Hàn Thạc chạy tới chỗ tấm bia đá. Từ xa nhìn lại chỉ thấy trên tấm bia đá này có khắc mấy chữ - A Nhĩ Mai Lí Khắc - Kha Đốn!
Không ngờ lại là tên của A Nhĩ Mai Lí Khắc - Kha Đốn! Mấy chữ nhỏ đơn giản đã làm Hàn Thạc chấn động. Là một người dân của đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, danh tự của nhân vật được thần thánh hóa này tựa như sấm động bên tai. Mỗi một người dân của đế quốc Lan Tư Lạc Đặc đều có thể kể lại sự tích của ông ta, chính là một vị cao thủ Hắc Ám hệ tuyệt đỉnh vĩ đại nhất trong lịch sử của Đế quốc Lan Tư Lạc Đặc. Theo truyền thuyết thì A Nhĩ Mai Lí Khắc là một pháp thần Hắc Ám hệ có thực lực bán thần!
Năm trăm năm trước, A Nhĩ Mai Lí Khắc - Kha Đốn đã phò tá vị quốc vương đầu tiên thành lập ra đế quốc Lan Tư Lạc Đặc. Chính nhờ sự trợ giúp của một nhân vật như vậy, hoàng đế khai quốc mới nam chinh bắc chiến chinh phục tất cả các dị tộc, xua đuổi bọn Thú nhân mọi rợ, trục xuất lũ Địa tinh tham lam ti tiện. Sau đó đứng giữa các thế lực lớn tỏ rõ tài năng, thành lập nên chính quyền trên mảnh đất này, giúp cho đế quốc Lan Tư Lạc Đặc trong suốt năm trăm năm qua luôn luôn đứng vững vàng không hề suy bại.
Theo truyền thuyết, A Nhĩ Mai Lí Khắc - Kha Đốn là một vị Hắc Ám hệ pháp thần có sức mạnh hủy thiên diệt địa. Tại thời đại của mình, nhân vật cường đại này chẳng những kiến tạo nên Đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, mà nhân cách thần thoại vĩnh hằng của ông ta cũng được tất cả quốc dân Lan Tư Lạc Đặc kính ngưỡng suốt năm trăm năm!
Cho tới bây giờ, danh vọng và sự vĩ đại của ông ta vẫn không có bất cứ hậu nhân nào có thể vượt qua nổi!
Cũng theo những truyền kỳ vĩ đại, A Nhĩ Mai Lí Khắc khi còn sống đã chiến thắng vô số cường giả, mở rộng biên cương cho Đế quốc Lan Tư Lạc Đặc. Đập tan đấu chí và lòng tin tưởng của những người dị tộc phản kháng, khiến cho nơi nào mà gót sắt của Đế quốc Lan Tư Lạc Đặc tràn qua thì mọi chủng tộc đều phải quỳ mọp xuống đất quy thuận.
Song một nhân vật bán thần kinh khủng như vậy, lại đúng vào thời kỳ huy hoàng nhất trong cuộc đời của mình thì đột nhiên biến mất tung tích một cách thần bí. Lúc ấy, Đế quốc Lan Tư Lạc Đặc đang ở trong thời kỳ cường thịnh nhất, công cuộc nam chinh bắc chiến chinh phục các quốc gia ở chung quanh đã kết thúc. Là lúc A Nhĩ Mai Lí Khắc hưởng thụ tất cả mọi vinh quang.
Việc ông ta lại mất tích một cách thần bí như thế đã khiến cho quốc vương đương nhiệm đầu tiên của Đế quốc Lan Tư Lạc Đặc không thể nào tiếp thụ được sự ra đi của vị bằng hữu chân thành nhất này. Ngài đã huy động tất cả các thám tử cả công khai lẫn bí mật tìm kiếm khắp nơi, nhưng cuối cùng vẫn bặt vô âm tín.
Dân gian có đủ các loại truyền thuyết về sự ra đi thần bí của ông ta. Có cái thì nói ông ta chán ghét việc chinh phạt mà tự mình thoái ẩn. Có cái lại nói ông ta đã siêu thoát, từ một vị bán thần thông qua ma luyện mà trở thành thần minh. Cũng có cái nói ông ta cả đời chinh chiến, mặc dù đánh bại vô số cường giả nhưng cũng bị hơn mười loại thương tích. Cuối cùng thân thể yếu ớt của một vị Ma pháp sư vào lúc tuổi già không thể tiếp tục chịu đựng nổi những đau đớn đó phát bệnh hiểm nghèo mà qua đời.
Bất quá, truyền thuyết cuối cùng vẫn chỉ là truyền thuyết! Vì không có chứng cớ xác đáng nên bất cứ cách giải thích nào cũng đều là giả thiết. Suốt hơn năm trăm năm qua, sự ra đi thần bí của A Nhĩ Mai Lí Khắc - Kha Đốn vĩnh viễn vẫn là một điều mơ hồ không giải thích được!
Nhưng tại cái nơi kỳ dị bị hắc vụ bao trùm này lại có một tấm bia đá khắc tên A Nhĩ Mai Lí Khắc - Kha Đốn. Từ hình dạng tấm bia đá và ý nghĩa của những văn tự khắc trên đó, Hàn Thạc có thể khẳng định đây là bia mộ của một loại tế điện dùng để mai táng người chết. Điều này không thể không khiến cho nội tâm hắn tràn đầy kinh hãi, không nén được muốn tới gần tấm bia mộ kia để quan sát cẩn thận cho rõ ràng.
Lúc này, hắc long căn cứ vào mối liên hệ với chủ nhân mà chủ động chạy đến, Hàn Thạc thậm chí có thể cảm nhận được mối lo lắng của hắn.
Hàn Thạc vốn định đến quan sát kỹ hơn tấm bia mộ, nhưng khi thấy Cát Nhĩ Bá Đặc đang lo lắng chạy nhanh đến thì không thể không gạt bỏ ý niệm này, chú tâm chuẩn bị sẵn sàng động thủ. Hắn xoay người nhảy xuống một tảng đá lớn ở phía đằng sau, đồng thời phóng ra một Âm ma bay về phía Cát Nhĩ Bá Đặc.
Những tiếng ầm ầm thật lớn từ đằng xa nhanh chóng lan truyền đến. Cát Nhĩ Bá Đặc đã hóa long hình nhưng không ngờ lại không ngự không bay lượn mà chỉ uốn lượn thân hình như một con mãng xà rất lớn để di chuyển về phía bên này. Ở đằng sau Cát Nhĩ Bá Đặc là hình bóng cao lớn của Độc nhãn cự nhân đuổi theo sát sàn sạt. Hoàng kim long vốn đang đánh nhau với Độc nhãn cự nhân cũng giống như Cát Nhĩ Bá Đặc ngoe nguẩy trườn trên mặt đất mà di chuyển, cũng không sử dụng thiên phú bay lượn của long tộc.
- Chủ nhân vĩ đại, mau tới cứu mạng kẻ hầu đáng thương của người đi! - Vừa nhanh chóng trườn đến gần, cặp long nhãn của Hắc long Cát Nhĩ Bá Đặc phát ra những quang mang hoảng loạn, không ngừng gào la với giọng trầm đục.
Hàn Thạc vừa mới đáp xuống tảng đá lớn phía đằng sau, chưa kịp nhìn thấy hắc long đã nghe thấy hắn kêu gào oang oang cứu mạng thì không nhịn được thầm mắng:
- Xuẩn long! Gào thét ầm ĩ lên như vậy khiến cho ai cũng biết phía trước có người, ta làm sao có thể đánh lén được đây!
Thấy không thể ẩn nấp để đánh lén được, Hàn Thạc lầm bầm chửi rồi phi thân nhảy ra. Thân hình hắn vọt thẳng lên cao rồi hét lên một tiếng bá đạo để báo cho Cát Nhĩ Bá Đặc biết rằng chủ nhân đã đến.
Thông qua Âm ma dò xét, Hàn Thạc phát hiện Độc nhãn cự nhân và Hoàng kim long dường như đều đang truy đuổi Cát Nhĩ Bá Đặc. Cũng không biết hắc long rốt cuộc đã làm việc gì thất đức mà lại bất ngờ chọc giận khiến hai kẻ địch liên thủ muốn trước hết là bắt sống hắn.
Cát Nhĩ Bá Đặc hoảng hốt bò một mạch đến nơi. Sau khi kêu váng lên mấy tiếng the thé chói tai Hàn Thạc thì trong lòng lúc này mới bình tĩnh lại, càng thêm liều lĩnh lạch bạch bò tới, còn chưa đến trước mặt chủ nhân đã hét lên:
- Hai người đánh một mình ta thì thật sự là vô sỉ thất đức quá đấy!
Con thằn lằn xấu xí (xú trùng) đáng chết kia! Ngươi thừa dịp chúng ta đại chiến mỏi mệt, thiếu chút nữa đã đánh lén hai người chúng ta suýt chết! Giờ ngược lại ngươi tự nhiên dẫn chúng ta tới cái vùng đất cấm này khiến cho chúng ta không còn đường sống, ngươi mới là kẻ vô sỉ nhất, thất đức nhất!- Ngoài dự liệu của Hàn Thạc, Độc nhãn cự nhân lại gào rít điên cuồng, bất ngờ mắng luôn một tràng, tiếng vang như sấm.
- Một kẻ vô sỉ chạy đến địa bàn của người ta trộm gà bắt chó thì căn bản không xứng chỉ trách người khác! - Cát Nhĩ Bá Đặc tới trước mặt Hàn Thạc, dũng khí tựa hồ mạnh mẽ hơn một chút. Hắn quay đầu lại khinh thường châm chọc Độc nhãn cự nhân một câu rồi vội vàng vươn cái thân hình to lớn nhanh chóng đứng thẳng lên ở bên cạnh chủ nhân.
- Tức chết đi mất. Con bò sát (ba trùng) đáng ghét nhà ngươi, ta phải giết ngươi! - Độc nhãn cự nhân bị chọc giận, đứng sừng sững giữa trời gào lên một tiếng. Con mắt duy nhất phát xạ một tia hung dữ kinh hồn, chiếu thẳng về phía Cát Nhĩ Bá Đặc.
Đại bộ phận thân thể của Độc nhãn cự nhân đã bị Hỏa Diễm lĩnh chủ đốt cháy, hai bàn tay màu xanh to lớn bây giờ là hai khoảnh máu thịt bầy nhầy. Xem chừng vừa mới giao chiến xong với Hỏa Diễm lĩnh chủ, lại cùng Hoàng kim long ẩu đả một trận, thực sự đã khiến cho hắn bị không ít thương tích.
- Câm mồm! Ngươi có thể đánh hắn, mắng hắn nhưng không cho phép nhắc tới hai chữ ba trùng, xú trùng ở trước mặt ta. Nếu không ta là người đầu tiên sẽ giết chết cái tên độc nhãn ác tặc đáng chết nhà ngươi! - Hoàng kim long phẫn nộ phát ra một tiếng long ngâm, từ phía sau Độc nhãn cự nhân giận dữ quát lên.
Toàn thân Hoàng kim long trông cũng rất khó coi. Lân giáp màu hoàng kim chẳng những bị cháy đen thui từng mảng lớn, mà còn có một ít vết máu loang lổ. Ngay cả trên cái đầu khổng lồ cũng có vết máu, nhìn hình dáng thì có thể thấy những trận đại chiến liên tiếp đã khiến cho hắn bị trọng thương.
- Ngươi là một con cuồng long, chẳng lẽ ta phải sợ ngươi ư?! - Độc nhãn cự nhân đánh nhau với Hoàng kim long trên suốt quãng đường từ sơn cốc đến đây, sớm đã nộ xuất hỏa khí. Nên mặc dù cực kỳ tức giận đối với hành động ti tiện của Cát Nhĩ Bá Đặc, nhưng cũng chẳng hề có hảo cảm đối với Hoàng kim long, lập tức xoay người sừng sộ với gã, tựa như muốn đánh nhau ngay lập tức.
Bên phía Hoàng kim long cũng vậy. Gã vốn cao ngạo, đương nhiên cũng không thể chịu nổi lời khiêu khích, khi Độc nhãn cự nhân đang kêu thét vang trời thì liền gầm gào xông vọt đến, lập tức ẩu đả với Độc nhãn cự nhân. Cả hai quên luôn mục tiêu chính lúc này, không thèm quan tâm đến sự chết sống của Cát Nhĩ Bá Đặc nữa.
- Ồ...... đây rốt cuộc là chuyện gì vậy? - Nhìn hai sinh vật khổng lồ bắt đầu đánh nhau ầm ầm ở trước mặt, Hàn Thạc cảm thấy đau đầu, không nhịn được quay sang liếc mắt nhìn Cát Nhĩ Bá Đặc một cái, cười khổ hỏi.
- Hắc hắc, ta thấy hai người bọn họ đang đại chiến liền bám theo. Sau đó thừa dịp song phương lâm vào tình trạng kiệt sức thì bèn ném ra một tảng đá lớn như trái núi, muốn nhân cơ hội đó đánh chết cả hai. Nhưng mà bọn họ cũng thật nhanh nhẹn, không ngờ lại đều né tránh được, sau đó liền đuổi theo truy kích ta.
- Ta hoảng hốt chạy trốn chẳng còn biết đường lối gì nữa, đột nhiên chui vào cái khu vực kỳ lạ này. Hai người bọn họ giận đến mất lý trí, cũng không hề suy nghĩ cũng tức khắc tiến vào theo. Sau đó, ta chợt phát hiện ra lực lượng của ta đã bị cầm chế. Chẳng những không thể dùng ma lực của bổn tộc để phun ra Độc dịch liệt diễm, mà cũng không thể tiếp tục ngự không bay lượn.
- Đương nhiên, cái đồ Hoàng kim long ngu xuẩn kia cũng tương tự không thể bay lượn, chỉ có thể giống như ta bò trên mặt đất. Ngay cả Độc nhãn cự nhân cũng tựa như bị lực lượng gì đó cấm chế. Sau một lúc kinh hoảng, bọn chúng lấy ta làm mục tiêu công kích chính, bắt đầu la hét ầm ĩ cùng nhau hợp kích. Ta không có biện pháp nào đành phải tìm tới người! - Cát Nhĩ Bá Đặc chẳng hề để ý, tà ác cười khà khà một cách quái dị giải thích với Hàn Thạc hành động ti tiện của mình, xem vẻ mặt đắc ý của hắn thì rõ ràng không cho rằng nhục mà lại nghĩ là vinh!
- Ngươi quả nhiên là vô sỉ!" Sau khi nghe xong chuyện của Cát Nhĩ Bá Đặc, Hàn Thạc bình luận ngay điều cốt lõi nhất.
- Đều là học theo ngươi cả mà! - Cát Nhĩ Bá Đặc kêu oa oa với giọng quái dị, đổ tất cả mọi trách nhiệm lên người Hàn Thạc. Cứ làm như trước khi rời khỏi thế giới trong lòng đất thì bản thân hắn rất là thuần khiết thiện lương vậy!
"Đùng, ầm ầm......"
Những tiếng ầm ầm thật lớn truyền đến từ chỗ Độc nhãn cự nhân và Hoàng kim long đang đại chiến. Chung quanh các loại nham thạch sẫm màu vỡ vụn bắn ra rào rào rồi thấy Độc nhãn cự nhân và Hoàng kim long cùng trong tình trạng kiệt sức nằm quay lơ mỗi người một bên, ở giữa bọn họ có một vài hố lớn sâu hoắm.
Trong khi hai sinh vật khổng lồ này cựa quậy vài cái rồi lại đứng thẳng lên, định tiếp tục đại chiến cho đến một mất một còn mới thôi thì tiếng nói như sấm của Độc nhãn cự nhân chợt vang lên:
- Chờ một chút, tại sao tên nhân loại này lại không bị hoàn cảnh ảnh hưởng, vẫn còn có thể bay lượn trên không trung!
Nghe thấy những lời này, Hoàng kim long và Cát Nhĩ Bá Đặc cũng dõi ánh mắt nghi hoặc lên trên người Hàn Thạc, vẻ tràn đầy kinh ngạc, không thể hiểu được. Dường như việc Hàn Thạc bay lơ lửng trong không trung ở phía trước cũng là một trong những điều kỳ lạ.
- Nhân loại, ở vùng đất cấm này không có một chút nguyên tố ma pháp nào, ngươi dựa vào cái gì để đứng được trong không trung? - Hoàng kim long từ tư thế nằm quay lơ khó nhọc đứng lên, ngẩng đầu nhìn lên cao. Từ nãy đến giờ vẫn không hề quên tính cao ngạo của tộc bọn hắn, tựa như muốn dùng khí thế bề ngoài để áp đảo Hàn Thạc, từ vị trí cao nhìn xuống, đặt câu hỏi với giọng điệu như đang thẩm vấn phạm nhân.
- Hỏi thối như đánh rắm! – Hàn Thạc khinh khỉnh buông một câu, rõ ràng là chẳng coi Hoàng kim long ra gì.
Trong khi Hoàng kim long tức giận gào rú lên thì Độc nhãn cự nhân không nén được nói oang oang châm chọc:
- Xuẩn long, nhân vật có thể ở tại cái vùng đất cấm này mà bay trên không trung thì ngươi nghĩ rằng người ta sẽ e ngại ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe được truyền thuyết về cái vùng đất cấm này, thật sự muốn tìm cái chết phải không?
Độc nhãn cự nhân vừa nói xong thật thần kỳ là Hoàng kim long đột nhiên nín lặng. Hai cái con ngươi to như cái đầu người của gã nhanh chóng lóe lên ánh sáng kỳ dị dán vào người Hàn Thạc, đầu thì lúc lắc tỏ vẻ khó tin, nói giọng trầm trầm như long ngâm:
- Không có khả năng, không thể nào!
- Bán thần vĩ đại! Người nhất định là mạnh hơn gông xiềng của loài người. Xin người hãy ban phát ánh sáng nhân từ chói lọi của người đưa chúng ta thoát khỏi cái vùng đất cấm này! - Con mắt duy nhất của Độc nhãn cự nhân nhìn Hàn Thạc đầy vẻ chân thành khẩn cầu. Hắn khom cái thân hình khổng lồ làm một cái lễ tiết rất kỳ quái, tỏ vẻ tôn kính đối với Hàn Thạc.
Ngay cả Hoàng kim long tuy không nói nên lời, nhưng cặp mắt trở lại nhìn Hàn Thạc đầy vẻ mong chờ. Hắn rất cao ngạo không thể lập tức cúi đầu trước Hàn Thạc, nhưng cũng tương tự lại dùng ánh mắt thể hiện ra lời khẩn cầu cấp bách.
- Có ý gì hả? - Hàn Thạc tức cười, khó hiểu nhìn hai sinh vật khổng lồ, gãi đầu trầm ngâm trong chốc lát rồi không nén nổi nghi hoặc hỏi.
-Các siêu giai sinh vật trong U Ám sâm lâm đều biết truyền thuyết về vùng đất cấm này. Năm trăm năm trước đã phát sinh một trận đại chiến kinh thiên động địa tại đây. Theo truyền thuyết thì ngay cả thần minh chính thức cũng đến tham dự. Trận chiến ấy khiến cho tất cả sinh vật của U Ám sâm lâm đều phải run sợ. Những âm thanh kinh khủng kéo dài suốt ba ngày hai đêm, cũng không ai biết bên trong đó rốt cuộc đã xảy ra cái gì.
Vẻ mặt của Độc nhãn cự nhân cho thấy trong lòng vẫn còn sợ hãi, cất tiếng như sấm nói tiếp:
-Tất cả sinh vật cường đại cố gắng đi vào xem, kết quả là không một con nào có thể thoát ra khỏi vùng đất cấm này. Rồi suốt năm trăm năm qua, tất cả mọi sinh vật lạc vào trong vùng đất cấm này cũng không có bất cứ một ai có thể thoát ra được.
- Trong truyền thuyết, ở trong vùng đất cấm này, toàn bộ ma pháp và đấu khí đều bị cấm cố. Bất cứ loại sinh vật nào thì cũng chỉ có sử dụng thể năng thuần túy nên không thể thoát ra khỏi vùng đất cấm dù chỉ một bước. Chỉ có bán thần đã vượt qua thánh giai mới có thể không phải chịu loại hạn chế này của cùng đất cấm mà thoát ra ngoài. Nhân loại bán thần vĩ đại, xin người hãy dẫn chúng ta thoát khỏi nơi này!
Hoàng kim long mặc dù không nói nhưng vẫn nhìn về phía Hàn Thạc với ánh mắt đã hoàn toàn khác trước. Trong ánh mắt của hắn rõ ràng mang nét khẩn cầu nhưng cái đầu cao ngạo của Hoàng kim long không cúi xuống được.
- Ta nghĩ các ngươi nhìn lầm rồi! - Hàn Thạc bất đắc dĩ nhìn hai sinh vật khổng lồ kia, buông thõng tay xuống, giải thích: -Thật có lỗi, ta không phải là một vị bán thần cái gì đó đâu!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK