Mục lục
[Dịch] Đại Ma Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Học viện ma vũ Ba Bỉ Luân sớm đã có người ra kẻ vào tấp nập, quí tộc khắp nơi trong đế quốc đều đã kéo nhau tới. Đại biểu của các hệ và đệ tử học viện đều đang bận rộn, tíu tít chuẩn cho buổi lễ long trọng này.

Ở quảng trường lộ thiên lớn nhất học viện, có một đội hắc giáp kỵ sĩ bảo vệ, Lao Luân Tư một thân lễ phục mỉm cười đứng ở đó, không ngừng nói chuyện thân mật với các đại thần khắp nơi.

Mấy năm nay, đế quốc Lan Tư Lạc Đặc vẫn khốn khổ với đại địch nhân - đế quốc Thú Nhân và đế quốc Tạp Tây. Thế mà ngắn ngủi hơn mười ngày đã được Hàn Thạc dùng thủ đoạn lôi đình vạn quân xử lý xong. Những đại thần đế quốc hàng đêm ngủ không ngon, thoáng cái toàn bộ đều thoải mái, trên mặt ai cũng tràn đầy nụ cười.

Trước khi Hàn Thạc trở về, mười mấy vạn chiến sĩ của đế quốc Thú Nhân thời khắc nào cũng công phá thành Nam Phổ, rất thuận lợi tiến thẳng tới thủ đô đế quốc thành Áo Sâm. Vì đây là một uy hiếp quá lớn, tất cả quý tộc trong đế quốc đều ăn không ngon ngủ không yên, sợ ngày nào đó tỉnh lại, phát hiện bên cạnh chính là một chiến sĩ Thú Nhân dã man hung tàn.

Loại hành hạ tinh thần này cứ ăn mòn liên tục tất cả những người quyền quý trong đế quốc, mãi đến khi Hàn Thạc đi thành Nam Phổ một chuyến, họ mới thực sự yên lòng. Bởi vậy họ thực tâm vô cùng cảm kích Hàn Thạc.

Bên cạnh Quốc Vương bệ hạ Lao Luân Tư chính là vua của Nam Cương, Phạm Lôi Trạch đang đứng ngạo nghễ. Hôm nay là đại sự của Phạm Ny, hơn nữa Phạm Lôi Trạch lại đang rục rịch muốn đánh đế quốc Thú Nhân, tự nhiên cũng muốn trở lại kinh thành một chuyến.

Việc Hàn Thạc đồ sát mười mấy vạn Thú Nhân ở thành Nam Phổ sớm đã truyền khắp xó xỉnh trong đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, quả nhiên không ai không biết, không ai không hiểu!

Trận chiến ấy không có tình tiết gì gay cấn, song tráng cử một người đồ sát mười mấy vạn Thú Nhân thì quả là có vẻ rất huyền bí, tất cả những người nghe qua việc này, đại bộ phận đều không tin Hàn Thạc thật sự có bản sự này.

Bởi vậy, sau khi Phạm Lôi Trạch xuất hiện, một vài quí tộc có giao hảo với hắn thi nhau vây quanh Phạm Lôi Trạch, cố gắng hỏi chân tướng sự tình từ miệng hắn. Đến cả Quốc Vương Lao Luân Tư cũng không ngoại lệ.

Lao Luân Tư mặc dù luôn luôn tin tưởng Hàn Thạc, nhưng tin từ thành Nam Phổ truyền đến thật sự quá hoang đường, đến cả hắn cũng không dám tin. Sau khi Hàn Thạc thành Thần không giận mà uy, khi Lao Luân Tư đối mặt với Hàn Thạc đều có áp lực rất lớn, không dám chứng thực tính chân thật của việc này với Hàn Thạc. Lần này khó lắm mới gặp được Phạm Lôi Trạch, lập tức vểnh tai lắng nghe những đại thần kia truy vấn Phạm Lôi Trạch.

- Lão điên, ngươi thật không lầm đó chứ? Tiểu tử Bố Lai Ân thật sự lợi dụng sinh vật vong linh, giết sạch mười mấy vạn chiến sĩ Thú Nhân hả? - Lão Cáp Ân của Bối Đặc Lí Kì gia tộc vì quan hệ thân mật giữa Ngải Mễ Lệ và Phạm Ny, nên có giao hảo với Phạm Lôi Trạch rất tốt, oang oang hỏi.

Lão Cáp Ân vừa hỏi, các tộc trưởng gia tộc, các đại thần đế quốc chung quanh, kể cả Quốc Vương Lao Luân Tư đều vểnh tai lộ ra thần sắc chú ý, xem ra tất cả mọi người đều cảm thấy hứng thú với chủ đề này.

- Mẹ nó, tin hay không tùy các ngươi! Các ngươi không gặp lúc tên gia hỏa lúc đó, có gì mà kinh hãi chứ. Cho dù ta nói dối, chẳng lẽ toàn bộ dân chúng thành Nam Phổ đều nói dối cả à? - Phạm Lôi Trạch trợn tròn mắt, vấn đề này không phải chỉ một người hỏi hắn, hắn lúc này vô cùng khó chịu rồi.

- E hèm, năng lực phóng đại của nhân dân quá mạnh. Những gì họ nói thì chúng ta cũng không dám tin toàn bộ.
Lão Cáp Ân hắc hắc cười cười, sau đó sắc mặt nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào Phạm Lôi Trạch một lần nữa hỏi:
- Ngươi nói thật à? Tiểu tử đó thật sự một mình dùng Vong Linh ma pháp giết chết mười mấy vạn chiến sĩ Thú Nhân sao?

Lão Cáp Ân biết Phạm Lôi Trạch tính tình mặc dù nóng như lửa, nhưng sẽ không phải là người nói linh tinh, nhất là khi Phạm Lôi Trạch biểu hiện ra vẻ cáu kỉnh, làm cho lão Cáp Ân càng thêm khẳng định hẳn là hắn đang nói thật.

Chuyện này thật sự khó có thể tưởng tượng được. Cho dù đó là khai quốc công thần A Nhĩ Mai Lí Khắc Kha Đốn cũng chưa hề nghe nói về chiến tích hãi hùng đó của Hàn Thạc.

Mười mấy vạn chiến sĩ Thú Nhân. Đây là khái niệm gì?

Chỉ một người khơi khơi lại có thể giết sạch toàn bộ mười mấy vạn chiến sĩ Thú Nhân, vô luận bất kỳ ai khác, phỏng chừng cũng chẳng thể tin được!

- Tin hay không tùy các ngươi!
Phạm Lôi Trạch hừ lạnh một tiếng, liếc Lao Luân Tư đang nghe lén bên cạnh, cao giọng nói:
- Bệ hạ, đừng nghe lén nữa, ngài hứa với ta hai quân đoàn khi nào thì có đây? Ta vẫn chờ để chinh phạt đế quốc Thú Nhân đây! Hừ, bọn chúng đánh Nam Cương ba năm, cũng nên đến phiên chúng ta ra tay rồi.

Lao Luân Tư xấu hổ cười giả lả, cam đoan với Phạm Lôi Trạch:
- Yên tâm đi, một tháng sau hai quân đoàn đó nhất định sẽ tới. Ở bên Nam Cương ngươi còn phải phí tâm nhiều hơn đó.

- Bị tiểu tử Bố Lai Ân cho một cú, đế quốc Thú Nhân đã vỡ mật rồi. Bây giờ công tích của hắn ở Nam Cương còn cao hơn cả ta, tất cả Thú Nhân đều cho rằng hắn là một cuồng ma giết người chính thức, căn bản không dám trở lại đế quốc gây chuyện nữa. Nam Cương có thể kê cao gối ngủ rồi, các ngươi đừng lo. - Phạm Lôi Trạch nói oang oang, có vẻ rất tự tin.

Lao Luân Tư mỉm cười khẽ gật đầu, không tiếp tục nói thêm gì nữa, trong lòng cũng đầy kinh ngạc, không ngờ Hàn Thạc kinh khủng như vậy, một người dọa cho cả đế quốc Thú Nhân không dám tiến đến đế quốc Lan Tư Lạc Đặc nữa. Sau khi Phạm Lôi Trạch chứng thực sự thật ở thành Nam Phổ, làm Lao Luân Tư càng hạ quyết tâm, nhất định bất kể tất cả phải đối đãi với Hàn Thạc thật tốt.

Ánh mắt những quí tộc của đế quốc này ai nấy đều tràn đầy khiếp sợ, chậm rãi trở về chỗ ngồi sau khi nghe Phạm Lôi Trạch nói, ai nấy toàn bộ đều hạ quyết tâm, tuyệt đối không thể đối địch với Hàn Thạc.

- Nói gì thế? - Đến đây, thanh âm ôn hòa của Hàn Thạc chợt vang lên. Hắn đang dắt theo Phạm Ny đi tới.

Phạm Ny trang điểm nhạt, vốn vẻ đẹp của nàng đã động lòng người lại càng kiều diễm hơn, một thân ma pháp bào màu đen rộng thùng thình, có vẻ trang nghiêm vô cùng, nhưng lại tựa hồ không thể hoàn toàn che dấu được thân thể mềm mại của nàng, nụ cười thoang thoảng còn đọng trên mặt nàng, khí chất đoan trang cao nhã làm cho tất cả mọi người đều âm thầm gật đầu, chẳng biết vì sao lại cảm thấy có nàng gánh vác chức viện trưởng học viện ma vũ Ba Bỉ Luân, hẳn là sẽ làm học viện càng phát triển mạnh hơn.

- Không có gì, chỉ là hỏi vì sao ngươi chưa tới thôi. - Lao Luân Tư sợ Phạm Lôi Trạch mau miệng, nói ra việc họ vừa đàm luận, cướp lời nói trước.

- Ny con, hôm nay con thật đẹp, kha kha, xinh đẹp như mẫu thân con! - Phạm Lôi Trạch nhìn Phạm Ny, mỉm cười tán dương, nhưng vừa nói xong những lời này, dường như nhớ tới cái gì, hắn nhè nhẹ thở dài, thần sắc hơi buồn bã.

- Cám ơn phụ thân khích lệ, hôm nay là ngày tốt, đừng nhớ tới những việc không vui. - Lâu như vậy rồi, Phạm Ny đã tha thứ cho việc năm đó Phạm Lôi Trạch vì nước mà bất chấp người nhà. Thấy lão thần sắc buồn bã, vội vàng cười khuyên.

Khẽ gật đầu, Phạm Lôi Trạch không nói thêm gì nữa, nhưng sắc mặt cũng vẫn hơi chùng xuống.

Hàn Thạc và Phạm Ny vừa hiện ra, đám quí tộc đế quốc ai nấy đều đi tới chào Phạm Ny, thái độ vô cùng thân thiết. Hàn Thạc thấy thế, trong lòng biết đa số họ đều nể mặt mình và Phạm Lôi Trạch.

- Được rồi, có thể bắt đầu rồi. - Lao Luân Tư thấy Phạm Ny đến rồi, từ xa xa khẽ gật đầu với đội nhạc nghi thức.

Đội nhạc nghi thức đã chuẩn bị sẵn sàng, vừa thấy Lao Luân Tư gật đầu, các loại nhạc khí cùng cất lên, tiếng đàn hòa nhau cao vút. Xa xa một vài giáo viên học sinh các hệ đều hướng về phía này. Hai người Ngải Mễ Lệ và Phỉ Bích cũng không biết từ nơi nào đi tới. Viện trưởng Ngải Mã, Khảm Địch Đạt, Ai Mễ Á Tư và rất nhiều nhân vật Hàn Thạc quen thuộc, cũng toàn bộ xuất hiện. Ngải Mã hướng về lễ đài, nở nụ cười hòa ái, bắt đầu nói về lịch sử vinh quang của học viện ma vũ Ba Bỉ Luân. Phạm Ny gương mặt như tranh, đứng dưới Ngải Mã lắng nghe bà diễn giảng.

Những quí tộc đế quốc và đệ tử học viện ma vũ Ba Bỉ Luân phía dưới, ai nấy mặt tươi cười, im lặng theo nghi thức chú ý lắng nghe, tất cả đều được tiến thành theo đúng chương trình.

Hai người A Nhĩ Mai Lí Khắc Kha Đốn và nữ yêu Cách Lại Ai, một người đứng lẫn trong đám người, một ẩn giấu tung tích đứng ở chung lâu cao nhất, luôn luôn chú ý tới tình huống chung quanh.

Thần thức Hàn Thạc triển khai, cũng vô cùng cẩn thận đề phòng mọi việc, sợ trong thời khắc trang nghiêm này lại có một tên nào có dụng tâm khác tới phá hoại.

Hôm nay trên quảng trường này có Lao Luân Tư Quốc Vương đế quốc, có đại bộ phận quý tộc đế quốc, còn có tương lai của đế quốc - đệ tử học viện ma vũ Ba Bỉ Luân. Một khi có người tới hành thích, nếu thành công sẽ gây ra một tổn thật không thể lường trước được cho đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, đây là việc mà đế quốc không thể chịu nổi. Do đó mọi người ai cũng vô cùng cẩn thận.

Dần dần, bài diễn văn của viện trưởng Ngải Mã đã chấm dứt, bắt đầu nghi thức chính thức chuyển giao chức vụ cho Phạm Ny, tất cả đều được tiến hành có hệ thống, cũng không có gì dị thường phát sinh.

“Hẳn là không có tình huống gì đâu, phải biết rằng có ta tại đây, tin là sẽ không có người nào dám đến nháo sự đâu.” - Hàn Thạc thấy nghi thức đã tới lúc kết thúc, vẫn không có lấy một động tĩnh gì không ổn, trong lòng thầm nghĩ.

Song lại có những người không sợ chết. Ngay khi Hàn Thạc nghĩ sẽ không phát sinh cái gì, bất ngờ nhận thấy được Quang nguyên tố chung quanh khá khác thường, giữa ban ngày mà hào quang mặt trời bỗng trở nên càng ngày càng chói mắt.

Một loại áp lực vô hình bao phủ bầu trời quảng trường, trầm trọng đến nỗi có thể làm cho một vài người cảm thấy khó thở.

Trong lòng sát tâm chợt dâng lên, thần thức Hàn Thạc đột nhiên triển khai, sắc mặt băng giá như sương, hướng về phía Cách Lại Ai và A Nhĩ Mai Lí Khắc Kha Đốn ra hiệu.

Hai người A Nhĩ Mai Lí Khắc Kha Đốn và Cách Lại Ai cũng cảm giác được dị thường chung quanh, toàn bộ chuẩn bị như lâm đại địch.

Cẩn thận cảm ngộ một chút, nét mặt Hàn Thạc lạnh đi, hàn quang trong mắt lóe ra, đột nhiên biến mất khỏi chỗ của mình như quỷ mị, sau một khắc đã đứng trên chung lâu với A Nhĩ Mai Lí Khắc Kha Đốn.

- Là cấm kỵ ma pháp trên diện tích rộng Quang Mạc Ba (sóng ánh sáng) của Quang hệ, người làm phép không phải là một người, chúng muốn giết sạch mọi người trên quảng trường, khẳng định là người của Quang Minh giáo hội! - A Nhĩ Mai Lí Khắc Kha Đốn thấy Hàn Thạc tới bên cạnh mình, trầm giọng nói.

- Hừ, ta vẫn chưa tìm tới chúng, thế mà chúng đã đến trước rồi! - Hàn Thạc hừ lạnh, sát tâm nổi lên.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK