Thế nhưng bọn họ như thế nào cũng không nghĩ ra, cũng không dám nghĩ, một màn kế tiếp làm người ta chấn kinh cỡ nào!
Chỉ thấy chỉ khâu chập trùng, kim khâu trong tay Trần Thương cực kỳ trôi chảy, cảm giác giống như là đang khâu quần áo!
Động mạch chú lớn hơn các mạch máu còn lại không ít, bởi vì như thế nên độ khó cũng tăng lên rất
Thế nhưng đối với Trần Thương căn bản không có. bao nhiêu ảnh hưởng.
Khâu lại!
Tốc độ!
Cực kỳ tốc độ!
Ba người Mạnh Hi, Hạ Cao Phong và Cát Hoài nhìn Trần Thương khâu mà nghẹn họng trân trối.
Dù đã thấy qua việc đời như Hạ Cao Phong cùng Mạnh Hi cũng không ngờ Trần Thương sẽ có tốc độ nhanh như vậy.
Đây là kinh người cỡ nào?
Cùng với đó Trần Thương một tiếng:
- Buông ra đi!
Mạnh Hi vội vàng buông kẹp cầm máu ra, lập tức máu lại lần nữa khôi phục.
Giờ khảc này, tất cả mọi người ở đây đều nuốt một ngụm nước bọt.
Cái này... mất bao nhiêu thời gian vậy?
Đủ một phút... hả?!
Mạnh Hi nhìn đôi tay Trần Thương, trong mắt tràn đây kích thích cùng hào quang, đôi tay này quả thực là trời sinh làm bác sĩ ngoại khoa.
Có lẽ còn nhanh hơn người đàn ông kia!
Không bao lâu nữa Trần Thương thật có thể vượt qua anh ta!
Nghĩ tới đây, khóe miệng Mạnh Hi có chút giương lên, lộ ra một tia tiếu ý cùng đĩ vãng khác biệt.
Đến lúc đó, bại bởi học sinh của tôi, chuyện này là một chuyện thật thú vị.
...
...
Mỗi người sau khi nhìn thấy thủ pháp cùng tốc độ khâu của Trần Thương đều có suy nghĩ khác nhau!
Thậm chí bắt đầu xì xào bàn tán, hỏi thăm đến Trần Thương.
- Vị này... bác sĩ Trần hắn không phải là học sinh, có thể là đến bồi dưỡng? Hoặc là giao lưu học tập!
- Cái này còn phải nói sao? Anh gặp học sinh nào. có thủ pháp thế này chưa, đừng nói học sinh, sợ là bác sĩ bệnh viện chúng ta cũng không được mấy người có?
- Anh không cần phải nói! Hơn nữa... Khẳng định tối thiểu nhất là bác sĩ chính!
- Tôi đoán là giống với chủ nhiệm Mạnh, chủ nhiệm Tỉnh, đều là bên ngoài trở về, có kỹ năng rất tốt!
- Nhưng mà dáng dấp thật trẻ trung, tóc còn có nhiều như vậy!
- Đúng vậy, trình độ cao như vậy, kỹ xảo cùng tốc độ khâu quá nhanh, thật rất không bình thường, loại năng lực này, địa phương nhỏ chắc chắn luyện không ra!
Có thể trong vòng một phút ngân ngủi hoàn hảo khâu lại động mạch chủ, loại năng lực này.
Đừng nói học sinh, chính những chuyên gia thiên tài kia cũng không nhất định có thể làm được?
Trách không được chủ nhiệm Hạ Cao Phong để cậu ta đến khâu!
...
Kỳ thật... Hạ Cao Phong cũng bị giật mình, thật sự là ngoài ý muốn!
Không!
Chuẩn xác nói hẳn là kinh hỉ!
Lần trước ở trong khoa, cậu thanh niên này dùng bao lâu để khâu lại?
Hơn hai phút thì phải?
Thế nhưng... Lần này mới bao lâu?.
Mặc dù mình không có tính thời gian, nhưng khẳng định nhanh hơn rất nhiều.
Chẳng lẽ lúc tranh tài lần trước là cậu ta nhường à?
Hoặc là nói Trần Thương chưa từng coi Cát Hoài là đối thủ, từ lúc vừa mới bắt đầu đã muốn nhường...
Nghĩ tới đây, Hạ Cao Phong mặt mũi tràn đầy chấn kinh, đây rốt cuộc là một người trẻ tuổi như thế nào?
Thật sự là đáng sợ!
Đợi một thời gian nữa sẽ trưởng thành đến mức nào?
Mà khi Cát Hoài thấy cảnh này thì trực tiếp sững sờ đứng im không lên tiếng.
Có chút khó có thế tin, không dám tin tưởng đây là thật.
Chỉ thấy chỉ khâu chập trùng, kim khâu trong tay Trần Thương cực kỳ trôi chảy, cảm giác giống như là đang khâu quần áo!
Động mạch chú lớn hơn các mạch máu còn lại không ít, bởi vì như thế nên độ khó cũng tăng lên rất
Thế nhưng đối với Trần Thương căn bản không có. bao nhiêu ảnh hưởng.
Khâu lại!
Tốc độ!
Cực kỳ tốc độ!
Ba người Mạnh Hi, Hạ Cao Phong và Cát Hoài nhìn Trần Thương khâu mà nghẹn họng trân trối.
Dù đã thấy qua việc đời như Hạ Cao Phong cùng Mạnh Hi cũng không ngờ Trần Thương sẽ có tốc độ nhanh như vậy.
Đây là kinh người cỡ nào?
Cùng với đó Trần Thương một tiếng:
- Buông ra đi!
Mạnh Hi vội vàng buông kẹp cầm máu ra, lập tức máu lại lần nữa khôi phục.
Giờ khảc này, tất cả mọi người ở đây đều nuốt một ngụm nước bọt.
Cái này... mất bao nhiêu thời gian vậy?
Đủ một phút... hả?!
Mạnh Hi nhìn đôi tay Trần Thương, trong mắt tràn đây kích thích cùng hào quang, đôi tay này quả thực là trời sinh làm bác sĩ ngoại khoa.
Có lẽ còn nhanh hơn người đàn ông kia!
Không bao lâu nữa Trần Thương thật có thể vượt qua anh ta!
Nghĩ tới đây, khóe miệng Mạnh Hi có chút giương lên, lộ ra một tia tiếu ý cùng đĩ vãng khác biệt.
Đến lúc đó, bại bởi học sinh của tôi, chuyện này là một chuyện thật thú vị.
...
...
Mỗi người sau khi nhìn thấy thủ pháp cùng tốc độ khâu của Trần Thương đều có suy nghĩ khác nhau!
Thậm chí bắt đầu xì xào bàn tán, hỏi thăm đến Trần Thương.
- Vị này... bác sĩ Trần hắn không phải là học sinh, có thể là đến bồi dưỡng? Hoặc là giao lưu học tập!
- Cái này còn phải nói sao? Anh gặp học sinh nào. có thủ pháp thế này chưa, đừng nói học sinh, sợ là bác sĩ bệnh viện chúng ta cũng không được mấy người có?
- Anh không cần phải nói! Hơn nữa... Khẳng định tối thiểu nhất là bác sĩ chính!
- Tôi đoán là giống với chủ nhiệm Mạnh, chủ nhiệm Tỉnh, đều là bên ngoài trở về, có kỹ năng rất tốt!
- Nhưng mà dáng dấp thật trẻ trung, tóc còn có nhiều như vậy!
- Đúng vậy, trình độ cao như vậy, kỹ xảo cùng tốc độ khâu quá nhanh, thật rất không bình thường, loại năng lực này, địa phương nhỏ chắc chắn luyện không ra!
Có thể trong vòng một phút ngân ngủi hoàn hảo khâu lại động mạch chủ, loại năng lực này.
Đừng nói học sinh, chính những chuyên gia thiên tài kia cũng không nhất định có thể làm được?
Trách không được chủ nhiệm Hạ Cao Phong để cậu ta đến khâu!
...
Kỳ thật... Hạ Cao Phong cũng bị giật mình, thật sự là ngoài ý muốn!
Không!
Chuẩn xác nói hẳn là kinh hỉ!
Lần trước ở trong khoa, cậu thanh niên này dùng bao lâu để khâu lại?
Hơn hai phút thì phải?
Thế nhưng... Lần này mới bao lâu?.
Mặc dù mình không có tính thời gian, nhưng khẳng định nhanh hơn rất nhiều.
Chẳng lẽ lúc tranh tài lần trước là cậu ta nhường à?
Hoặc là nói Trần Thương chưa từng coi Cát Hoài là đối thủ, từ lúc vừa mới bắt đầu đã muốn nhường...
Nghĩ tới đây, Hạ Cao Phong mặt mũi tràn đầy chấn kinh, đây rốt cuộc là một người trẻ tuổi như thế nào?
Thật sự là đáng sợ!
Đợi một thời gian nữa sẽ trưởng thành đến mức nào?
Mà khi Cát Hoài thấy cảnh này thì trực tiếp sững sờ đứng im không lên tiếng.
Có chút khó có thế tin, không dám tin tưởng đây là thật.