Mục lục
Bác Sĩ Nguy Hiểm - Vô Ưu 95
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, văn phòng ngoại khoa cũng tràn đầy một đám người, có bác sĩ, có lãnh đạo, có nhân viên công tác tương quan, Trần Thương cũng nhìn thấy Hình Vũ, anh ta đang ngồi trên ghế, tay phải đặt trên bàn, cổ tay bị băng gạc thật dày bao bọc, vành nón che khuất gương mặt, không biết có biểu tình gì.

Trần Thương đi qua chào hỏi Trương Khắc Cần, lại nhẹ gật đầu với Đàm Trung Lâm

Đàm Trung Lâm thấy Trần Thương tới, nhịn không được liếc mắt ra hiệu, thấy Trần Thương không hiểu, dứt khoát đi tới, trừng mắt nói ra:

- Sao cậu lại tới đây?

Trần Thương bất đắc dĩ nhún vai:

- Bị viện trưởng ép tới.

Đàm Trung Lâm cũng minh bạch, chuyện lần này xảy ra ở thành phố An Dương, các lãnh đạo nhất định bảo vệ hình tượng và mặt mũi của mình đến nơi đến chốn.

Đàm Trung Lâm nhìn Trần Thương, nhìn quanh mấy lần, sau đó lôi kéo Trần Thương đến nơi hẻo lánh, sắc mặt nghiêm túc, nhỏ giọng nói ở bên tai:

- Tiểu Trần, cậu nghe cho kỹ, lần này cậu hàng vạn hàng nghìn lần tuyệt đối đừng khoe khoang! Đây không phải là lúc cậu khoe khoang.

- Đây cũng không phải là người bình thường, mà là minh tỉnh, nếu như cậu khâu không tốt, sau này đừng nói làm bác sĩ, kể cả muốn yên tĩnh sinh hoạt cũng không được, cậu nhất định phải nhớ kỹ! Đừng khoe khoang!

Trần Thương nhẹ gật đầu:

- Ông yên tâm đi, chủ nhiệm Đàm, tôi cũng không phải tiểu tử mới lớn, châm ngòi thổi gió liền lên.

Đàm Trung Lâm vốn không yên lòng, lại dặn dò thêm vài câu:

- Ừm, một hồi tôi đi làm sạch vết thương, xử lý một chút, bọn họ cũng không yên lòng để chúng ta làm, hiện tại cũng đang chờ chuyên gia ngoài, đợi bọn họ đến sau đó mới thương lượng phẫu thuật thế nào.

- Coi như lần này cậu đến đây để học tập, nhìn nhiều, ít nói!

- Cậu mới 27 tuổi, về sau còn nhiều cơ hội, nhớ chưa?

Đàm Trung Lâm tựa hồ vẫn không yên lòng, cảnh giác nhìn Trần Thương vài lần, quay người rời đi.

Trần Thương cười, nhưng trong lòng rất ấm áp.

Bất luận là Đàm Trung Lâm, hay là Tân Hiếu Uyên, đều đang lo lắng về mình trẻ tuổi nóng tính.

Từ khi Trần Thương bắt đầu bước vào văn phòng. đã cảm giác được bầu không khí ngột ngạt tồn tại khắp phòng, tất cả những người có mặt đều tự hỏi thầm trong đầu, lo lắng!

Người đại diện của Hình Vũ đang liên hệ với công ty phụ trách và công ty bảo hiểm.

Buổi diễn lần này đã khiến người phụ trách của địa phương đó suy nghĩ đến sứt đầu mẻ trán vẫn không biết làm sao, chắc chỉ có quỷ mới biết tại sao cái đèn lớn như thế lại đột nhiên xảy ra vấn đề.

Lục tục, các chuyên gia trong lĩnh vực ngoại khoa tay của các bệnh viện lớn khắp An Dương tiến vào văn phòng.

Hình Vũ ngồi ở đẳng kia, nghĩ đến những chuyện vừa xây ra ngày hôm nay, trong lòng càng thêm sợ hãi, đừng nói đến tay, ngay cả mạng cũng suýt chút nữa đã không còn, nghĩ tới đây, anh ta lại thở dài một hơi, đến khi nghĩ đến hai tay mình lại cười khổ một tiếng, một đôi tay đối với một nghệ sĩ dương cầm quan trọng thế nào?

Cái này không cần nghĩ cũng có thể biết được câu trả lời!

Mỗi lần nghĩ tới đây, Hình Vũ cũng không dám suy nghĩ thêm nữa, chẳng lẽ sự nghiệp của mình trong kiếp này chỉ vừa mới bắt đầu đã phải kết thúc rồi sao?

Ai...

Lúc này, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cái tên hiện trên màn hình là Vợ.

Hình Vũ vừa bấm nghe, đầu dây bên kia liền truyền đến tiếng trẻ con ngây ngô đáng yêu cùng tiếng khóc nức nở:

- Ba ba... Ba ba... Người không sao chứ?

Hình Vũ nghe xong, bật cười:

- Ba không sao hết, Thiên Thiên, ba không có chuyện gì đâu, con đừng lo lắng, không có ba ở nhà con phải chăm sóc cho mẹ thật tốt nghe không, con chính là một nam tử hán đó!

Cậu bé nhỏ nói tiếp:

- Nhưng con và mẹ đã xem tin tức, thấy ba bị cái đèn rơi vào... Trông còn rất đau nữa, ba thật là không có chuyện gì chứ? Giờ con và mẹ đang ở sân bay này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK