Thần Vệ của Ám Ảnh thành gồm có bảy đội, số lượng mỗi đội hạn chế ở một ngàn.
Một tiểu đội thần vệ có mười người, một đại đội là một trăm người, mỗi một đội Thần Vệ thường được chia làm mười đại đội, do mười đại đội trưởng chỉ huy, trên đại đội trưởng chính là Thần vệ trưởng.
Bảy đội Thần Vệ của Ám Ảnh thành chịu trách nhiệm tuần tra từng khu vực bên trong Ám Ảnh thành và bảo đảm an toàn cho cổng thành. Ngoài ra, Thần Vệ cũng chịu trách nhiệm về những kẻ từ bên ngoài muốn gây bất lợi với Ám Ảnh thành, kể cả về vấn đề cướp đoạt tài nguyên, việc tranh chấp giữa những thành trì, một số công việc bẩn thỉu, cũng đều do Thần Vệ làm.
Đội năm bởi vì Ngải Phất Lý mất tích, thành ra mười đại đội trưởng mất tích tới bảy người, bảy người này đều cùng hắn rời đi. Hai trong ba đại đội trưởng còn lại bởi vì gia đình ở Ám Ảnh thành, nên không tham gia sự kiện Ngải Phất Lý làm loạn, nhưng sau đó cũng viết đơn xin từ chức, rời khỏi Đội năm.
Thần Vệ của Đội năm rời đi hầu hết, bây giờ chỉ còn lại một đại đội trưởng tên là Lạp Mông Đặc, toàn bộ Thần Vệ cũng không đủ hai trăm người, số lượng giảm mạnh.
Một ngàn thần vệ của Đội năm, trong đó có một nửa là theo Ngải Phất Lý rời đi, còn có một nửa tự biết tiếp tục ở lại không có tác dụng. Hơn nữa đối với cách làm của gia tộc Tái Nhân Đặc có chút bất mãn, cũng đều rời khỏi đó, mới khiến cho Đội năm như hiện tại không có người để sử dụng, tất cả mọi việc đều rơi vào tình trạng trì trệ.
Hoa Lai Sĩ biết được tình huống ở Đội năm, tất cả công việc do Đội năm phụ trách tạm thời phân cho Đội một, hai, ba làm. Điều này làm cho Đội năm không có chuyện gì để làm, tất cả Thần Vệ tụ tập ở đó hàng ngày chỉ biết uống rượu tán gẫu, sự hăng hái của mỗi người đều rơi rụng hết.
Trong sảnh làm việc của Đội năm, đại đội trưởng duy nhất Lạp Mông Đặc uống đến say khướt, cùng vài nữ Thần Vệ chua ngoa đang trêu trọc nhau. Xem ra rất khoái hoạt!
- Lạp Mông Đặc đại nhân, nghe nói chủ nhân của Thiên Cơ dược tề sắp tới Đội năm. Nếu hắn qua đây, thì những ngày tháng tốt lành của chúng ta cũng kết thúc! - Một tiểu đội trưởng dưới trướng Lạp Mông Đặc rót cho hắn một ly rượu hổ phách tràn cả ra ngoài, sắc mặt đỏ rực nói.
Rượu của Ngải Phất Lý rất ngon, đây là rượu do hắn vơ vét và nhận được của một số tiểu gia tộc cung phụng mà chỉ có mình hắn sử dụng. Sau khi Ngải Phất Lý rời đi số rượu đó trở thành vô chủ, thế là tiện nghi cho đám Thần Vệ này, mấy ngày nay bọn họ được uống thực sự là rất sảng khoái.
Lạp Mông Đặc mắt say lờ đờ, hừ nhẹ một tiếng nói:
- Một kẻ chỉ là chủ của cửa hàng nhỏ, làm sao đủ đức đủ tài? Lại còn đủ tư cách nắm giữ Đội năm của chúng ta, không phải bởi vì có quan hệ với gia tộc Tái Nhân Đặc sao. Đội năm Thần Vệ phụ trách nhiều công việc như vậy, nào cần tiểu tử kia đến quản.
- Đại nhân. Ngải Phất Lý rời đi. Thần vệ trưởng đội năm hẳn tuyển từ mấy người lâu năm như chúng ta. Trong nhiều người như vậy, ta thấy đại nhân là người đủ tư cách tiếp quản nhất. Đáng tiếc là thành chủ đại nhân căn bản là không nhắc tới. Lại cố ý đem chức Thần Vệ trưởng giao cho một tên tiểu thương miệng còn hôi sữa. Thật là… - Tay tiểu đội trưởng uống quá nhiều. Trong lời nói còn có ý trách cứ thành chủ Hoa Lai Sĩ.
Lạp Mông Đặc nghe tay tiểu đội trưởng nói vậy, thở dài:
- Ai biết thành chủ đại nhân nghĩ như thế nào đây?
Hắn không cùng Ngải Phất Lý rời đi, cũng không chủ động chào từ giã. Thứ hắn muốn chính là địa vị tiếp quản Đội năm mà Ngải Phất Lý nắm giữ. Dựa theo ý nghĩ tốt đẹp của Lạp Mông Đặc, chín đại đội trưởng của Đội năm đều vắng mặt. Chức Thần Vệ trưởng tự nhiên là sẽ lọt vào tay đại đội trưởng duy nhất là hắn. Cho nên hắn mới kiên trì ở lại.
Đáng tiếc, việc trên đời không theo ý người. Hoa Lai Sĩ căn bản chưa từng nghĩ tới việc đưa người cũ của Đội năm lên tiếp quản chức Thần Vệ trưởng. Không chỉ như thế, Hoa Lai sĩ còn tạm thời tước đoạt quyền lợi vốn có của Đội năm. Điều đó làm cho dã tâm bừng bừng của Lạp Mông Đặc căn bản không thể thực hiện được.
Bởi vậy, Lạp Mông Đặc cảm thấy ấm ức. Hùng tâm tráng chí đầy bụng gặp phải trở ngại vô hạn. Vừa vặn nhờ vào rượu ngon có tại Đội năm giải sầu, uống cả ngày đến khi say khướt.
- Lạp Mông Đặc đại nhân. Cái tên thương nhân Bố Lai Ân kia căn bản là không biết chức trách của Đội năm, đối với công việc Đội năm chúng ta cũng không biết gì cả. Hắc hắc. Chờ hắn qua đây. Chỉ cần chúng ta ngáng chân hắn, khiến cho hắn không nắm được quyền lợi của Đội năm, thành chủ tự nhiên sẽ nhìn ra hắn không có năng lực. Đến lúc đó sẽ cắt chức Thần Vệ trưởng của hắn. Nói không chừng thành chủ đại nhân sẽ nhớ đến việc nên sử dụng người lâu năm như Lạp Mông Đặc đại nhân! - Tên tiểu đội trưởng luôn luôn đi theo Lạp Mông Đặc, cười xấu xa đề nghị.
Lạp Mông Đặc mắt say lờ đờ đầy ý cười, nâng chén sảng khoái nói:
- Uống rượu uống rượu!
Hắn sở dĩ biết được tin tức Hàn Thạc sắp đến nhận chức nên còn lưu lại không đi, cũng vì có tính toán này, vừa thấy tay tiểu đội trưởng kia thức thời như vậy, tâm tình của hắn lập tức thoải mái lên.
Hàn Thạc dẫn mấy người Huyết Linh, Bác Lan Tư, Cát Nhĩ Bá Đặc, Tư Tháp Tác Mỗ, A Nhĩ Mai Lý Khắc tới trước cửa Đội năm. Còn chưa vào đến cửa đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, bên trong là tiếng cười nói ăn uống linh đình, nào đâu còn sự nghiêm túc mà một đội Thần Vệ cần phải có?
Nếu người nào không biết đến đây, nhất định sẽ không cho rằng nơi này chính là Đội năm Thần Vệ, nói không chừng còn cho rằng mình đang đi vào một quán rượu.
A Nhĩ Mai Lý Khắc ngẩng đầu nhìn lên tấm biển lớn “Đội năm Thần Vệ”, ngạc nhiên nói:
- Một tổ chức quyền lực của Ám Ảnh thành sao lại có bộ dạng này.
Lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ cũng lắc đầu, cau mày nói:
- Với tình trạng này thì tố chất của thần vệ cao bao nhiêu cũng có thể nghĩ ra. Bố Lai Ân, tiếp quản nơi này xem ra phải chỉnh đốn nhiều đây!
Hàn Thạc trầm mặt, gật đầu nói:
- Tùy Bác Lan Tư cùng các ngươi, chúng ta có thể tuyển mới huấn luyện Thần Vệ lại từ đầu, bây giờ bên trong người nào không thức thời, đá cho bọn chúng cút hết đi!
- Sư huynh, mời vào bên trong! - Bác Lan Tư đi tới trước cửa, khom người nhường Hàn Thạc đi vào.
- Là ai? - Khi đoàn người của Hàn Thạc đi vào, một tiếng thét to vênh váo vang lên, sau đó chỉ thấy hai tên Thần Vệ kề vai sát cánh đi ra, mặt chúng đỏ phừng phừng, trong tay vẫn cầm một bình rượu còn lưng chừng, xem ra cuộc sống vô cùng thoải mái.
- Thần Vệ trưởng tân nhậm tới rồi, các ngươi cho mọi người tập hợp! - Bác Lan Tư sắc mặt lạnh lẽo nói.
- Ờ, thế hả.
Bất ngờ, hai Thần Vệ chả sợ hãi chút nào, trái lại cười hì hì dò xét Hàn Thạc, một người trong đó say khướt nói:
- Vị nào là Thần Vệ trưởng mới?
- Nói nhảm ít mẹ nó đi, mọi người tập hợp. - Cát Nhĩ Bá Đặc đã sớm nhìn hai người khó chịu. Thấy hai tên không có một chút cung kính, lập tức phẫn nộ quát!
- Con mẹ ngươi nói ai? Ngươi là Thần Vệ trưởng mới sao? Xem ra ngươi cũng không phải! Ngươi không phải là Thần Vệ trưởng mới, hét gì mà hét? - Tên Thần Vệ này cũng chả sợ sệt. Cái cổ đỏ hướng phía Cát Nhĩ Bá Đặc hét lớn.
- Phản rồi! - Cát Nhĩ Bá Đặc hét lên giận dữ, âm thanh lanh lảnh chói tai, xông lên đập tên vừa phát ngôn.
Thần Vệ đội năm không phải ai cũng là Trung vị thần, nhưng hai tên này lại đều là Trung vị thần, bọn chúng đã sớm nhìn ra Cát Nhĩ Bá Đặc đang tranh cãi chỉ có thực lực của Hạ vị thần, làm sao có thể để uy hiếp của Hạ vị thần trong lòng? Thấy Hắc Long tát tới, Thần Vệ kia mang trên mặt điệu cười lạnh lùng châm chọc, ra tay nhanh như chớp, đánh bật tay của hắn lại.
“Ùm!” một tiếng, tên thần vệ này bị Cát Nhĩ Bá Đặc đánh cho ngồi bệt xuống đất, một trảo của hắn đánh lên trên người Cát Nhĩ Bá Đặc, Hắc Long không một chút sứt mẻ. Thân thể Cát Nhĩ Bá Đặc được Hàn Thạc dùng ma công luyện chế vô cùng vững chắc, một trảo nhẹ nhàng của tên này căn bản không thể công kích nổi Hắc Long.
Hàn Thạc cười nhạt nhìn màn biểu diễn của hai Thần Vệ, mấy ma đầu sớm đã bay vào bên trong, cẩn thận thăm dò rất rõ ràng bọn người Lạp Mông Đặc. Những lời bọn họ thầm thì với nhau cũng bị hắn nghe thấy, sớm minh bạch những người này muốn cái gì.
- Bác Lan Tư. Huyết Linh, cắt đứt tay chân của hai Thần Vệ này đi! - Hàn Thạc nhẹ giọng dặn dò.
Hai người Bác Lan Tư và Huyết Linh sớm đã nhìn bọn chúng không vừa mắt. Nghe thấy vậy lập tức xông ra, không nói thêm câu nào cùng Cát Nhĩ Bá Đặc liên thủ nhào tới. Có hai người Bác Lan Tư, Huyết Linh như mãnh hổ gia nhập, hai Thần Vệ say khướt nào có phải là đối thủ, hai người gần như trong nháy mắt đã bị khống chế.
"Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!"
Tiếng xương vỡ và tiếng kêu thảm đồng thời vang lên, hai Thần Vệ vốn say khướt con mắt bỗng chốc sáng lên, vẫn trừng mắt thù hằn nhìn Hàn Thạc, kêu thảm:
- Cho dù là Thần Vệ trưởng, không có lý do gì cũng không thể tùy ý trừng trị bọn ta?
- Coi thường cấp trên! Tội danh này là đủ rồi!
Hàn Thạc cười hững hờ, nói:
- Vừa rồi không phải say khướt sao? Sao bây giờ thoáng cái đã tỉnh vậy?
- Ta muốn kiện ngươi, ta muốn bẩm báo Tái Nhân Đặc gia tộc! - Thần vệ kia rít lên với vẻ đau khổ cùng cực.
“Ùm!”
Cát Nhĩ Bá Đặc một quyền đánh vào mồm người kia, lập tức khiến cho hắn máu tươi đầy miệng, sau đó Hắc Long không thể kiên nhẫn được nữa chửi ầm lên:
- Cáo con mẹ ngươi ấy! Tái Nhâm Đặc gia tốc lại đi giúp bọn ngươi sao? Ngu ngốc!
Một thần vệ kêu thảm thiết, đang chuẩn bị mở miệng kêu la, vừa thấy đồng bạn miệng đầy máu tươi, lập tức câm như hến.
- Sao lại thế này?
Lạp Mông Đặc sắc mặt đỏ gay, mang theo mấy tiểu đội trưởng thủ hạ đã đi tới, hắn giả vờ giận dữ hỏi:
- Các ngươi là ai? Vì sao tới Đội năm hành hung? Lại coi rẻ Thầm Vệ Ám Ảnh thành chúng ta?
- Nhìn bộ dáng uống đến say khướt của hắn như vậy, là loại Thần Vệ gì?
Cát Nhĩ Bá Đặc vẻ mặt khinh thường cười quái dị, liếc mắt nhìn Lạp Mông Đặc, ngạo nghễ nói:
- Chúng ta là người của Hàn gia Ám Ảnh thành, lần này là cùng chủ nhân tiếp quản Đội năm, hai tiểu tử này coi thường chủ nhân của ta, cho nên bị chúng ta dạy dỗ một chút, ngươi hỏi gì?
- Không lấy ra công văn chứng nhận thân phận ra trước, các ngươi đều là người ngoài, bọn họ có làm gì sai?
Lạp Mông Đặc căm tức nhìn Hàn Thạc, hừ lạnh nói:
- Cho dù ngươi là Thần Vệ trưởng mới tới, cũng phải dựa theo quy củ mà làm việc!
- Từ hôm nay trở đi, ở Đội năm Thần Vệ ta chính là quy củ!
Hàn Thạc mỉm cười, nói:
- Người là Lạp Mông Đặc phải không? Tốt lắm, hiện tại ngươi bị khai trừ khỏi đây! Còn những thủ hạ cùng say rượu này, đều cút khỏi Đội năm cho ta! Đội năm của ta không cần loại rác rưởi các ngươi!
- Chỉ dựa vào việc chúng ta uống rượu mà đuổi chúng ta, lý do này quá gượng ép rồi! - Lạp Mông Đặc giận dữ, trừng mắt không chút nhượng bộ với Hàn Thạc.
- Ta nói rồi, ở Đội năm ta chính là quy củ! - Hàn Thạc hắc hắc khẽ cười một tiếng, bỗng nhiên áp sát Lạp Mông Đặc, tay trái nhẹ nhàng đặt trên ngực hắn.
"Thình!"
Thân thể Lạp Mông Đặc tung lên, từ trên bậc thang trước cửa Đội năm bay thẳng rơi xuống bên ngoài, khóe miệng hai dòng máu tươi chậm rãi chảy ra, trừng hai tròng mắt đố kị thù hận nhìn Hàn Thạc, kêu to:
- Ta muốn kiện ngươi, ta muốn kiện ngươi!
- Cút đi!
Hàn Thạc phất tay, không kiên nhẫn nói:
- Còn dám đến gần Đội năm, cắt chân chó của các ngươi, chơi đùa cái gì, loại rác rưởi các ngươi, ở lại đây chỉ thêm phiền toái!
- Ngươi, ngươi, ngươi, cả ngươi nữa!
Cát Nhĩ Bá Đặc diễu võ dương oai chỉ vào mấy thần vệ sắc mặt đỏ bừng, hét lớn:
- Còn không cút cho ta, chẳng lẽ muốn ta tự mình động thủ sao?
Mấy thần vệ đi theo Lạp Mông Đặc bị Hắc Long chỉ đến, cả đám sắc mặt sợ hãi, mấy tiểu đội trưởng trước kia luôn nịnh nọt lấy lòng Lạp Mông Đặc, vừa thấy tình thế không tốt, lập tức mặt như đưa đám cầu xin:
- Chúng ta chỉ uống một chút rượu, cũng không có ý xúc phạm đại nhân, chúng ta vẫn muốn ở lại Đội năm!
- Toàn bộ người say rượu cút ngay, từ hôm nay trở đi tên các ngươi ở Đội năm bị xóa rồi!
Cát Nhĩ Bá Đặc không kiên nhẫn được hô lớn:
- Tiểu tử ngươi cũng đừng nói lời thừa, còn lảm nhảm nữa, cắt đứt chân chó của ngươi ném ra ngoài!
Bị Cát Nhĩ Bá Đặc nói như vậy, những người mặt đỏ rực nơm nớp lo sợ. Từ vẻ Huyết Linh, Bác Lan Tư, Cát Nhĩ Bá Đặc như hung thần ác sát tương đối thờ ơ, cả đám cũng không dám ở lại, cuối cùng mặc dù trong bụng không cam lòng, cũng chỉ đành đi theo Lạp Mông Đặc rời đi hết. Tổng cộng có năm mươi sáu mươi người, bởi vì toàn bộ đại đội trưởng đều rời đi, Lạp Mông Đặc trở thành người có quyền lực nhất Đội năm, hắn đem rượu ngon do Ngải Phất Lý cất giữ ra thu lòng người, vì cái ghế của hắn mà tích vốn.
Hàn Thạc vừa làm như vậy, Đội năm Thần Vệ chỉ còn lại không đến năm mươi người. Những người này không có một ai say rượu, từng người giữ cho mình trong sạch. Hàn Thạc quan sát chú ý một chút, phát hiện năm mươi người còn lại thần sắc lạnh lùng, đều thờ ơ nhìn trò hề ở trước cửa, ánh mắt nhìn về Hàn Thạc không chút ngạc nhiên, dường như còn đang suy nghĩ bước tiếp theo nên làm như thế nào.
Hàn Thạc trước khi tới đây với những người này đều có chút nghe ngóng, năm mươi người còn lại phần lớn đều đến từ một số thôn làng nghèo khó, không có bất cứ gia tộc nào làm chỗ dựa. Trong bọn họ, một bộ phận là do Tái Nhân Đặc gia tộc xếp vào, từng người đối với Đội năm, đối với Ám Ảnh thành tận lực cống hiến, không phải vì thay đổi Thần Vệ trưởng mà biến đổi.
Với Hàn Thạc mà nói, bọn họ mới là những nhân vật được coi trọng, cũng chính là nền tảng để Đội năm hoạt động. Hắn tiếp quản từ con số không, chuyện quan trọng nhất chính là giành được lòng tin nơi họ, có bọn họ giúp đỡ hắn sẽ hoàn thành xây dựng lại Đội năm.
- Những người còn lại tập hợp lại! - Sau khi đuổi đám người Lạp Mông Đặc chuẩn bị nhân cơ gây rối loạn để đoạt quyền ra ngoài, Hàn Thạc đi thẳng vào bên trong. Lúc vào đại sảnh tập hợp khẽ quát một tiếng, chưa tới năm mươi Thần Vệ còn lại trầm tĩnh nhìn tình hình tiến triển, từng người lặng lẽ đi tới trước mặt Hàn Thạc tập hợp.
- Trước kia các ngươi ở Đội năm làm cái gì thì làm cái đó, chức vụ vốn có của các ngươi không thay đổi! Do nhân thủ không đủ, toàn bộ các ngươi thuộc về đại đội một, do chính ta lãnh đạo! - Hàn Thạc không nói gì thêm những lời vô ích mê hoặc lòng người, chỉ lạnh giọng nói.
Bởi vì Hàn Thạc biết nói nhiều cũng vô dụng, chỉ có từ giờ chứng minh được năng lực và sự quyết đoán của mình, mới có thể chân chính thuần phục những nhân tài kiêu ngạo bất tuân này!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK