Sau khi nói chuyện với Đường Na, Hàn Thạc quyết tâm muốn đi. Ở đại lục Kì Áo, cái duy nhất làm hắn không nỡ rời xa chính là vài hồng nhan tri kỷ mà thôi.
Mấy nàng Ngải Mễ Lệ, Phỉ Bích ở đại lục Kì Áo cũng được tính là những nhân vật xuất sắc, đáng tiếc trong mắt Hàn Thạc vẫn còn xa mới đạt yêu cầu của hắn để có thể cùng nhau rời khỏi đây.
Theo lời đám Đường Na, trên Chúng Thần đại lục có vô số các vị Thần, nắm trong tay vô số vị diện trên vũ trụ này. Đến cả Ba Đốn, Lệ Vi đã có thực lực Hạ vị thần mạt kì mà chẳng hơn được ai ở Chúng Thần đại lục. Mấy nàng Ngải Mễ Lệ, Phỉ Bích mà tới đó chỉ sợ không đảm bảo được an toàn.
Thực lực Hàn Thạc đã tới cảnh giới này, nhãn giới hắn cũng cao lên. Trên đại lục Kì Áo đã không còn thấy ai có thể uy hiếp được hắn nữa. Hàn Thạc lại không muốn giống như viễn cổ Cự Long, vĩnh viễn lặng lẽ thủ hộ cho đại lục Kì Áo, tự nhiên sẽ muốn tới vị diện cao hơn để phát triển.
Trong lòng tuy đã xác định nhưng hắn không biết phải làm sao mở miệng nói chuyện này với đám Phỉ Bích, trong lúc bất tri bất giác hắn đã tới Nhật Diệu cốc.
Đoàn người Khiết Bích Nhi và Huyết Linh vẫn đợi hắn ở Nhật Diệu cốc, Hàn Thạc đến làm các nàng cực kỳ hưng phấn, ồn ào yêu cầu hắn đưa các nàng đi du ngoạn.
Nhìn nhóm Khiết Bích Nhi có vẻ rất hứng thú, trong lòng Hàn Thạc cũng thấy khổ sở. Khiết Bích Nhi và Huyết Linh đã theo hắn vượt qua vị diện tới đại lục Kì Áo, hắn vẫn để các nàng lưu tại đây, bây giờ mình lại quyết định đi tới vị diện cao hơn cũng không thể mang theo đám Khiết Bích Nhi được. Hắn cũng thấy vô cùng khó xử, quả có rất nhiều việc đột nhiên trở nên quá phiền toái.
“Chỉ khi ta có chỗ đứng vững chắc ở Chúng Thần đại lục mới có thể đưa các nàng tới đó được, lúc này ta phải kiên định.” - Nhìn nhóm Khiết Bích Nhi đang cười nói hớn hở, Hàn Thạc thầm tự nhủ.
Ở lại Nhật Diệu cốc vài ngày, mấy ngày nay Hàn Thạc chăm sóc ba cô Khiết Bích Nhi và Hải Mạn Na, hơn nữa cẩn thận chỉ dạy cho Huyết Linh tu luyện Huyết Thần Kinh.
Vài ngày này, hắn dẫn nhóm Khiết Bích Nhi đi xung quanh Nhật Diệu cốc, tới vài thị trấn quanh thành Ngõa Luân mua cho ba cô rất nhiều trang sức các nàng thích.
Mấy ngày nay là những ngày hạnh phúc nhất của ba cô Khiết Bích Nhi. Hàn Thạc ôn văn nho nhã, thỏa mãn tất cả ý nguyện của các nàng, làm các nàng mỗi ngày đều trải qua những cảm giác mới lạ tuyệt vời.
Những ngày vui sướng luôn ngắn ngủi. Sau khi Hàn Thạc cố hết sức làm cho đám Khiết Bích Nhi hiểu tất cả về đại lục Kì Áo, đến ngày cuối cùng rốt cục cũng đem ý nghĩ của mình nói cho họ.
Biết Hàn Thạc rất muốn rời đại lục này, ba cô Khiết Bích Nhi ai nấy đều kinh hoảng, còn nghĩ là mình làm gì đó để hắn buồn. Sau khi được Hàn Thạc giải thích, các nàng mới hiểu được ý hắn.
Trầm mặc một lát, Khiết Bích Nhi thần tình u oán, nhìn Hàn Thạc hỏi:
- Sau khi chàng đi rồi có còn trở về nữa không?
- Đương nhiên, một khi ta có chỗ đứng ở đó rồi, nhất định sẽ về đón mọi người!
Hàn Thạc cam đoan, nói xong còn dịu dàng an ủi:
- Yên tâm đi, nếu không phải vì đại lục đó quá nguy hiểm, ta sẽ không để các nàng tạm thời ở tại chỗ này mà.
Vị diện truyền tống trận ở đại lục Kì Áo đang ở trong tay Hàn Thạc, chỉ cần hắn muốn, việc qua lại giữa các truyền tống cũng không có gì khó khăn.
- Tốt lắm, chúng ta ở đây chờ chàng! - Khiết Bích Nhi được Hàn Thạc cam đoan như vậy, cuối cùng cũng buồn bã đáp ứng. Hai nàng Hải Mạn Na thấy Khiết Bích Nhi đã nói như vậy, cũng chỉ có nước gật đầu.
Sau khi ở lại Nhật Diệu cốc an ủi Khiết Bích Nhi một thời gian, Hàn Thạc một mình tới gặp Đặc Lan Khắc Tư nói vài lời, rồi rời khỏi Nhật Diệu cốc.
Đi tới thành Áo Sâm của đế quốc, Hàn Thạc tìm đến ba cô Ngải Mễ Lệ, cũng nói những lời như với Khiết Bích Nhi.
Nghe Hàn Thạc lại muốn rời đại lục Kì Áo, ba cô cũng có biểu hiện giống như Khiết Bích Nhi. Không có biện pháp, Hàn Thạc lại phải dùng lời ngon ngọt để khuyên bảo, nói mình một khi có chỗ đứng ở Chúng Thần đại lục sẽ dùng truyền tống trận ở đại lục Kì Áo đưa các nàng cùng đi.
Sau khi nói ngon ngọt một lát, trong tiếng khóc như mưa gió của ba cô, Hàn Thạc cũng xem như đã qua cửa này, trong lòng cũng sụt sịt cảm thương.
Ở đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, ba cô Ngải Mễ Lệ là người phát ngôn của Hàn Thạc. Có vài việc Hàn Thạc không cần tìm Lao Luân Tư, chỉ nhờ ba cô Ngải Mễ Lệ nói lại cũng thế thôi.
Hàn Thạc ở lại vài ngày trong thành Áo Sâm, thuận tiện tìm Lỵ Toa nói chuyện, cũng khuyên nhủ vài câu, rồi thuyết phục nàng dịu lại.
Tranh thủ vài ngày này, Hàn Thạc giảng giải về những kinh nghiệm lĩnh ngộ của mình về việc thành thần cho nhóm Ngải Mễ Lệ, mỗi một bước đều giảng giải rất kỹ lưỡng, hy vọng các nàng có thể tiến bộ nhanh hơn.
Trước khi Hàn Thạc chuẩn bị rời khỏi thành Áo Sâm tới thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, ngoài dự liệu của hắn, hắn gặp lại Áo Nhĩ Đức mà vài ngày trước còn giáp mặt nhau ở tầng ba thế giới dưới đất.
- Làm sao ngươi biết được ta ở chỗ này? - Hàn Thạc vừa thấy Áo Nhĩ Đức trong lòng có chút kinh ngạc. Vài ngày không gặp, Áo Nhĩ Đức đã khôi phục rất nhiều. Thoạt nhìn tinh thần sáng láng, không còn chật vật như lúc ở thế giới dưới đất nữa.
- Ta vừa lúc tới đây, từ trường sinh mạng của ngươi quá mạnh, ngươi lại không cố ý che dấu, người bình thường không thể phát hiện ra sự tồn tại của ngươi, nhưng ta mà tới gần ngươi tự nhiên sẽ nhận ra ngươi ngay! - Áo Nhĩ Đức cười cười nhìn Hàn Thạc, nói.
Áo Nhĩ Đức tu luyện Sinh Mạng pháp tắc nên Hàn Thạc biết hắn nói thật. Trong phạm vi nhất định, Áo Nhĩ Đức đích xác có thể cảm nhận được sinh mạng từ trường cường đại. Nhất là ở vị diện này, người chính thức thành thần cũng chỉ có Hàn Thạc mà thôi. Nếu tính cả đám người Đường Na từ Chúng Thần đại lục phủ xuống, giữa một đám sinh mạng nhược tiểu, một người có từ trường sinh mạng cường đại dị thường thì nổi lên rất rõ ràng, Áo Nhĩ Đức có thể cảm nhận được hắn cũng không có gì kỳ quái.
- Ngươi một mình tới tìm ta là có việc gì thế? - Hàn Thạc cau mày, phân vân không rõ ý đồ của Áo Nhĩ Đức.
- Chúc mừng ngươi, đại lục này thuộc về ngươi rồi! - Áo Nhĩ Đức mỉm cười, nói một câu làm Hàn Thạc cả kinh.
Đầu óc chuyển động, trong lòng Hàn Thạc cũng hiểu ra, cười nói:
- Có phải là cấp trên đã đạt thành hiệp nghị gì đó rồi không?
- Thông minh!
Áo Nhĩ Đức hâm mộ tán dương Hàn Thạc một câu, giải thích:
- Địa phương đó đã bị hủy đi, đại lục này không có gì hấp dẫn nữa. Lần này chúng ta đến đây nhưng không thiệt hại bất kỳ ai, xem như ta giúp ngươi một lần. Bằng không Quang Minh giáo hội và Băng Tuyết thần điện sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ đâu.
- Tại sao? - Hàn Thạc hỏi.
- Đế quốc Lan Tư Lạc Đặc có hiệp nghị với chúng ta. Trong lãnh thổ họ, giáo hội chúng ta có thể tùy ý phát triển tín đồ. Dựa theo tình thế bây giờ, việc đế quốc Lan Tư Lạc Đặc thành quốc gia cường đại nhất đại lục chỉ là vấn đề thời gian, chúng ta cũng muốn bảo vệ ích lợi cho mình.
Áo Nhĩ Đức mỉm cười, nhìn Hàn Thạc giải thích:
- Nói vậy ngươi chẳng mấy chốc có thể nhận được tin rồi, nhưng chúng ta đã gặp mặt, ta cũng nói trước với ngươi về tình huống. Ừm, dựa theo hiệp nghị, ngươi không được tiếp tục sát hại tín đồ của Băng Tuyết thần điện và Quang Minh giáo hội nữa. Họ cũng sẽ không tiếp tục phát triển tín đồ, những tín đồ có sẵn sau khi chết một cách tự nhiên, thế lực của giáo hội này sẽ không tồn tại ở đây nữa. Thêm một vài năm nữa, đại lục này sẽ không còn có tín đồ hai giáo hội kia nữa. Những sinh mạng mới sinh ra thì Tự Nhiên giáo hội chúng ta và một phương các ngươi sẽ cố gắng tranh thủ tín đồ.
Áo Nhĩ Đức vừa nói như vậy, Hàn Thạc suy nghĩ một chút, hiểu được Băng Tuyết thần điện và Quang Minh giáo hội, chỉ muốn bảo toàn những sinh mạng giáo đồ bây giờ, còn những giáo đồ này sớm muộn gì cũng sẽ chết. Theo thời gian trôi qua, thế lực của họ cũng sẽ hoàn toàn biến mất khỏi đại lục Kì Áo. Như vậy xem ra đại lục kia coi như bỏ qua vị diện này rồi.
Tự Nhiên giáo hội lần này hẳn là đóng vai trò một nhân vật giải hòa, đó là vì trên đại lục này họ có thể thu được một vài chỗ tốt. Mặc dù đại lục Kì Áo cấp bậc rất thấp, vẫn không lọt vào mắt họ.
- Như vậy cũng tốt, còn có gì phải đặc biệt chú ý nữa không? - Hàn Thạc trầm mặc một chút, hỏi thêm.
- Còn một điểm, hy vọng đế quốc Lan Tư Lạc Đặc khi chinh phạt thiên hạ thì cố hết sức giết ít người thôi! Quang Minh giáo hội và Băng Tuyết thần điện không còn nhúng tay vào phân tranh đại lục, đế quốc Lan Tư Lạc Đặc có Tự Nhiên giáo hội chúng ta và các ngươi ủng hộ, việc thống nhất đại lục này chính là xu thế tất nhiên. Nhưng chúng ta không muốn thấy đại lục này máu chảy thành sông, có thể tránh được giết chóc là tốt nhất. - Áo Nhĩ Đức lắc đầu thở dài, nói với Hàn Thạc.
Hàn Thạc khẽ gật đầu, xem như đáp ứng, rồi nhìn Áo Nhĩ Đức, nghi hoặc hỏi:
- Ngươi đặc biệt tới tìm ta không phải chỉ để nói cho ta biết việc này chứ?
- Nghe Khải Lợi nói ngươi tu luyện một loại sức mạnh thần kỳ, hắn vẫn khen ngươi không dứt, không biết ta có kiến thức được không. - Áo Nhĩ Đức nhìn chăm chú Hàn Thạc, đột nhiên tùy ý hỏi.
Giật mình cả kinh, Hàn Thạc thầm nghĩ Áo Nhĩ Đức chắc sẽ không thể phát hiện ra cái gì. Sau khi cẩn thận suy nghĩ một chút, hắn cảm thấy mình tựa hồ đâu có lộ ra sơ hở gì chứ. Những suy nghĩ liên tiếp lóe lên trong đầu hắn, thần sắc Hàn Thạc vẫn không thay đổi, lắc đầu nói:
- Trước kia đích xác trong lúc vô ý tu luyện thành một loại vũ thuật, nhưng sau khi ta thành thần, đã quên sạch vũ thuật kia rồi. Mười hai hệ đại sức mạnh mới là con đường lớn quang đãng. Nếu ta còn dám phân tâm, sau này sẽ không đạt được cái gì cả, do đó rất xin lỗi!
Nghe Hàn Thạc nói thế, Áo Nhĩ Đức sửng sốt, tỉ mỉ đánh giá Hàn Thạc, hơn nữa âm thầm lợi dụng linh hồn bí mật thăm dò trên người hắn.
Thần thức Hàn Thạc rất đặc thù, trong cơ thể còn có Đỉnh Linh tương trợ, Áo Nhĩ Đức tự cho rằng mình cảnh giới cao thâm, Hàn Thạc không thể phát hiện ra hắn đang âm thầm thăm dò, nên bị Hàn Thạc ra tay trước. Linh hồn hắn mỗi một lần dò xét, Hàn Thạc đều nắm chắc như trong lòng bàn tay.
Có Đỉnh Linh trợ giúp, thêm nữa bản thể đột phá tới cảnh giới Thiên Ma, có thể tùy ý sử dụng hai sức mạnh hóa thân ngoại thân, linh hồn Áo Nhĩ Đức quan sát từ trường sinh mạng của Hàn Thạc một lúc lâu, đều bị Đỉnh Linh che mắt, trên người hắn không tìm thấy có gì đặc thù.
- Như vậy à, vậy quên đi! - Sau khi nhìn một lát, Áo Nhĩ Đức không phát hiện ra gì cả, lúc này mới âm thầm bỏ qua.
- À, đúng rồi, phía dưới một hòn đảo ở hải vực sâu thẳm ở đại lục này từng có người gặp qua một hài cốt thần kỳ, nói không chừng ngươi sẽ có hứng thú đó! - Hàn Thạc suy nghĩ một chút, đột nhiên lên tiếng. Tự Nhiên giáo hội và Thiên Tai giáo hội đã không còn đối địch, Hàn Thạc cũng không sợ hắn phát hiện ra Tử Vong Mộ Địa nữa, nên muốn lưu lại chút nhân tình cho Áo Nhĩ Đức, tương lai nói không chừng sẽ có thu hoạch.
- Địa phương đó có gì đặc thù? - Áo Nhĩ Đức thuận miệng hỏi một câu.
- Khu vực có hài cốt đó thực vật sinh trưởng rất tốt đến mức thần kỳ. Nghe nói có người trọng thương mà chìm xuống nước, chẳng những không chết, mà có thể cứu trị được những vết thương khó chữa ở lục phủ ngũ tạng, thương thế không ngờ toàn bộ phục hồi, ngươi nói có kỳ quái không? - Hàn Thạc cười hỏi.
- Hòn đảo đó ở đâu? - Áo Nhĩ Đức cả người run lên, nóng ruột như lửa đốt hỏi.
Hàn Thạc cười cười nói rõ về vị trí đó, thấy Áo Nhĩ Đức khẩn cấp vội vàng rời đi, hắn khẩn cấp hỏi:
- Nếu tìm được thứ ngươi muốn tìm, nhớ là ngươi thiếu ta một nhân tình, tương lai phải trả lại cho ta đó!
- Nếu ngươi không gạt ta, nhân tình này ngày sau ta nhất định trả lại cho ngươi! - Áo Nhĩ Đức không quay đầu lại, nhưng vẫn ném lại cho Hàn Thạc một lời hứa.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK