Sau khi giao ban, lão Trần thần bí cười cười nhìn Trần Thương, nhìn thấy bộ dáng chột dạ của Trần Thương.
- Lão đại! Ông cũng đã kết hôn... Đừng nhìn tôi như vậy, nhìn làm tôi rất sợ hãi! Cẩn thận tôi nói cho chị dâu...
Trần Binh Sinh một bạt tay vỗ nhẹ đầu Trần Thương:
- Hỗn tiểu tử, tôi đánh chết cậu! Tan tầm đừng vội đi, ăn cơm với tôi, thuận tiện hỏi cậu chút chuyện.
Khoảng thời gian này lão Trần tương đối bận rộn, từ khi chiến tranh lạnh cùng ngoại khoa cấp cứu, lại đến thời kỳ mập mờ hiện tại, lão Trăn phẫu thuật càng ngày càng nhiều, hơn nữa đại đa số vẫn là bệnh nhân của ngoại khoa.
Trần Bỉnh Sinh tận mắt nhìn thấy Trần Thương từng bước một đi lên, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Dù sao cậu ta cũng giống như đồ đệ của ông, có thể thành công là vô cùng tốt.
Trần Thương bỗng nhiên cười nói:
- Hắc hắc, lão đại, cùng nhau làm, hôm nay rảnh rỗi, cho tôi làm trợ thủ của ông đi.
Nói xong, Trần Thương đứng dậy đuổi theo sau Trần Bỉnh Sinh.
Lão Trần thấy thế, hơi sửng sốt một chút, trong lòng lại ấm áp, cười nói:
- Đi thôi.
Kỳ thật, loại tình huống phụ giáo ở bệnh viện này, ba năm đã là tối đa. Bình thường, người mới tới bệnh viện đều được các bác sĩ lão luyện trợ giáo nửa năm một năm sẽ xuống núi, chính mình tự quản lý bệnh nhân.
Lúc này, tất cả mọi người là quan hệ đồng nghiệp, thậm chí đã có chút trở thành quan hệ cạnh tranh, vì lẽ đó quan hệ của rất nhiều bác sĩ và bác sĩ phụ giáo không giống với lão sư chân chính, cũng chính là trong quá trình dạy dỗ, rất ít ai có thể giống như lão Trần, móc tim móc phổi dạy cho Trần Thương.
Đối với người này, trong lòng Trần Thương hiểu rõ, sau khi nhập chức, lão Trần đối với anh coi như không tệ, khi anh kiếm được ít tiền, mỗi ngày đều đi theo lão Trần ăn uống miễn phí, bằng không sao có thể để dành được hai vạn nguyên?
Nếu như nói tiền là chuyện nhỏ, dạy dỗ Trần Thương xử sự làm người, những thứ trong sách vở không có được, đây cũng không phải là chuyện nhỏ.
Vì lẽ đó, cho tới nay, tình cảm cùng tình nghĩa của Trần lão đại, anh đều ghi tạc trong lòng.
Trên đường, lão Trần bỗng nhiên cười híp mắt hỏi:
- Gần đây tìm được người yêu rồi à?
Trần Thương cười ha ha một tiếng, cũng không có che giấu:
- Hắc hắc, lão đại, bị ông phát hiện rồi?
Lão Trần cũng ha ha nở nụ cười:
- Chút tiểu tâm tư của cậu, có thể giấu diếm được tôi à?
Trần Thương cười nói:
- Ừm, cũng chỉ vừa mới bắt đầu, không bao lâu đâu.
Lão Trần chậc chậc một tiếng:
- Tiểu cô nương Tân Duyệt không tệ, tính cách hay các mặt khác đều tốt vô cùng, hơn nữa tính cách cậu bình chân như vại, cùng tiểu Tần một chỗ vừa hay bổ sung cho nhau!
- Tiểu tử cậu có ánh mắt, nắm chặt thời gian hạ thủ, đây chính là vị trí rể hiền của viện trưởng Tần, sau này tôi còn phải ôm đùi cậu đấy.
Trần Thương xấu hổ cười một tiếng:
- Đến lúc đó tôi làm chủ nhiệm, tôi cho ông làm phó chủ nhiệm.
Lão Trần vỗ một cái vào đầu Trần Thương:
- Tiểu tử, tôi nói cậu mập cậu còn đùa à.
- Tôi nghe Chí Tân nói khoảng thời gian này cậu không có đi bệnh viện chỉnh hình?.
Trần Thương thở dài:
- Gần đây quá bận rộn, lúc rảnh còn phải cùng lão sư làm phẫu thuật, cuối tuần tôi đi xem phòng ở, bên kia có bệnh nhân tôi sẽ đi qua, trên cơ bản hẹn phải hẹn trước tôi mới đi qua, ngày thường cũng không đi
Lão Trần nghe thấy Trần Thương mua nhà, lập tức cười nói:
- Mua nhà? Đủ tiền không? Không đủ tôi đi tìm chị dâu cậu lấy cho cậu một chút.
Trần Thương nghe xong vội vàng cười cười, từ chối hảo ý của lão Trần:
- Đủ rồi, đủ rồi, đến lúc sửa xong rồi, cùng nhau đi dạo đi.
Trần Binh Sinh như có điều suy nghĩ nhìn Trần Thương, khuyên:
- Cái kia... Tiểu Trần, cậu đừng vội, cũng đừng quá mệt mỏi, tiền kiếm không xong, kiếm không đủ cũng không sao, cậu còn trẻ. Chờ đến tuổi cậu thành chủ nhiệm, tiền tiêu không hết.
- Nếu như cậu thiếu tiền, cậu nói với tôi, trong tay tôi cùng tẩu tử cậu có chút tiền dư, tuyệt đối không nên ngượng ngùng:
Trần Thương cười nói:
- Được rồi lão đại, tôi sẽ không khách khít
Lúc này, Trương Chí Tân đi tới, trông thấy Trần Thương cùng với Trần Binh Sinh, lập tức nở nụ cười:
- U! Đều ở đây, tiểu Trần, đã lâu không gặp.
Trần Thương liếc mắt:
- Ngày nào ở phòng phẫu thuật mà không gặp được cậu!
Trương Chí Tân lo đầu, xoa xoa đôi bàn tay, cười nói:
- Cái này sao có thể giống nhau, tôi nói là đã lâu không thấy cậu đến trợ thủ cho tôi.
- Lão đại! Ông cũng đã kết hôn... Đừng nhìn tôi như vậy, nhìn làm tôi rất sợ hãi! Cẩn thận tôi nói cho chị dâu...
Trần Binh Sinh một bạt tay vỗ nhẹ đầu Trần Thương:
- Hỗn tiểu tử, tôi đánh chết cậu! Tan tầm đừng vội đi, ăn cơm với tôi, thuận tiện hỏi cậu chút chuyện.
Khoảng thời gian này lão Trần tương đối bận rộn, từ khi chiến tranh lạnh cùng ngoại khoa cấp cứu, lại đến thời kỳ mập mờ hiện tại, lão Trăn phẫu thuật càng ngày càng nhiều, hơn nữa đại đa số vẫn là bệnh nhân của ngoại khoa.
Trần Bỉnh Sinh tận mắt nhìn thấy Trần Thương từng bước một đi lên, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Dù sao cậu ta cũng giống như đồ đệ của ông, có thể thành công là vô cùng tốt.
Trần Thương bỗng nhiên cười nói:
- Hắc hắc, lão đại, cùng nhau làm, hôm nay rảnh rỗi, cho tôi làm trợ thủ của ông đi.
Nói xong, Trần Thương đứng dậy đuổi theo sau Trần Bỉnh Sinh.
Lão Trần thấy thế, hơi sửng sốt một chút, trong lòng lại ấm áp, cười nói:
- Đi thôi.
Kỳ thật, loại tình huống phụ giáo ở bệnh viện này, ba năm đã là tối đa. Bình thường, người mới tới bệnh viện đều được các bác sĩ lão luyện trợ giáo nửa năm một năm sẽ xuống núi, chính mình tự quản lý bệnh nhân.
Lúc này, tất cả mọi người là quan hệ đồng nghiệp, thậm chí đã có chút trở thành quan hệ cạnh tranh, vì lẽ đó quan hệ của rất nhiều bác sĩ và bác sĩ phụ giáo không giống với lão sư chân chính, cũng chính là trong quá trình dạy dỗ, rất ít ai có thể giống như lão Trần, móc tim móc phổi dạy cho Trần Thương.
Đối với người này, trong lòng Trần Thương hiểu rõ, sau khi nhập chức, lão Trần đối với anh coi như không tệ, khi anh kiếm được ít tiền, mỗi ngày đều đi theo lão Trần ăn uống miễn phí, bằng không sao có thể để dành được hai vạn nguyên?
Nếu như nói tiền là chuyện nhỏ, dạy dỗ Trần Thương xử sự làm người, những thứ trong sách vở không có được, đây cũng không phải là chuyện nhỏ.
Vì lẽ đó, cho tới nay, tình cảm cùng tình nghĩa của Trần lão đại, anh đều ghi tạc trong lòng.
Trên đường, lão Trần bỗng nhiên cười híp mắt hỏi:
- Gần đây tìm được người yêu rồi à?
Trần Thương cười ha ha một tiếng, cũng không có che giấu:
- Hắc hắc, lão đại, bị ông phát hiện rồi?
Lão Trần cũng ha ha nở nụ cười:
- Chút tiểu tâm tư của cậu, có thể giấu diếm được tôi à?
Trần Thương cười nói:
- Ừm, cũng chỉ vừa mới bắt đầu, không bao lâu đâu.
Lão Trần chậc chậc một tiếng:
- Tiểu cô nương Tân Duyệt không tệ, tính cách hay các mặt khác đều tốt vô cùng, hơn nữa tính cách cậu bình chân như vại, cùng tiểu Tần một chỗ vừa hay bổ sung cho nhau!
- Tiểu tử cậu có ánh mắt, nắm chặt thời gian hạ thủ, đây chính là vị trí rể hiền của viện trưởng Tần, sau này tôi còn phải ôm đùi cậu đấy.
Trần Thương xấu hổ cười một tiếng:
- Đến lúc đó tôi làm chủ nhiệm, tôi cho ông làm phó chủ nhiệm.
Lão Trần vỗ một cái vào đầu Trần Thương:
- Tiểu tử, tôi nói cậu mập cậu còn đùa à.
- Tôi nghe Chí Tân nói khoảng thời gian này cậu không có đi bệnh viện chỉnh hình?.
Trần Thương thở dài:
- Gần đây quá bận rộn, lúc rảnh còn phải cùng lão sư làm phẫu thuật, cuối tuần tôi đi xem phòng ở, bên kia có bệnh nhân tôi sẽ đi qua, trên cơ bản hẹn phải hẹn trước tôi mới đi qua, ngày thường cũng không đi
Lão Trần nghe thấy Trần Thương mua nhà, lập tức cười nói:
- Mua nhà? Đủ tiền không? Không đủ tôi đi tìm chị dâu cậu lấy cho cậu một chút.
Trần Thương nghe xong vội vàng cười cười, từ chối hảo ý của lão Trần:
- Đủ rồi, đủ rồi, đến lúc sửa xong rồi, cùng nhau đi dạo đi.
Trần Binh Sinh như có điều suy nghĩ nhìn Trần Thương, khuyên:
- Cái kia... Tiểu Trần, cậu đừng vội, cũng đừng quá mệt mỏi, tiền kiếm không xong, kiếm không đủ cũng không sao, cậu còn trẻ. Chờ đến tuổi cậu thành chủ nhiệm, tiền tiêu không hết.
- Nếu như cậu thiếu tiền, cậu nói với tôi, trong tay tôi cùng tẩu tử cậu có chút tiền dư, tuyệt đối không nên ngượng ngùng:
Trần Thương cười nói:
- Được rồi lão đại, tôi sẽ không khách khít
Lúc này, Trương Chí Tân đi tới, trông thấy Trần Thương cùng với Trần Binh Sinh, lập tức nở nụ cười:
- U! Đều ở đây, tiểu Trần, đã lâu không gặp.
Trần Thương liếc mắt:
- Ngày nào ở phòng phẫu thuật mà không gặp được cậu!
Trương Chí Tân lo đầu, xoa xoa đôi bàn tay, cười nói:
- Cái này sao có thể giống nhau, tôi nói là đã lâu không thấy cậu đến trợ thủ cho tôi.