Phóng một đạo hỏa diễm tới!
Tên Hỏa hệ cao cấp ma pháp sư vừa nghe Tề Lỗ Lạp phân phó, một đạo hỏa xà uốn lượn tiến vào thông đạo, vách tường màu nâu xám nơi hỏa xà lướt qua thì rõ ràng có thể thấy được.
Tới lúc này, ngay cả Á Tát cũng biết không ổn rồi, cùng Tề Lỗ Lạp cẩn thận nhìn chằm chằm vào động khẩu duy nhất. Người bên Già La dong binh đoàn ăn ý kết thành một phương trận (ma trận vuông), tùy thời định ứng phó người đến công kích.
Mọi người đang dồn hết chú ý nơi động khẩu duy nhất thì một chuỗi thanh âm trong trẻo đột nhiên từ vị trí Đặc Lan Khắc Tư phía sau bọn họ truyền đến, ánh mắt chúng nhân vốn đang rạng lên nhìn chằm chằm cái động khẩu kia, trong yên tĩnh lại nghe được một tiếng vang lớn như thế, toàn bộ đều đồng loạt quay đầu nhìn lại.
Ngay cạnh Đặc Lan Khắc Tư, Hàn Thạc tay cầm Lục Ma Phong, vẻ mặt âm trầm đang chặt đứt xích sắt trên người Đặc Lan Khắc Tư. Cái loại xích sắt có độ cứng rắn cao này làm từ bí ngân mới thăm dò khai thác được gần đây. Theo từng tiếng vang trong trẻo gãy đoạn, vòng sắt nhỏ xâu qua xương tỳ bà của Đặc Lan Khắc Tư cũng bị hắn cẩn thận lấy ra.
Cả đám Tề Lỗ Lạp thình lình quay đầu cũng không biết Hàn Thạc làm thế nào vào trong được, nơi đây trong lòng động chỉ có tiếng cộp cộp tại thông đạo, bọn chúng vừa mới tập trung tất cả chú ý vào khu vực đó, nhưng thật sự không thấy một ai từ bên trong đi ra mà!
Song, Hàn Thạc đúng là đột nhiên xuất hiện như vậy, dường như vốn đã đứng ở đó. Hắn tới một cách đột ngột quỷ dị như vậy, làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng khó chịu.
Thấy Hàn Thạc sầm mặt xuất hiện, trong nháy mắt, tất cả người trông chừng Đặc Lan Khắc Tư bên trong sơn động trong lòng run lên. Nhìn Hàn Thạc như không thấy bọn họ, chỉ nghiêm mặt chuyên chú trợ giúp Đặc Lan Khắc Tư giải trừ trói buộc, chẳng biết vì sao, một loại tâm tình có tên là khiếp sợ bất giác từ từ nảy sinh nơi đáy lòng.
Hàn Thạc vắng mặt ở Nhật Diệu cốc, nhưng cốc vẫn lưu truyền lời kể về hắn. Nhóm người trong lòng sơn động này kể cả Á Tát hay Tề Lỗ Lạp đều là cao thủ của ba phương thế lực. Bọn chúng chẳng những toàn bộ biết Hàn Thạc, trong đó còn có mấy người đã từng tự chứng kiến thủ đoạn của hắn.
Bây giờ ở giữa lòng núi chật hẹp này, Hàn Thạc như là u linh vô thanh vô tức xuất hiện, chỉ trầm mặt không nói một lời giúp Đặc Lan Khắc Tư giải trừ trói buộc, âm thầm kiềm chế im hơi lặng tiếng, nhưng lại trầm trọng như ngọn sơn nhạc, tạo cho chúng nhân cảm giác hoảng sợ ruột gan rối bời.
Môi Á Tát khô khốc, y từng bị Hàn Thạc chặt đứt một tay, lần đó trong sơn cốc đã từng chứng kiến mỗi một lần trọng kích hắn làm nổ chết Phất Cách Sâm. Sau khi Hàn Thạc rời đi, lời kể về hắn vẫn chưa biến mất, thông qua dong binh đi đây đi đó lưu truyền trong Nhật Diệu cốc, nhất là sự tích hắn chém giết Long kỵ sĩ Tái Nhĩ Đặc càng được thổi phồng lên cực nhanh.
Á Tát trong lòng rõ ràng quan hệ của Hàn Thạc và Đặc Lan Khắc Tư, nhìn Hàn Thạc đang sầm mặt cử động tiếp xúc với Đặc Lan Khắc Tư đang thoi thóp, cảm giác lạnh như băng đột nhiên lan toàn thân y. Đầu óc Á Tát chuyển động cấp tốc, chỉ nhìn Hàn Thạc mười mấy giây, đột nhiên liền có quyết định vô cùng sáng suốt.
“Vèo!”, Á Tát là người đầu tiên chui vào thông đạo rời khỏi sơn động, chưa chiến đã chạy!
- Tên đáng chết!
Tề Lỗ Lạp quay đầu lại nhìn thoáng qua, chửi nhỏ một câu Á Tát vô sỉ nhu nhược, chợt cũng có chút khiếp đảm, nắm thật chặt trường kiếm trong tay, nhìn Hàn Thạc lạnh lùng, giả bộ mạnh mẽ nói:
- Bố Lai Ân bá tước, việc này không quan hệ với ngươi, chuyện Nhật Diệu cốc chúng ta ngươi cũng không quản được, ngươi bây giờ rời đi chúng ta sẽ không ngăn ngươi, nếu không......
- A, Á Tát, ngươi, ngươi làm sao đã trở lại rồi? - Còn chưa đợi Tề Lỗ Lạp nói xong, Hỏa hệ cao cấp ma pháp sư cạnh hắn đột nhiên kinh ngạc kêu lên.
Tề Lỗ Lạp ngạc nhiên, không trách cứ thủ hạ đã ngắt ngang lời uy hiếp mà y thật vất vả mới có dũng khí để nói, thuận thế quay lại, chỉ thấy Á Tát vẻ mặt đau khổ, quả nhiên đang từng bước lui trở về.
“Cộp cộp......" Tiếng bước chân trong thông đạo vẫn vang lên trong lòng mỗi người càng thêm trầm trọng!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK