Sau khi đi ra khỏi phòng phẫu thuật, Trần Thương sắp xếp ổn thỏa cho chàng trai kia xong, chỉ là khi nhìn thấy bộ dáng hững hờ có chút lãnh đạm của cậu ta, Trần Thương không biết nói gì.
Dương Xuân Hoa thấy thế, vội vàng xin lỗi cười một tiếng, nhìn Trần Thương nói
- Bác sĩ Trần, cậu có gì cần dặn dò, nói với tôi là được rồi.
Vừa nói chuyện vừa lấy giấy bút từ trong túi xách ra.
Trần Thương gật đầu:
- Quá trình hồi phục căn xử lý vết sẹo, rất nhiều điều cần chú ý, tuyệt đối không nên sờ vào... Tốt nhất đến cơ sở thẩm mỹ chuyên nghiệp, đến chỗ của viện trưởng Dương là được, tiến hành một bước khôi phục hậu kỳ.
Trần Thương nói một chút, Dương Xuân Hoa nhớ: kỹ một chút, mà chàng trai kia là người trong cuộc thì một chút thì không thèm để ý, giống như người bị thương không phải cậu ta.
Đối với sự giúp đỡ của Trần Thương, Dương Xuân Hoa vẫn vô cùng cảm kích:
- Thật sự là làm phiền bác sĩ Trần!
Thế nhưng lúc này, chàng trai trẻ kia thấy mẹ mình cảm ơn như vậy, nhịn không được xùy một tiếng:
- Đây chính là công việc của anh ta, có cái gì phải cảm ơn, lại không phải đã cho anh ta một phần tiền hay sao?
Lời này mới ra, Trần Thương liền biến sắc!
Thái độ của cậu không tốt thì có thể hiểu được, nhưng cậu nói những lời này thì có chút không thức thời tồi?
Thật sự là lòng tốt lại bị xem như lòng lang dạ thú.
Trần Thương nhịn không được lắc đầu, loại người này, vẽ sau tuyệt đối không nên để cho mình gặp phải, bằng không có cho bao nhiêu tiền cũng sẽ không trị liệu.
Dù cho cậu quỳ xuống cầu xin, tôi cũng không thèm để ý.
Nghĩ tới đây, Trần Thương muốn đứng dậy rời đi.
Mà Dương Xuân Hoa nghe thấy lời này cũng lập tức có chút không chịu được, tức giận nhìn con trai mình:
- Trương Phàm, mau xin lỗi!
Cậu ta hừ lạnh một tiếng:
- Xin lỗi? Con dựa vào cái gì? Con nói gì có lỗi sao? Cái này không phải chính là công việc của bác sĩ sao? Lại nói, mẹ cho anh ta bao nhiêu tiền trong lòng không có điểm sao? Ha ha!
- Đoán chừng đủ một năm tiền lương của anh ta?
Nói xong, cũng không để ý tới mẹ mình, cười nhạo một tiếng, đi ra ngoài.
Trần Thương thấy thế, cười lạnh một tiếng, hi vọng không căn đến tôi lần thứ hai, bằng không dù cậu có quỳ xuống kêu ông nội cũng vô dụng!
Loại người này!
Không biết tốt xấu.
Dương Xuân Hoa vội vàng xin lỗi Trần Thương:
- Có lỗi với bác sĩ Trần, thực sự xin lỗi, đều tại tôi, tôi không quản giáo tốt con trai mình, thực sự là xin lỗi, rước lấy phiền phức cho cậu rồi.
Nói xong, Dương Xuân Hoa vội vàng chạy đi ra ngoài đuổi theo con trai mình.
Trần Thương lắc đầu, cười cười, không nói gì, đứng dậy đi ra.
Mà Tăn Hiếu Uyên cũng biến sắc, có chút không cao hứng, Lý Bảo Sơn cũng càng mặt đen không lên tiếng.
Trần Thương gần đây ở trong giới chỉnh hình của An Dương thị bắt đầu có chút danh tiếng, kể từ sau khi cùng bệnh viện chỉnh hình Chí Tân hợp tác với hình thức cải biến, Trần Thương không cần mỗi tuần phải chạy tới chạy lui sang bên kia nữa.
Hơn nữa, khi Dương Thao cùng Tăn Tường biết được tin tức này, lại đối với sự lui tới của Trăn Thương cảng thêm mật thiết mấy phần.
Dương Thao là người làm ăn, mấy đạo lý trong ngoài vòng đều hiểu rõ, đối với Trần Thương càng là hết sức lấy lòng, tài nguyên có chất lượng tốt cũng bắt đầu nghiêng về phía cậu.
Mà Trần Thương cũng được sự giúp đỡ của Tân Tường, dành thời gian đi thi chứng chỉ bác sĩ chỉnh hình.
Cứ như vậy, Trần Thương ở bên ngoài khai triển công việc cũng không cần phải lén lút nữa, dù sao cũng là có giấy chứng nhận để làm việc.
Buổi chiều sau khi tan tầm, Trần Thương nhận được điện thoại của Tăn Tường, sang mai Đậu Hinh chuẩn bị xuất viện.
Đây là sau khi Đậu Hinh được phẫu thuật lần thứ hai nhập viện, bình thường loại da bị bỏng diện tích lớn như vậy sau khi được phẫu thuật chỉnh hình, khẳng định không phải một lăn có thế hoàn hảo, sau đó Trần Thương đã từng tiến hành chữa trị hai lần, đều rất thành công, hiện tại hiệu quả khôi phục cũng rất tốt.
Dương Xuân Hoa thấy thế, vội vàng xin lỗi cười một tiếng, nhìn Trần Thương nói
- Bác sĩ Trần, cậu có gì cần dặn dò, nói với tôi là được rồi.
Vừa nói chuyện vừa lấy giấy bút từ trong túi xách ra.
Trần Thương gật đầu:
- Quá trình hồi phục căn xử lý vết sẹo, rất nhiều điều cần chú ý, tuyệt đối không nên sờ vào... Tốt nhất đến cơ sở thẩm mỹ chuyên nghiệp, đến chỗ của viện trưởng Dương là được, tiến hành một bước khôi phục hậu kỳ.
Trần Thương nói một chút, Dương Xuân Hoa nhớ: kỹ một chút, mà chàng trai kia là người trong cuộc thì một chút thì không thèm để ý, giống như người bị thương không phải cậu ta.
Đối với sự giúp đỡ của Trần Thương, Dương Xuân Hoa vẫn vô cùng cảm kích:
- Thật sự là làm phiền bác sĩ Trần!
Thế nhưng lúc này, chàng trai trẻ kia thấy mẹ mình cảm ơn như vậy, nhịn không được xùy một tiếng:
- Đây chính là công việc của anh ta, có cái gì phải cảm ơn, lại không phải đã cho anh ta một phần tiền hay sao?
Lời này mới ra, Trần Thương liền biến sắc!
Thái độ của cậu không tốt thì có thể hiểu được, nhưng cậu nói những lời này thì có chút không thức thời tồi?
Thật sự là lòng tốt lại bị xem như lòng lang dạ thú.
Trần Thương nhịn không được lắc đầu, loại người này, vẽ sau tuyệt đối không nên để cho mình gặp phải, bằng không có cho bao nhiêu tiền cũng sẽ không trị liệu.
Dù cho cậu quỳ xuống cầu xin, tôi cũng không thèm để ý.
Nghĩ tới đây, Trần Thương muốn đứng dậy rời đi.
Mà Dương Xuân Hoa nghe thấy lời này cũng lập tức có chút không chịu được, tức giận nhìn con trai mình:
- Trương Phàm, mau xin lỗi!
Cậu ta hừ lạnh một tiếng:
- Xin lỗi? Con dựa vào cái gì? Con nói gì có lỗi sao? Cái này không phải chính là công việc của bác sĩ sao? Lại nói, mẹ cho anh ta bao nhiêu tiền trong lòng không có điểm sao? Ha ha!
- Đoán chừng đủ một năm tiền lương của anh ta?
Nói xong, cũng không để ý tới mẹ mình, cười nhạo một tiếng, đi ra ngoài.
Trần Thương thấy thế, cười lạnh một tiếng, hi vọng không căn đến tôi lần thứ hai, bằng không dù cậu có quỳ xuống kêu ông nội cũng vô dụng!
Loại người này!
Không biết tốt xấu.
Dương Xuân Hoa vội vàng xin lỗi Trần Thương:
- Có lỗi với bác sĩ Trần, thực sự xin lỗi, đều tại tôi, tôi không quản giáo tốt con trai mình, thực sự là xin lỗi, rước lấy phiền phức cho cậu rồi.
Nói xong, Dương Xuân Hoa vội vàng chạy đi ra ngoài đuổi theo con trai mình.
Trần Thương lắc đầu, cười cười, không nói gì, đứng dậy đi ra.
Mà Tăn Hiếu Uyên cũng biến sắc, có chút không cao hứng, Lý Bảo Sơn cũng càng mặt đen không lên tiếng.
Trần Thương gần đây ở trong giới chỉnh hình của An Dương thị bắt đầu có chút danh tiếng, kể từ sau khi cùng bệnh viện chỉnh hình Chí Tân hợp tác với hình thức cải biến, Trần Thương không cần mỗi tuần phải chạy tới chạy lui sang bên kia nữa.
Hơn nữa, khi Dương Thao cùng Tăn Tường biết được tin tức này, lại đối với sự lui tới của Trăn Thương cảng thêm mật thiết mấy phần.
Dương Thao là người làm ăn, mấy đạo lý trong ngoài vòng đều hiểu rõ, đối với Trần Thương càng là hết sức lấy lòng, tài nguyên có chất lượng tốt cũng bắt đầu nghiêng về phía cậu.
Mà Trần Thương cũng được sự giúp đỡ của Tân Tường, dành thời gian đi thi chứng chỉ bác sĩ chỉnh hình.
Cứ như vậy, Trần Thương ở bên ngoài khai triển công việc cũng không cần phải lén lút nữa, dù sao cũng là có giấy chứng nhận để làm việc.
Buổi chiều sau khi tan tầm, Trần Thương nhận được điện thoại của Tăn Tường, sang mai Đậu Hinh chuẩn bị xuất viện.
Đây là sau khi Đậu Hinh được phẫu thuật lần thứ hai nhập viện, bình thường loại da bị bỏng diện tích lớn như vậy sau khi được phẫu thuật chỉnh hình, khẳng định không phải một lăn có thế hoàn hảo, sau đó Trần Thương đã từng tiến hành chữa trị hai lần, đều rất thành công, hiện tại hiệu quả khôi phục cũng rất tốt.