Mục lục
[Dịch] Đại Ma Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


- Chuyện gì? - Trong đại sảnh rộng mở, An Đức Liệt nhìn Hàn Thạc đến trong đêm khuya, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Tiện tay ném Cổ Lệ lăn trên mặt đất, lúc này mụ đã từ từ tỉnh táo lại, nhưng xem ra mụ còn chưa biết rõ tình huống, cau mày rên rỉ.

- Vừa rồi ta đi Thần Trạch dược tề vốn muốn hỏi sự thể thế nào, không ngờ trên đường gặp được mụ bị người của Thần Trạch dược tề đuổi giết. Ta nghe mụ không ngừng nói về sự tình ở Thần Trạch dược tề, nói cái gì nơi đó giữ người sống thí nghiệm độc dược, còn có khí quan gì gì đó, còn từ độc dược trên người mụ ta có thể nhìn ra giống hệt như độc tìm thấy trong Thần Vệ đã chết của gia tộc Cơ Tát, cảm thấy sự tình này rất kỳ quái, nên đưa mụ tới đây tìm ngươi. - Sau khi ném Cổ Lệ xuống đất, Hàn Thạc trầm giọng nói.

- Cái gì?
An Đức Liệt giật mình cả kinh, hô khẽ:
- Ngươi nói là Thần Trạch dược tề lớn mật bằng trời làm việc cấm hả?

- Đúng, ta không rõ về tình hình cụ thể, nhưng Cổ Lệ sắp tỉnh lại rồi, ngươi có thể hỏi mụ. - Hàn Thạc trả lời, rũ sạch chuyện này xem ra không liên quan tới mình, miễn cho An Đức Liệt cho rằng mình cố ý hãm hại Thần Trạch gia tộc.

Cúi xuống bên cạnh Cổ Lệ, An Đức Liệt giơ tay nâng đầu Cổ Lệ lên, chỉ thấy hai luồng khói đen chầm chậm từ mũi Cổ Lệ xịt ra, mụ lập tức tỉnh lại, thoáng cái kinh hô:
- Thần Trạch dược tề, độc dược, độc dược!

Cổ Lệ hiểu ra người bên cạnh mình là ai rất nhanh, mụ lúc đầu hơi kinh ngạc, không biết tại sao mình lại ở địa phương này. Đến khi mụ thấy Hàn Thạc đứng đó, đột nhiên thét to:
- Ngươi gạt ta, trong sách thuốc căn bản không có tên dược tài ngươi nói, có phải là ngươi gạt ta không?

- Ta là An Đức Liệt của gia tộc Tái Nhân Đặc, ngươi thấy gì ở Thần Trạch dược tề? - Lúc này An Đức Liệt không thèm quản xem mâu thuẫn giữa Cổ Lệ và Hàn Thạc, âm trầm dò hỏi.

Cổ Lệ cả kinh, lúc này mới hiểu được tình huống, sau đó mụ hét lên chói tai gào lên:
- Không sai, tối hôm nay ta vô ý thấy Thần Trạch dược tề vận chuyển một vài thứ. Phát hiện ra họ...

Cổ Lệ năm mồm mười miệng đem sự tình trải qua nói hết ra. Sau đó mới kinh hoảng nói:
- Ta bị người nọ đuổi giết, dùng mũi tên bắn ta bị thương, trên mũi tên có thuốc độc, tại sao ta lại ở chỗ này?

- Là Bố Lai Ân cứu ngươi!
An Đức Liệt trả lời vẻ không kiên nhẫn, rồi quát trầm:
- Ngươi nói thật chứ hả?

- Tại sao ta lừa ngươi? Thật đó, ta tận mắt nhìn thấy! - Cổ Lệ khẳng định.

- Tốt lắm, không ngờ Thần Trạch dược tề cũng dám làm những việc như thế này ngay dưới mắt chúng ta!

An Đức Liệt sầm mặt xuống, đi vòng vòng quanh phòng, rồi nói với Hàn Thạc:
- Cám ơn ngươi Bố Lai Ân. Ta phải lập tức điều tra cho rõ tình huống. Nếu Thần Trạch dược tề làm việc này thật, tối nay trở đi Thần Trạch dược tề xem như sẽ biến mất khỏi Ám Ảnh thành!

- An Đức Liệt đại nhân. Ta có thể đi với ngươi. Thần Trạch dược tề có thể đã di chuyển những vật này rồi, nhưng ta rất sở trường về việc tìm kiếm đồ vật. Nói không chừng có thể giúp được ngươi đó! - Trước khi đi, Hàn Thạc đã để lại tai mắt của mình. Vài con ma đầu đang bay liệng quanh những tòa nhà, âm thầm quan sát quá trình di dời của những người này. Cũng biết vị trí mới dời tới.

An Đức Liệt nghe Tạp Mai Lệ Tháp nói về việc Hàn Thạc rất sở trường về phương diện này, nghe vậy cũng không chối từ, gật đầu đồng ý:
- Mặc dù Thần Trạch dược tề không có khả năng nhanh như vậy, nhưng ngươi đi theo ta cũng không tồi. Đi thôi!

An Đức Liệt rõ ràng cho rằng một cửa hàng thuốc không có năng lực lớn đến như vậy, xem ra chuẩn bị dùng tốc độ nhanh nhất bắt quả tang.

- Này. Xú tiểu tử. Là ngươi đã cứu ta hử? Tại sao ngươi lại cứu ta? Còn nữa, ta rõ ràng trúng độc, tại sao lại không có việc gì. Chẳng lẽ là ngươi? - Cổ Lệ vẫn còn hò hét.

Hàn Thạc cũng không có đáp lời mụ, thuận miệng nói:
- Chỉ là độc dược nho nhỏ, căn bản không làm khó được ta. Một luyện dược sư như ngươi mà đến cả loại việc nhỏ tí này cũng không làm được à!

- Ta... Ta... - Cổ Lệ còn muốn nói gì, nhưng lúc này Hàn Thạc đã đi theo Tái Nhân Đặc rồi. An Đức Lệ Na tự nhiên cũng đi theo hắn.

An Đức Liệt lập tức điều binh khiển tướng. Sức mạnh cường đại của gia tộc Tái Nhân Đặc chẳng mấy chốc đã được triệu tập tới gần trăm Thần Vệ gia tộc. Mỗi một tên đều có thực lực cảnh giới Trung vị thần, An Đức Liệt dùng một trang bị ma tinh liên lạc với Hắc Thiên, bảo hắn dẫn Thần Vệ đội ba cùng hành động.

Đoàn người nhanh chóng đi tới Thần Trạch dược tề. Khi bọn người Hàn Thạc và An Đức Liệt đi tới, phát hiện ra Hắc Thiên dẫn đội ba gần trăm Trung vị thần đã tới trước rồi, lúc này đang vây chặt Thần Trạch dược tề vài vòng.

- Mấy vị đại nhân, rốt cuộc chuyện gì thế, tại sao nửa đêm canh ba lại vây kín cửa hàng chúng ta, chẳng lẽ những luyện dược sư tham gia hội nghị này lại có người nào làm bậy à? - Thần vệ gác cổng Thần Trạch dược tề xem ra không rõ tình huống ở đây, run run hỏi.

Ở Ám Ảnh thành, gia tộc Tái Nhân Đặc chính là vương quyền, loại hành động thoáng cái xuất động mấy trăm Thần Vệ như thế này thật lâu rồi chưa từng phát sinh. Điều này có nghĩa là có đại sự đã xảy ra, bọn chúng ai nấy đều kinh hoảng, nhưng không ai dám ra mặt ngăn cản.

- Không có lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng không được ly khai khỏi Thần Trạch dược tề, người tự tiện chạy trốn, giết không tha! - Mắt trái tím sậm của An Đức Liệt lóe lên vẻ âm lãnh phân phó với Thần Vệ đứng phía sau, cũng không thèm nhìn tên Thần vệ gác cửa Thần Trạch dược tề, cùng Hắc Thiên dẫn người xông thẳng vào, tên Thần vệ Thần Trạch dược tề này căn bản không dám cản lại.

- Khống chế các tòa nhà bên trong, bịt chặt các con đường, đừng cho bất kỳ ai thoát ra. - Vừa tiến đến, Hắc Thiên Thần Vệ trưởng đội ba,lập tức dùng giọng âm nhu phân phó cho Thần Vệ đội ba, những người này theo lệnh phân tán ra, như những bóng ma giữa trời đêm, bay về khắp các khu vực trong Thần Trạch dược tề.

Hai người An Đức Liệt và Hắc Thiên đều tự dẫn một đội Thần Vệ đi thẳng đến tòa nhà lớn nhất, Hàn Thạc và An Đức Lệ Na cũng lặng lẽ đi theo.

Tư Đế Nhĩ Tư lùn tịt chạy vội đến, hoảng hốt đứng chắn trước tòa nhà lớn đó, nói vẻ ngạc nhiên:
- An Đức Liệt đại nhân, Hắc Thiên đại nhân, chuyện gì thế? Tại sao lại động can qua với Thần Trạch dược tề như thế, chẳng lẽ cửa hàng chúng ta làm cái gì không ổn à?

Tư Đế Nhĩ Tư rất giỏi giả vờ, Hàn Thạc không tìm ra một chút sơ hở nào trên mặt hắn, có thể thấy rất rõ vẻ bối rối hiện ra trên mặt hắn, nhưng lại không thể nhận thấy được hắn đang giả vờ. Hàn Thạc lạnh lùng dò xét Tư Đế Nhĩ Tư một chút, rồi lập tức khẳng định người này không phải là một nhân vật dễ đối phó.

- Thần Trạch dược tề các ngươi tự tiện hạ độc thủ với dược tề sư Cổ Lệ, hơn nữa sử dụng độc dược, nghe Cổ Lệ nói Thần Trạch dược tề các ngươi có dấu khí quan Thần thể, còn dùng người sống thí nghiệm độc dược luyện chế. Sự này quá trọng đại. Chúng ta không thể không lập tức tới đây để điều tra! - Hắc Thiên trầm giọng nói.

- Oan uổng quá!
Tư Đế Nhĩ Tư kêu lên sợ hãi:
- Thần Trạch dược tề chúng tôi làm sao dám làm những việc thế này! Nhiều năm qua chúng tôi luôn luôn an phận thủ thường ở Ám Ảnh thành, cũng nộp không ít tinh tệ, trước giờ đều dựa theo quy củ mà làm việc, làm sao có thể làm ra những việc người thần công phẫn như thế! Cổ Lệ đó nhất định là hận chúng ta không giúp mụ đối phó với Bố Lai Ân tiên sinh của Thiên Cơ dược tề, nên lúc này mới ngậm máu phun người, xin đại nhân minh giám!

“Quả là một nhân vật khó chơi!” - An Đức Liệt thầm nghĩ, người này tựa hồ sớm đã có chuẩn bị, những lời này nói ra không chút sai sót nào, mà hắn còn cố ý kêu lên sợ hãi, đánh thức những luyện dược sư đến từ những thành thị khác, ai nấy đều đua nhau ra khỏi phòng, lòng tràn đầy nghi hoặc tới đó xem.

Những luyện dược sư này giống với Cổ Lệ, đều đến từ những đại thành thị của hần vực Hắc Ám, thậm chí còn có mấy người từ thần vực Hủy Diệt và Tử Vong.

Luyện dược sư thân phận bất phàm, nếu An Đức Liệt không có chứng cớ mà bắt người thì thanh danh của Ám Ảnh thành chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, những vị Thần ở các đại thành thị nếu cảm thấy thành chủ Ám Ảnh thành làm việc chỉ bằng vào sự hỉ nộ của mình thì sẽ ít tới Ám Ảnh thành mua bán, các phương diện khác nhất định sẽ có ảnh hưởng bất lợi.

Việc Tư Đế Nhĩ Tư thét lên nhìn như vô tình, nhưng lại làm cho đoàn người An Đức Liệt và Hắc Thiên rất bất lợi. Một khi không tìm thấy vật gì ở Thần Trạch dược tề, họ chẳng những không thể làm gì được cửa hàng này, mà còn có thể rất bị động, thậm chí sẽ bị khắp nơi chỉ trích.

Do đó, hai người An Đức Liệt và Hắc Thiên cũng trầm xuống, thầm nghĩ Tư Đế Nhĩ Tư này quả nhiên rất gian trá.

- Nếu chứng minh được Thần Trạch dược tề quả thật không có quan hệ gì tới việc này, yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ nghiêm trị Cổ Lệ. Nhưng sự việc này quá trọng đại, chúng ta không thể không thận trọng được, bây giờ xin các vị phối hợp! - An Đức Liệt làm người đứng thứ hai ở gia tộc Tái Nhân Đặc cũng tuyệt không phải nhân vật dễ dàng ứng phó, lập tức nói một câu ràng buộc, đem tất cả trách nhiệm đổ hết vào người Cổ Lệ, chỉ nói là vì độc dược quá trọng đại, nên việc mình làm cũng không có gì không ổn.

- Là dân chúng Ám Ảnh thành, chúng ta tự nhiên sẽ toàn lực phối hợp. Hai vị đại nhân cứ tìm kiếm, nếu Thần Trạch dược tề có bất kỳ chỗ nào mờ ám, là chủ nhân Thần Trạch dược tề Ám Ảnh thành, ta lập tức tự vẫn đương trường để tạ tội! - Tư Đế Nhĩ Tư vẻ mặt đại nghĩa lẫm liệt, người không biết mà nhìn hắn bây giờ, phỏng chừng sẽ không ai hoài nghi Thần Trạch dược tề có chuyện.

“Chết rồi, nhất định toàn bộ đã dời đi rồi.” - Hai người An Đức Liệt và Hắc Thiên hơi liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt lúc này trầm xuống. Hai người đều là hạng người lão luyện, nghe Tư Đế Nhĩ Tư cam đoan vẻ không sợ gì cả như vậy, đã khẳng định ngay là không thể tìm thấy bất kỳ thứ gì trong Thần Trạch dược tề, hai người thật sự đã đánh giá sai năng lực của cửa hàng này, căn bản không thể tưởng được chúng có thể trong thời gian ngắn triệt ly toàn bộ vật phẩm.

- Tìm thật cẩn thận! - Việc đã đến nước này, An Đức Liệt và Hắc Thiên chỉ có nước làm cứng, hạ lệnh khám xét.

Vừa nói xong, những cái bóng từ trong những chỗ tối bay ra, như những con u linh bay khắp những tòa nhà trong Thần Trạch dược tề.

- Đại nhân, bên này không phát hiện ra cái gì không ổn!

- Đại nhân, nơi này của chúng ta cũng không có chuyện!

- Đại nhân, tất cả bình thường!

Từng cái bóng hạ xuống bên cạnh Hắc Thiên và An Đức Liệt, tới tấp tỏ vẻ không phát hiện gì.

- Hai vị đại nhân, Thần Trạch dược tề chúng ta luôn luôn dựa theo quy củ làm việc, trước giờ không dám làm những việc người thần đều công phẫn! Xin hai vị đại nhân minh giám!
Tư Đế Nhĩ Tư đột nhiên lễ bái, vẻ mặt ủy khuất, nói xong còn chủ động lấy ra không gian giới chỉ, cao giọng nói:
- Nếu đại nhân không tin, có thể điều tra không gian giới chỉ của chúng tôi, chỉ cần có gì không ổn, Thần Trạch dược tề chúng tôi sẽ nguyện ý chết để tạ tội!

Những khí quan Thần thể phải dùng băng để chứa, một vài thứ độc dược cũng giữ trong nhiệt độ đặc thù, trong không gian giới chỉ không thể giữ nhiệt độ khác với khu vực xung quanh, do đó trong không gian giới chỉ của chúng không có khả năng có thứ gì hay ho, Tư Đế Nhĩ Tư làm như vậy đơn giản cho thấy mình trong sạch thôi.

- Thần Trạch dược tề làm sao có thể làm như vậy được? Ở thần vực Hắc Ám, Thần Trạch dược tề luôn được tiếng là tốt, nhất định là Ám Ảnh thành đã hiểu lầm, hành động bậy bạ! Thiệt là, không ngờ Thần Vệ của Ám Ảnh thành lại càn rỡ như vậy, việc này chẳng phải oan uổng người tốt sao? Sau này còn có ai dám đến Ám Ảnh thành bán thuốc chứ!

- Đúng vậy, rõ ràng chẳng có cái gì, đêm hôm khuya khoắt lại khám xét lung tung?

- Ta thấy căn bản là Cổ Lệ nói linh tinh, lão bà đó lần trước bị làm nhục, thấy Thần Trạch dược tề không giúp mụ, do đó ghi hận trong lòng cố ý trả thù. Nhất định là như thế rồi!

Chung quanh, những luyện dược sư ai nấy đều xì xào dè bỉu bàn luận. Những người này đều có địa vị và thân phận ở những đại thành thị, những lời họ nói về Ám Ảnh thành có thể sẽ sinh ra ảnh hưởng không thể lường trước được.

Hai người An Đức Liệt và Hắc Thiên âm thầm cười khổ, cảm thấy mình ở vào thế cưỡi hổ. Hai người đánh giá Thần Trạch dược tề quá đơn giản, không ngờ tới Thần Trạch dược tề có năng lực lớn như vậy, có thể trong thời gian ngắn ngủn mà dời đi tất cả những thứ mờ ám. Điểm này thì hai người bọn họ đã thất sách rồi.

- Hai vị đại nhân nhất định là hiểu lầm rồi, Cổ Lệ hận chúng ta, nên ác ý tung lời đồn ác độc như vậy, ảnh hưởng tới hai vị đại nhân, tội không thể tha! Xin hai vị đại nhân chủ trì công đạo cho chúng tôi!
Tư Đế Nhĩ Tư kêu lên vẻ oan khuất, trong lòng thì liên tục cười lạnh.
“Các ngươi tưởng Thần Trạch dược tề chúng ta chỉ là một cửa hàng nho nhỏ hả?”

- Việc này... - An Đức Liệt cười khổ, cũng không dám coi thường tên lùn này. Nghe Tư Đế Nhĩ Tư nói như vậy, đang chuẩn bị tìm nơi xuống thang, dự tính về trước rồi âm thầm điều tra, từ từ tính sau.

- An Đức Liệt đại nhân, ta ngửi trong không khí có một mùi rất quái dị, trong loại mùi này còn có thành phần độc dược rất nhỏ, ta nghĩ Cổ Lệ không giả đâu. Nếu An Đức Liệt đại nhân tín nhiệm ta, ta có thể thông qua mùi này mà dẫn mọi người tiếp tục tìm kiếm, nói không chừng sẽ có thu hoạch! - Khi hai người An Đức Liệt và Hắc Thiên chuẩn bị nhân cơ hội xuống đài, Hàn Thạc một mạch trầm mặc đột nhiên lên tiếng.

- Không có khả năng, tiểu tử ngươi nói bậy gì thế, trong không khí sao lại có mùi độc dược chứ, nếu thật là có, chúng ta cũng đã ngửi được rồi! Rất nhiều dược tề sư ở đây không ai phát hiện, ngươi tưởng ngươi lợi hại à? - Một dược tề sư nhảy dựng lên, đứng ra chỉ trích Hàn Thạc.

- Đúng vậy, tiểu tử ngươi còn trẻ, đừng có nói bậy trong thời khắc mấu chốt này. Muốn lấy được danh tiếng cũng phải xem tình thế chứ! - Một luyện dược sư phẫn nộ quát.

Hàn Thạc nói có thể bằng vào mùi trong không khí mà ngửi ra độc dược, vậy mà nơi này có rất nhiều dược tề sư nhưng không ai làm được. Chẳng phải việc này chứng minh hắn lợi hại hơn tất cả luyện dược sư à? Như vậy, những luyện dược sư này tự nhiên không vui, ai nấy đều chủ động phê phán, chỉ trích Hàn Thạc nói bậy.

Hàn Thạc vốn đúng là nói linh tinh!

Nhưng ma đầu của hắn sớm đã biết rõ tình huống. Bây giờ muốn tìm được mục tiêu cũng không phải việc khó, nói như vậy chỉ thuần túy để lấy cớ mà hành động thôi.

- Được, nếu ngươi tìm được thật những thứ đó, lời hứa vừa rồi của ta vẫn không thay đổi, sẽ tự vẫn tạ tội! - Tư Đế Nhĩ Tư tự nhiên cũng không tin. Vốn không tìm thấy cơ hội đối phó với Hàn Thạc, bây giờ thì hắn đưa đến tận tay, trong lòng hắn thật sự quá mừng, nhưng trên mặt tràn đầy vẻ phẫn nộ, giận dữ hét:
- Nhưng... nếu ngươi ngậm máu phun người, không tìm được cái gì thì sao?

- Ta cũng nguyện ý tự vẫn tạ tội! - Hàn Thạc cười lạnh, quyết đoán nói.

- Bố Lai Ân? - An Đức Liệt vốn chuẩn bị nhân cơ hội xuống đài, nghe Hàn Thạc nói thế, đang muốn ngăn lại. Lão có ấn tượng thật tốt với Hàn Thạc, nên không muốn hắn xảy ra chuyện.

- Bố Lai Ân, đừng dính vào. - Hắc Thiên bên kia cũng quan tâm tới Hàn Thạc, khá lo lắng cho hắn, nháy mắt ra hiệu.

Tự vẫn để tạ tội! Không thể đem sự việc như thế này ra nói đùa, trước nhiều luyện dược sư ở đây, còn có hai người An Đức Liệt và Hắc Thiên làm chứng, một khi Hàn Thạc không tìm thấy đồ vật, chỉ sợ không ai thay đổi được tình hình.

Đột nhiên, Hàn Thạc tay trái bị giật giật, cúi đầu nhìn xuống, hắn phát hiện ra An Đức Lệ Na cũng thận trọng nhìn hắn, lắc lắc đầu với hắn, ra hiệu bảo Hàn Thạc đừng làm loạn.

- Được, Thần Trạch dược tề chúng ta vô cùng chính trực, tuyệt không sợ ngươi vu cáo! Ngươi cứ đi thăm dò, mọi người chúng ta đi theo, chỉ cần chứng minh việc này có liên quan tới Thần Trạch dược tề chúng ta, ta tuyệt không trốn tránh trách nhiệm! - Tư Đế Nhĩ Tư nghe Hàn Thạc nói thế, cười ha ha nói, thoạt nhìn hào khí can vân, quả nhiên là quang minh lỗi lạc.

- Việc này... - Thấy Tư Đế Nhĩ Tư tự tin như vậy, An Đức Liệt hơi do dự, hắn không ngờ tới sự tình lại diễn biến tới mức không thể khống chế như thế này, bắt đầu lo cho Hàn Thạc.

Nghĩ như vậy, An Đức Liệt lo lắng nhìn Hàn Thạc, chỉ thấy hắn cười cười vẻ tự tin, hơn nữa âm thầm khẽ gật đầu với mình, ra hiệu bảo là hắn nắm chắc.

Vốn An Đức Liệt còn do dự không quyết, vừa thấy trên mặt Hàn Thạc hiện lên vẻ tự tin, đột nhiên nhớ tới lúc trước Hàn Thạc đã cứu trợ cho Tạp Mai Lệ Tháp ở gia tộc Tái Nhân Đặc, trước hết làm cho tất cả mọi người ly khai, cũng có nụ cười tự tin và có chút cuồng vọng này.

Không biết tại sao, có lẽ nhớ tới việc Tạp Mai Lệ Tháp bình yên vô sự, An Đức Liệt quyết định đánh cuộc lựa chọn tin vào Hàn Thạc, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, An Đức Liệt khẽ gật đầu, trầm giọng nói:
- Tốt lắm, Bố Lai Ân, ngươi dẫn đường, nếu chứng minh được ngươi nói bậy, ta tuyệt không tha cho ngươi đâu!

An Đức Liệt chưa nói buộc Hàn Thạc tự vẫn tạ tội, rõ ràng cũng có tâm muốn che chở cho hắn.

Tư Đế Nhĩ Tư thầm cười lạnh, hắn sao lại không nhìn ra ý đồ bảo vệ của An Đức Liệt đối với Hàn Thạc. Nhưng trước nhiều người như vậy, Hàn Thạc đã nói ra những lời đó, một khi cuối cùng chứng minh được hắn nói bậy, cho dù An Đức Liệt không thuận giết chết hắn, Tư Đế Nhĩ Tư cũng tin rằng Hàn Thạc không có mặt mũi nào mà sống nữa.

Vừa nghĩ tới cái họa tâm phúc của Thiên Cơ dược tề trong tối nay có thể trừ đi, Tư Đế Nhĩ Tư càng hưng phấn hơn, thầm nghĩ không ngờ tối nay sự tình lại thú vị như vậy. Việc này mà xong ta chỉ cần cố ý mượn gió bẻ măng, tin rằng những dược tề sư hôm nay sẽ công bố việc gia tộc Tái Nhân Đặc làm việc bá đạo vô lý ở các thành thị, như vậy cũng rất phù hợp với việc chủ nhân muốn đối phó với gia tộc Tái Nhân Đặc, nhất định sẽ làm cho chủ nhân rất mừng.

- Mọi người theo ta! - Hàn Thạc thầm cười lạnh, nghĩ thầm lần này phải hại cho chết Thần Trạch dược tề các ngươi thì từ nay về sau, trừ danh của Thần Trạch dược tề các ngươi ra khỏi Ám Ảnh thành cho ta. Hơn nữa việc này còn có thể chứng minh với những luyện dược sư là ta mạnh hơn tất cả các ngươi, sau này còn ai dám hoài nghi năng lực của ta ở Ám Ảnh thành chứ?

Đoàn người rầm rầm rộ rộ, ai cũng có tính toán của riêng mình, đi theo Hàn Thạc bắt đầu tiến hành cuộc tìm kiếm thần kỳ.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK