Nhiều thêm một người bạn là nhiều thêm một con đường!
Trần Thương không phải một đứa bé, sống trong xã hội này cũng không phải là đơn giản như vậy, người với người kết giao cũng là như thế.
Trần Thương có lòng kết giao, mà trong lòng Vương Chí lại càng vui vẻ, dưới “Tình đầu ý hợp”, quan hệ của hai người tự nhiên là nước chảy thành sông.
Sau thời gian một bữa cơm, hai người nâng ly cạn chén, xưng huynh gọi đệ.
Về đến nhà, tâm trạng Trần Thương có chút bành trướng, chỉ một đêm đã giải quyết xong xuôi vấn đề phòng ở, rửa mặt một phen rồi nằm ở trên giường, chuẩn bị cho Tần Duyệt một kinh hi, đợi cuối tuần, mang cô đến dạo chơi, thuận tiện thiết kế một hình ảnh tương, chuẩn bị tốt việc thiết kế trang trí cùng đồ dùng nội thất.
Trần Thương cũng biết, trang trí nhà vô cùng tốn kém, vì lẽ đó, lần này, Trịnh Quốc Đàm thật sự đã cho Trần Thương ưu đãi rất lớn.
Nghĩ đến bộ dáng vui vẻ của Tăn Duyệt sau khi nhìn thấy phòng ở, Trần Thương cảm thấy trong lòng đắc ý, cảm giác mọi thứ đều đáng giá!
Trần Thương cầm lấy điện thoại, gửi một tin nhắn cho Tần Duyệt:
- Buổi chiều hôm nay, anh đã làm một chuyện cực lớn!
Tần Duyệt vừa vặn cầm điện thoại, nhìn thấy tin nhần của Trần Thương gửi tới, lập tức bị dọa đến khẽ run rẩy!
Cái tên Trần Thương này... Cũng quá không biết xấu hổ rồi!
Đại thẩm... Cô... Thật là đáng sợ?
Nhìn kỹ, phát hiện Trần Thương gửi tin là: một kiện đại thẩm, nhịn không được cười phun ra, cái này, đánh chữ sai cũng quá có hồn.
(DG: "Một kiện đại thẩm” đọc lái sẽ là “một chuyện đại sự”)
Nghĩ tới đây, Tân Duyệt yên lặng trả lời một câu:
- Chia tay đi! Em không muốn làm người thứ ba.
Tiếp đó lại tăng thêm câu:
- Anh bắt em cõng loại công việc táng tận lương tâm này, giờ còn tới nói cho em? Anh muốn để em phát biểu bình luận kiểu gì?
Trần Thương sững sờ, lập tức mộng bức!
Chờ đợi khích lệ ở nơi đó?
Hiếu kỳ ở nơi đó?
Tại sao phải chia tay?
Cái gì mà kẻ thứ bat
Trần Thương quay đầu nhìn kỹ câu nói anh ta mới vừa gửi đi, lập tức trợn tròn mắt!
Dở khóc dở cười!
“Hôm nay, anh đã làm một kiện đại thẩm!”
Con mẹ nó, lỗi chính tả cũng thật đáng sợ.
Nhưng mà, Tân Duyệt khẳng định đã phát hiện.
Nghĩ tới đây, Trần Thương nhịn không được gửi một cái sticker chảy mồ hôi:
- Đánh chữ sai. Là chuyện lớn...
Tân Duyệt gửi lại một sticker một đứa bé đầu đội một cái mũ xanh mơn mởn.
(DG: Sticker: nhãn dán)
Trần Thương không nhịn được cười, nha đầu này, quá biết đùa!
Tuyệt đối là ba ngày không trêu chọc anh ta là không được!
Trần Thương cười hắc hắc:
- Chủ nhật này anh cho em niềm vui bất ngờ.
Tân Duyệt
- Đại thẩm mang thai? Nhanh như vậy à? Đã có con rồi?
Trên đầu Trần Thương, tất cả đều là hắc tuyến, lập tức hận không thể cầm lấy điện thoại ném thắng mặt Tân Hiếu Uyên, còn có thể vui sướng tán gẫu hay không.
Dù sao, không dạy con gái là lỗi của cha!
...
...
Mà lúc này, Tân Hiếu Uyên nhìn con gái bảo bối ngồi trên ghế sa-lon chơi điện thoại, đột nhiên cảm thấy được có chút không thích ứng.
- Hôm nay sao con không đi tản bộ?
Lão Tần nghi ngờ hỏi
Tân Duyệt sững sờ:
- Nha! Hôm nay con nghỉ ngơi.
Trần Thương không phải một đứa bé, sống trong xã hội này cũng không phải là đơn giản như vậy, người với người kết giao cũng là như thế.
Trần Thương có lòng kết giao, mà trong lòng Vương Chí lại càng vui vẻ, dưới “Tình đầu ý hợp”, quan hệ của hai người tự nhiên là nước chảy thành sông.
Sau thời gian một bữa cơm, hai người nâng ly cạn chén, xưng huynh gọi đệ.
Về đến nhà, tâm trạng Trần Thương có chút bành trướng, chỉ một đêm đã giải quyết xong xuôi vấn đề phòng ở, rửa mặt một phen rồi nằm ở trên giường, chuẩn bị cho Tần Duyệt một kinh hi, đợi cuối tuần, mang cô đến dạo chơi, thuận tiện thiết kế một hình ảnh tương, chuẩn bị tốt việc thiết kế trang trí cùng đồ dùng nội thất.
Trần Thương cũng biết, trang trí nhà vô cùng tốn kém, vì lẽ đó, lần này, Trịnh Quốc Đàm thật sự đã cho Trần Thương ưu đãi rất lớn.
Nghĩ đến bộ dáng vui vẻ của Tăn Duyệt sau khi nhìn thấy phòng ở, Trần Thương cảm thấy trong lòng đắc ý, cảm giác mọi thứ đều đáng giá!
Trần Thương cầm lấy điện thoại, gửi một tin nhắn cho Tần Duyệt:
- Buổi chiều hôm nay, anh đã làm một chuyện cực lớn!
Tần Duyệt vừa vặn cầm điện thoại, nhìn thấy tin nhần của Trần Thương gửi tới, lập tức bị dọa đến khẽ run rẩy!
Cái tên Trần Thương này... Cũng quá không biết xấu hổ rồi!
Đại thẩm... Cô... Thật là đáng sợ?
Nhìn kỹ, phát hiện Trần Thương gửi tin là: một kiện đại thẩm, nhịn không được cười phun ra, cái này, đánh chữ sai cũng quá có hồn.
(DG: "Một kiện đại thẩm” đọc lái sẽ là “một chuyện đại sự”)
Nghĩ tới đây, Tân Duyệt yên lặng trả lời một câu:
- Chia tay đi! Em không muốn làm người thứ ba.
Tiếp đó lại tăng thêm câu:
- Anh bắt em cõng loại công việc táng tận lương tâm này, giờ còn tới nói cho em? Anh muốn để em phát biểu bình luận kiểu gì?
Trần Thương sững sờ, lập tức mộng bức!
Chờ đợi khích lệ ở nơi đó?
Hiếu kỳ ở nơi đó?
Tại sao phải chia tay?
Cái gì mà kẻ thứ bat
Trần Thương quay đầu nhìn kỹ câu nói anh ta mới vừa gửi đi, lập tức trợn tròn mắt!
Dở khóc dở cười!
“Hôm nay, anh đã làm một kiện đại thẩm!”
Con mẹ nó, lỗi chính tả cũng thật đáng sợ.
Nhưng mà, Tân Duyệt khẳng định đã phát hiện.
Nghĩ tới đây, Trần Thương nhịn không được gửi một cái sticker chảy mồ hôi:
- Đánh chữ sai. Là chuyện lớn...
Tân Duyệt gửi lại một sticker một đứa bé đầu đội một cái mũ xanh mơn mởn.
(DG: Sticker: nhãn dán)
Trần Thương không nhịn được cười, nha đầu này, quá biết đùa!
Tuyệt đối là ba ngày không trêu chọc anh ta là không được!
Trần Thương cười hắc hắc:
- Chủ nhật này anh cho em niềm vui bất ngờ.
Tân Duyệt
- Đại thẩm mang thai? Nhanh như vậy à? Đã có con rồi?
Trên đầu Trần Thương, tất cả đều là hắc tuyến, lập tức hận không thể cầm lấy điện thoại ném thắng mặt Tân Hiếu Uyên, còn có thể vui sướng tán gẫu hay không.
Dù sao, không dạy con gái là lỗi của cha!
...
...
Mà lúc này, Tân Hiếu Uyên nhìn con gái bảo bối ngồi trên ghế sa-lon chơi điện thoại, đột nhiên cảm thấy được có chút không thích ứng.
- Hôm nay sao con không đi tản bộ?
Lão Tần nghi ngờ hỏi
Tân Duyệt sững sờ:
- Nha! Hôm nay con nghỉ ngơi.