Biến cố xảy ra bất ngờ làm bốn người chấm dứt câu chuyện về Hàn Thạc. Sắc mặt bọn họ trở nên ngưng trọng, bắt đầu lo nghĩ chuyện quân đội của công tước Á Hi Bá Ân sắp tấn công.
- Tiểu tử, làm sao ngươi biết lão hồ ly Á Hi Bá Ân sẽ tới đây? - Phạm Lôi Trạch hồ nghi nhìn Hàn Thạc, xem ra vẫn chưa tin hắn nói.
Trong bọn họ, Phạm Lôi Trạch là xa lạ với Hàn Thạc nhất, không giống như bọn người Tạp La Lạp, Tát Bác Tạp Tư đều biết hắn có võ kỹ thần bí có thể quan sát toàn cục, nên lão đương nhiên là bán tín bán nghi.
- Hắn biết chính xác đấy.
Tát Bác Tạp Tư giải thích cho Phạm Lôi Trạch rồi khẳng định thêm:
- Cũng nhờ hắn có thuật quan sát thần kỳ nên chúng ta mới có thể cố thủ đến giờ.
Phạm Lôi Trạch ngạc nhiên nhìn Hàn Thạc, không biết rốt cục hắn làm cách nào. Lão biết Tát Bác Tạp Tư không phải loại người hồ đồ, một khi đã nói vậy thì Hàn Thạc nhất định thật sự làm được.
- Lực lượng tấn công lần này là thành vệ quân ở các cổng thành của Á Hi Bá Ân, với binh lực trước mắt chúng ta không thể chống nổi bọn chúng. Mặt khác, còn có Thánh kỵ sĩ, thần điện kỵ sĩ của Quang Minh giáo hội, thêm cả Địa hệ Thánh ma đạo sư Đặng Phổ Tư đều ở giữa đoàn… - Hàn Thạc nhắm mắt, thông qua Huyền ma đem binh lực và bố cục của Á Hi Bá Ân miêu tả thật rõ ràng, không bỏ sót một chi tiết nào.
Mấy ngày nay, mọi người đã quen với lực quan sát thần kỳ của Hàn Thạc, nên đều dỏng tai lắng nghe. Một bức tranh sống động và chi tiết về đám người Á Hi Bá Ân hiện lên rõ ràng trước mắt mọi người thông qua giọng nói trầm thấp của hắn.
Đợi sau khi Hàn Thạc tường thuật xong, Phạm Lôi Trạch nghiêm mặt:
- Xem ra Á Hi Bá Ân định một lần quét sạch thành bắc rồi.
- Phạm Lôi Trạch , ngươi nói phải làm sao đây? - Chẳng biết lúc nào, lão Cáp Ân cũng đi tới, ngưng trọng hỏi Phạm Lôi Trạch.
- Ông hãy hạ lệnh mở cửa thành Áo Sâm ra, ta dẫn bộ đội của ta vào. Hừ, Á Hi Bá Ân điên rồi sao, xem ra quốc vương bệ hạ dự liệu không sai! - Phạm Lôi Trạch sát khí đằng đằng quát lớn.
- Ngươi, ngươi dẫn quân đội của ngươi tới sao? - Lão Cáp Ân rõ ràng rất kinh ngạc nhìn Phạm Lôi Trạch hỏi ngược lại.
- Nói nhảm, vào lúc đại loạn này ta lại đơn thân độc mã tới thành Áo Sâm sao. Chẳng lẽ nghĩ ta tới xem kịch à?
Phạm Lôi Trạch tức giận trừng mắt với lão Cáp Ân, rồi hét lên chỉ vào thủ lĩnh thành bắc Bảo Lí Tư:
- Bằng không ta và ngươi tự mình đến cổng thành bắc đi.
- Được, ta sẽ lập tức đi cùng ngươi một chuyến! - Bảo Lí Tư tuyệt không tức giận với Phạm Lôi Trạch đang hoa tay múa chân mà đồng ý ngay.
Ở trước mặt Phạm Lôi Trạch, cho dù là tư cách hay thân phận, Bảo Lí Tư đều kém xa. Phạm Lôi Trạch luôn rất cuồng vọng và kiêu căng, nhưng lão cũng có tư cách để ngạo mạn. Điều này thì mọi người ở Lan Tư Lạc Đặc đế quốc đều biết rõ. Huống hồ xem ý Phạm Lôi Trạch rõ ràng là định giúp đỡ Lao Luân Tư, mọi chuyện riêng tư tựa hồ đã xếp qua một bên, kết quả này làm cho Ngải Mễ Lệ rất hài lòng. Nhìn thấy ca ca hết lòng ủng hộ, lão Cáp Ân bởi vì không muốn để đế quốc loạn lạc, đành phải dùng thái độ bàng quan. Tất cả những việc này làm cho Ngải Mễ Lệ như cảm thấy được sống lại.
- Hai vị muội muội, không biết ý các muội thế nào? - Ngải Mễ Lệ nói với Hàn Thạc xong, liền cười khẽ liếc nhìn Phạm Ny và Phỉ Bích
Phạm Ny và Phỉ Bích nhìn nhau rồi gật đầu gượng gạo. Phỉ Bích gật đầu xong như nhớ tới điều gì, trừng mắt nhìn Hàn Thạc:
- Chàng không được dùng võ kỹ của chàng để nghe lén đó. Chàng thật là đáng ghét mà, hừ, theo như chàng nói, võ kỹ của chàng có thể nhìn thấy động tĩnh trong toàn thành, vậy người phụ nữ nào tắm rửa cũng thấy hết phải không? Chàng thật là đáng ghét, sao lại luyện loại võ kỹ dâm tiện hạ lưu vậy chứ!
Phỉ Bích vừa nói, Phạm Ny và Ngải Mễ Lệ cũng nhíu mày lại, dường như đang từ lời nói của Phỉ Bích mà hình dung ra khả năng này. Liên tưởng đến những hành vi từ trước đến nay của hắn, cả ba không yên tâm chút nào, ánh mắt nhìn hắn càng sắc bén hơn.
Hàn Thạc cảm thấy đau đầu, nói vẻ gấp gáp:
- Lại có biến rồi, ta phải đi nói với họ!
Vừa mới nói xong, Hàn Thạc lập tức mặc kệ ba nữ nhân đang la hét ầm ĩ, vội vàng chạy biến tới một khu loạn thạch phía sau thành.
Hàn Thạc cũng không đến chỗ nhóm Tát Bác Tạp Tư để nghe sự tình. Vừa xảy ra chuyện rối loạn như vậy, phía Ai Mễ Á Tư, Tạp La Lạp và lão Cáp Ân xem ra đều nhìn hắn không vừa mắt rồi. Hàn Thạc biết trong lòng bọn họ vẫn còn ấm ức, đương nhiên không tự đưa đầu tới tìm xui xẻo.
Hàn Thạc dùng Lục Ma Phong đào một bí động rất lớn, bố trí truyền tống trận xong liền đi tới Tử Vong Mộ Địa.
Trong Tử Vong Mộ Địa tối đen, Thổ Giáp Thi nằm yên tĩnh ở một góc vẫn đang hôn mê. Chung quanh là từng tia ánh sáng Thổ nguyên lực màu vàng, từng chút chảy nhập vào thân thể nó, từ từ khôi phục thân thể.
Trong nơi Thổ tuyệt chi địa chứa Thổ chi nguyên lực của Tử vong mộ địa, trước đây luyện chế Thổ Giáp thi đã tốn hơn nửa, giờ chỉ còn lại một ít. Ba ngày trước Hàn Thạc đã đưa Thổ Giáp thi đến đây, dùng số Thổ chi nguyên lực còn sót lại để chữa trị cho nó.
Trong lúc Hàn Thạc đau lòng nhìn Thổ Giáp thi trong hố sâu, hắn lại cảm ứng được Tiểu Khô Lâu đang kêu gọi. Do dự một lúc, hắn cũng triệu hồi Tiểu Khô Lâu về.
- Phụ thân, chúng ta phải báo thù cho nó! - Tiểu Khô Lâu vừa hiện trước mặt Hàn Thạc thì lập tức truyền tin.
- Ta biết rồi, chỉ là đang đợi cơ hội để đưa kẻ kia vào tử địa mà thôi! - Hàn Thạc âm trầm.
- Chúng ta phải mạnh hơn nữa mới được!
Tiểu Khô Lâu lại truyền tin rồi xòe tay lấy ra một quả màu đen hình dạng như hột đào đưa cho Hàn Thạc:
- Phụ thân, quả này con cho phụ thân. Nó rất hữu dụng đấy!
Cái quả màu đen giống cái hột đào này, từ bề ngoài cũng không nhìn ra có gì thần kì. Thế nhưng Hàn Thạc dùng thần thức tìm hiểu liền lập tức cảm thấy kinh hãi vì quả này ẩn chứa một năng lượng kì dị.
- Đây là cái gì, có tác dụng gì vậy? - Vừa nói hắn vừa đưa tay cầm lấy cái quả mà Tiểu Khô Lâu đưa cho.
Đột nhiên, từ trong quả đột nhiên bắn ra vô số hào quang. Chúng giống như các sợi tơ bao bọc lấy Hàn Thạc rồi lập tức biến hắn thành một cái kén tằm.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK