Mục lục
[Dịch] Đại Ma Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


- Muốn chết?
Hàn Thạc liếc nhìn Đế Á Na, cười lạnh nói:
- Cũng không dễ dàng vậy đâu!

Từng vết roi vô hình, liên tục quất xuống người Đế Á Na, giáng mạnh vào lòng tự tôn của mụ.

Đế Á Na trốn không thoát, cũng không tránh được từng nhát roi của Hàn Thạc, chỉ có thể chịu đựng khuất nhục song song trên thân thể lẫn tâm hồn. Phía dưới mụ chính là rất nhiều giáo đồ của Băng Tuyết thần điện. Lúc này họ không còn bị Già Tác Tư và Cách Lại Ai đồ sát nữa, toàn bộ nhìn lên Đế Á Na thống khổ trên bầu trời như một con chim bị nhốt trong lồng.

Lúc này, rất nhiều giáo đồ bắt đầu cầu nguyện, cầu nguyện cho Thần mà họ tín phụng xuống trợ giúp.

Đối với những giáo đồ của Băng Tuyết thần điện này, Tuyết thần Đế Á Na chính là người cường đại nhất Băng Tuyết thần điện. Một người như thế mà bây giờ không ngờ lại bị vũ nhục không có lực hoàn thủ, cảnh này đã làm tổn thương rất lớn trong tâm hồn họ.

Đến cả Tuyết thần Đế Á Na cũng không làm gì được, vậy thử hỏi bọn họ có biện pháp gì đây?

Làm giáo đồ của Băng Tuyết thần điện, người mà có thể tới thánh địa Tuyết Vực này, toàn bộ đều là những nhân vật có tín ngưỡng kiên định. Khi sức mạnh sinh tồn của họ trở nên yếu ớt, lúc này sức mạnh siêu nhiên của một vị Thần lại mở ra hi vọng.

Tuyết thần Đế Á Na bị những nhát roi của Hàn Thạc đánh rách nát trường bào trắng như tuyết, cả thân thể mỹ diệu như ẩn như hiện, giống như một nữ nô phạm sai lầm, đang bị chủ nhân trừng phạt.

Già Tác Tư và nữ yêu Cách Lại Ai cùng đến với Hàn Thạc, không tiếp tục giết chóc những người trên Băng Tuyết thần điện Tuyết Phong nữa, chỉ lạnh lùng đưa mắt nhìn Hàn Thạc chậm rãi quất roi Đế Á Na giữa không trung, đợi hắn phân phó những việc làm tiếp theo.

Trong lúc này, chẳng biết ai mở đầu, mấy tín đồ của Băng Tuyết thần điện trên đỉnh Tuyết Phong vốn không làm gì được, đột nhiên đồng thời sùng bái quỳ xuống, ngâm xướng những chú ngữ để kêu gọi ân tứ từ Băng Tuyết nữ thần, thanh âm từ thấp đến cao, cho đến lúc hòa hợp với nhau, những tín đồ trên nhiều Băng Tuyết thần điện trên các đỉnh Tuyết Phong chung quanh, cũng đều tạm thời không trốn tránh nữa, toàn bộ gia nhập vào hành động này.

Đến cả Đế Á Na cũng trốn không thoát, họ tự biết chạy trốn cũng chỉ có đường chết, vốn tràn đầy tín ngưỡng đối với Băng Tuyết nữ thần, lúc này tiến hành một hình thức cầu xin chẳng biết có hữu dụng hay không.

Ở giữa Tuyết vực, chung quanh gió tuyết rét căm căm, Tuyết Phong như một cây trường kiếm chỉ thẳng lên trời cao. Tục truyền đây chính là Băng Tuyết thần điện đã được nữ thần chỉ định lựa chọn, trong đó có thâm ý gì không thì không ai biết được, nhưng giáo đồ Băng Tuyết thần điện ở vẫn luôn luôn cảm thấy nơi này có thể nhận được chỉ thị của nữ thần.

Kỳ thật, Tuyết Phong ở giữa Tuyết Vực đích xác cũng có chút đặc thù. Lúc trước những tín đồ dựa theo chỉ thị của Băng Tuyết nữ thần đã dựng lên những tòa Tuyết Phong dựa theo chỉ đạo của nữ thần.

Khắp nơi tiếng cầu khẩn vang vọng Tuyết Phong. Cách Lại Ai và Già Tác Tư chỉ cười lạnh không nói gì. Hai người xem ra có vẻ coi thường loại cầu khẩn tốn công vô ích của đám tín đồ Băng Tuyết thần điện này, cảm thấy những người này đã bị Hàn Thạc dọa đến phát điên rồi.

Đến cả A Nhĩ Mai Lí Khắc Kha Đốn Cơ Thần Hắc Ám hệ, cũng cảm thấy những việc làm của tín đồ Băng Tuyết thần điện cực kỳ buồn cười. Đứng trong mây mù, cười tủm tỉm nhìn Hàn Thạc tiến hành lăng nhục Đế Á Na.

Song, Hàn Thạc thực lực đã đạt tới cảnh giới Thần, rõ ràng cảm nhận được dưới sự cầu khẩn của những tín đồ ở Băng Tuyết thần điện giữa Tuyết Vực, lực lượng nguyên tố Thủy hệ dần dần xảy ra biến hóa. Một thứ cùng loại với Thần chi lĩnh vực đang được sinh ra một cách quỉ dị trên vài đỉnh Tuyết Phong.

- Tên ác ma này, giết ta đi. Ta chết cũng sẽ không tha ngươi! - Đế Á Na kêu lên thê lương, thậm chí còn pha thêm vài tiếng nấc nức nở. Bị Hàn Thạc sỉ nhục liên tục, thân thể và tâm linh song song bị hành hạ, mụ hiển nhiên không chịu nổi nữa.

Hàn Thạc cũng không quản đến tiếng rên rỉ nức nở của Đế Á Na, cũng không ra tay quất roi mụ nữa, hai mắt hào quang lấp lánh, âm thầm đánh giá tình trạng dị thường chung quanh Tuyết Phong, trong lòng thầm nghĩ xem sự dị thường ở thánh địa này có ý nghĩ gì.

Đột nhiên, Thủy nguyên tố ở trung ương Tuyết Phong chợt vận chuyển rất nhanh, từng đạo cường quang dày đặc từ đỉnh một vật kiến trúc cao vút nhọn hoắt trên đỉnh Tuyết Phong bắn ra không ngớt. Những đạo ánh sáng chói lóa trên những vật kiến trúc ở đỉnh Tuyết Phong bắt đầu giao nhau, khí rét lạnh bộc phát mạnh mẽ, nhiệt độ chung quanh đột nhiên giảm xuống.

Cả vùng Tuyết Vực của Băng Tuyết thần điện vốn đã lạnh vô cùng, nhiệt độ một lần nữa lại giảm xuống. Thế mà những giáo đồ tín ngưỡng Băng Tuyết nữ thần nhất này chẳng những không bị ảnh hưởng, ngược lại đều hoan hô nhiệt liệt, hô lớn:
- Nữ thần hiển linh. Băng Tuyết nữ thần nghe chúng ta cầu rồi!

Kể cả kẻ xâm lấn Hàn Thạc, ai cũng bị hàn khí ảnh hưởng, ai nấy đều cảm thấy nhiệt độ giảm thấp đến mức đáng sợ. Những bức tường khí được Hàn Thạc sử dụng để cầm tù Tuyết thần Đế Á Na, chợt kêu lên răng rắc. Những bức tường khí do hắn bố trí bị hàn khí xâm nhập, rồi nhanh chóng bị đóng băng mất đi sức mạnh vốn có của nó.

Tuyết thần Đế Á Na bị đánh tới nỗi thương tích đầy mình, cắn răng trừng mắt nhìn Hàn Thạc, bộ ngực hở hang phập phồng kịch liệt, thanh âm lạnh như băng:
- Băng Tuyết nữ thần nhất định cảm nhận được sự cầu khẩn của chúng ta, hôm nay các ngươi đừng mơ tưởng còn sống mà ra khỏi tuyết vực!

- Mẹ nó, không tà môn như vậy chứ? - Đến cả Hạt Vĩ Sư Già Tác Tư cấp sáu cũng cảm nhận được dị dạng trong không khí chung quanh, nghe Đế Á Na vừa nói như vậy, nhịn không được kinh hô.

- Bố Lai Ân, Băng Tuyết nữ thần thật sự có thể tới đây à? - A Nhĩ Mai Lí Khắc Kha Đốn coi như trầm ổn, chỉ hỏi Hàn Thạc như vậy.

Từ khi cảm nhận được trên người Hàn Thạc có hai Thần chi lĩnh vực, A Nhĩ Mai Lí Khắc Kha Đốn cũng biết Hàn Thạc cũng tính là một vị Thần chính thức. Vùng Tuyết Vực xảy ra dị biến, lão không rõ sẽ phát sinh cái gì, nhưng lão cho rằng Hàn Thạc hẳn cũng biết một chút.

Trầm mặt khẽ gật đầu, Hàn Thạc giải thích:
- Tín ngưỡng lực của tín đồ có thể hợp lại, với sự giúp đỡ của tế đàn và ma pháp trận hoặc là những tế phẩm làm môi giới, dùng tín ngưỡng cuồng nhiệt kêu gọi người được thờ phụng. Vị Thần được thờ phụng đích xác có thể cảm ứng được. Với sự giúp đỡ của tế đài làm môi giới, thậm chí có thể từ một vị diện cách xa vô cùng hiện thân ở đây.

Dừng một chút, Hàn Thạc nhìn bốn phía, mặt âm trầm, hừ lạnh nói:
- Xem tình thế này, thiên nhiên ở Tuyết Vực quanh năm băng tuyết thích hợp việc thiết lập ma pháp trận ở Băng Tuyết thần điện, lợi dụng phương pháp đặc sắc bố trí nhận tín ngưỡng lực, nếu Băng Tuyết nữ thần có thực lực cao thâm, đích xác có thể nghe được sự cầu khẩn của tín đồ, cũng có thể phủ xuống.

- Làm sao bây giờ? - Lúc trước Già Tác Tư còn hăng hái giết chóc, bây giờ có chút kinh hoảng kêu lên.

Hắn biết thực lực mình rất rõ ràng, bất kỳ một vị Thần nào xuất hiện hắn đều tuyệt đối không thể đối phó được. Rất vất vả mới thoát ra khỏi kết giới của viễn cổ Cự Long, hắn không muốn bị bắt giam hoặc bị giết chết.

- Hoảng cái gì?
Hàn Thạc lạnh lùng liếc mắt nhìn Già Tác Tư, sau đó lạnh lùng nói:
- Thần gì chứ, nếu không chính thức vượt qua khoảng cách vị diện để đem cả Thần thể Thần hồn đến đây, thì sẽ không có khả năng phát huy toàn bộ thực lực. Sự giúp đỡ từ môi giới, lợi dụng vật thể mà trọng tụ nên thân thể, hoặc lợi dụng tín đồ hiện thân, căn bản không thể phát huy bao nhiêu thực lực. Cho dù là Băng Tuyết nữ thần cường đại, thông qua loại phương pháp này mà đến đây cũng phải chịu những ước thúc từ pháp tắc vũ trụ!

- Gia hỏa cuồng vọng, Băng Tuyết nữ thần có vô số tín đồ ở những vị diện lớn, là một vị thần Thần cường đại từ thời viễn cổ, cho dù chỉ phát huy một phần trăm sức mạnh, cũng sẽ giết sạch các ngươi. - Đế Á Na vội vàng thay đổi một bộ quần áo mới, nghiến răng cừu hận nhìn Hàn Thạc, mở miệng chế giễu.

- Đúng, Băng Tuyết nữ thần nếu thật sự tự mình ra tay, cho dù là lợi dụng phương thức này để phủ xuống, chúng ta cũng khó thoát chết! - Ngoài dự liệu của Đế Á Na, Hàn Thạc lại không hề phản bác, ngược lại thản nhiên thừa nhận sự thật này.

Trong khi Đế Á Na còn ngạc nhiên khó hiểu, Hàn Thạc lại cao giọng cười lạnh, nói vẻ trào phúng:
- Nhưng ngươi nghĩ rằng Băng Tuyết nữ thần thật sự sẽ vì việc nhỏ của các ngươi mà tự mình tới đối phó với ta sao? Băng Tuyết nữ thần có vô số tín đồ ở những vị diện lớn, nếu việc nào cũng tự mình ra tay, vậy chẳng phải mụ sẽ bận bịu đến chết sao?

- Chúng ta là tín đồ sùng bái nữ thần nhất, nữ thần nhất định sẽ thương chúng ta, chỗ này cũng là lãnh địa của nữ thần, ngài tuyệt sẽ không cho phép bất luận kẻ nào phá hỏng. - Đế Á Na nghe Hàn Thạc nói vậy, cũng thấy có chút đạo lý, nhưng vẫn mạnh miệng biện hộ.

Hàn Thạc cười lạnh vẻ khinh thường, cũng không thèm nói chuyện nữa. Còn có một nguyên nhân khác mà hắn không nói với Đế Á Na, Thần thông qua môi giới, dùng linh hồn tới một vị diện khác chiến đấu vì tín đồ, sẽ phải gánh chịu rất nhiều nguy hiểm từ bên ngoài, còn có thể hao tổn thần lực. Bình thường chẳng phải bất đắc dĩ, tuyệt đối sẽ không coi nhẹ mà làm như vậy.

Băng Tuyết nữ thần và Tri Thù nữ thần La Ti khác hẳn nhau. Theo Hàn Thạc biết Băng Tuyết nữ thần là một chủ thần, một chủ thần cường đại vô cùng, tuyệt đối sẽ không vì một đại lục Kì Áo với số lượng tín đồ ít ỏi mà tự thân đi làm.

Mình cũng là một vị Thần, Hàn Thạc biết Thần căn bản sẽ không chính thức coi trọng những tín đồ tín ngưỡng mình lắm, chỉ xem họ như là lực lượng để cung cấp vật phẩm tín ngưỡng lực mà thôi, quyết sẽ không vì một việc nhỏ như vậy mà tự mình động thủ.

Chính là vì có phán đoán này, mắt thấy này biến hóa dị tường ở Tuyết Vực, Hàn Thạc cũng không lập tức bỏ chạy, mà chuẩn bị trước hết nhìn tình huống rồi tính sau.

- Bố Lai Ân đại nhân, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? - Nữ yêu Cách Lại Ai mấp máy một chút, run run hỏi Hàn Thạc.

Hàn Thạc nhướng mày do dự một chút, không cần biết Băng Tuyết nữ thần sẽ phái ra Thần cấp bậc nào xuống, đám người Già Tác Tư xem ra chẳng có lấy một chút năng lực phản kháng nào.

- Các ngươi tạm thời ly khai trước, đợi ở phía sau trong chốc lát, ta muốn gặp người của Băng Tuyết thần điện. - Hàn Thạc liếc ba người, khẽ gật đầu, ra hiệu cho họ đừng ở đây mà hy sinh vô ích.

Nghe Hàn Thạc nói thế, Già Tác Tư và Cách Lại Ai như được đại xá, vội vàng tránh ra xa, chỉ có A Nhĩ Mai Lí Khắc Kha Đốn nhìn hắn thật lâu rồi nói một câu:
- Cẩn thận!

- Yên tâm đi, ta không có việc gì đâu. - Thấy A Nhĩ Mai Lí Khắc Kha Đốn thật sự quan tâm mình, khác hẳn hai người Già Tác Tư và Cách Lại Ai, Hàn Thạc mỉm cười, thái độ ôn hòa.

Khẽ gật đầu, A Nhĩ Mai Lí Khắc Kha Đốn không nói thêm gì nữa, lúc này mới bay theo Già Tác Tư và Cách Lại Ai rời khỏi chỗ này.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK