Ai cũng không trách cứ cùng xem thường, thậm chí là kỳ thị mẹ Điền Thông, cảm thấy lòng dạ hẹp hòi nhiều hít một chút dưỡng khí cái gì.
Đây đều là chuyện có thể lý giải, một người phụ nữ nuôi dưỡng ba đứa trẻ trưởng thành, sau đó lập gia định, cái này khó cỡ nào?
Đây đều là tiết kiệm từng chút từng chút một mà có!
Có đôi khi, người nắm cùng một phòng bệnh, bình thường sẽ thành bằng hữu, sau khi xuất viện thậm chí còn có thể bình thường lui tới.
Lại nói, mẹ của Điền Thông không hiểu bọn họ hiểu không?
Cũng không hiểu!
Nếu không phải xảy ra chuyện này, bọn họ có thể làm như thế hay không?
Thiên hạ to lớn, không thiếu cái lạ!
Trần Thương vừa vặn ra khỏi phòng bệnh, chỉ thấy Trương Xu tò mò nhìn Trần Thương.
Trần Thương sửng sốt hỏi:
- Trương lão sư... Mặt tôi dính gì hả?
Trương Xu sững sở, không nhịn cười được:
- Tiểu Trần, tôi phát hiện cậu thật rất thích hợp làm một bác sĩ nha, cậu có năng lực quan sát nhạy cảm, tư duy logic và năng lực phán đoán, có thế chuẩn sát nắm lấy điểm mấu chốt của người bệnh, tiếp đó tìm ra được nguyên nhân gây bệnh!
- Cậu không cần khiêm tốn như thế, đây là lời nói thật! Rất không tệ.
Sau khi nói xong, Trương Xu đứng dậy rời đi.
...
...
Buổi chiều, Trần Thương vẫn tiếp tục đi làm như mọi ngày, sau khi đang chuẩn bị giao ban để đi đến Đông Đại Nhất Viện, chuẩn bị hoàn thành nhiệm vụ chấn kinh.
Một buổi chiều, Trần Thương cũng không quá bận, Tần Duyệt cũng không vội vàng, hai người chỉnh lý cùng phân tích số liệu phẫu thuật cắt ruột thừa bằng vết mổ nhỏ một chút.
Bây giờ Trần Thương chuẩn bị viết một bài luận văn.
Không thể không nói, Tân Duyệt phân tích số liệu rất đầy đủ, cũng rất chỉ tiết, đối với mỗi một phân tích lựa chọn đều rất tí
Chỉ riêng phần số liệu phân tích một phần này đã làm cho bài luận văn này có tiêu chuẩn hạch tâm!
Trần Thương đột nhiên cảm thấy có Tân liếm chó ở đây thì mình cũng không cần phân tâm đi học môn thống kê.
Lúc này, bỗng nhiên tiểu y tá đi đến, cười nói:
- Bác sĩ Tân, người kia lại tìm đến cô thay băng!
Tân Duyệt nhịn không được nhíu mày:
- Cô nói anh ta đi phòng xử lý chờ tôi, tôi lập tức qua ngay.
Trần Thương lập tức tò mò:
Tiểu y tá lập tức cười
- Bác sĩ Tiểu Trần, anh không biết à? Đều tới nhiều.
Trần Thương lập tức sững sờ:
- Có ý tứ gì?
Tân Duyệt lập tức biến sắc:
- Cô chớ có nói hươu nói vượn!
Tiểu y tá thè lưỡi.
Sau khi Tân Duyệt đi ra ngoài, tiểu y tá đó mới tiếp tục nói:
- Bác sĩ Tiểu Trần, anh nhưng phải cố gắng nha!
- Người kia tìm bác sĩ Tần thay băng còn rất trẻ, dáng dấp cũng rất đẹp trai, da dẻ trắng trẻo, chỉ là trên mặt có một vết thương, bình thường lấy lý do thay băng đến để gặp Tân Duyệt, mỗi lần tới đều mang theo một ít hoa quả cho y tá trạm cùng bác sĩ.
Trần Thương sững sờ, anh thật đúng là không biết có chuyện như thế?
Nhưng...
Tiểu hộ sĩ nói tiếp:
- Thanh niên kia tuy tuổi không lớn, nhưng đặc biệt có tiền, tới hai lần đều đi hai chiếc xe thể thao khác nhau! Hẳn là một phú nhị đại!
- Bác sĩ Tiểu Trần, anh phải cố gắng lên, đừng để hoa khôi khoa chúng ta bị người khác cướp mất!
Trần Thương lập tức cảnh giác lên!
Bỗng nhiên cảm giác trái tim xiết chặt
Đối thủ cạnh tranh?
Không đúng!
Làm sao mình lại có loại suy nghĩ này?
Mình đối với Tân Duyệt... Không có hứng thú mà? Trần Thương có chút hoài nghỉ.
Nghĩ tới nghĩ lui, Trần Thương bổng nhiên kìm nén không được hiếu kỳ trong lòng, muốn đứng dậy đi ra xem một chút.
Vừa vặn ra ngoài, anh nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc!
Ủa?
Đây không phải người bệnh nhân lúc đầu mình khâu à?
Đây đều là chuyện có thể lý giải, một người phụ nữ nuôi dưỡng ba đứa trẻ trưởng thành, sau đó lập gia định, cái này khó cỡ nào?
Đây đều là tiết kiệm từng chút từng chút một mà có!
Có đôi khi, người nắm cùng một phòng bệnh, bình thường sẽ thành bằng hữu, sau khi xuất viện thậm chí còn có thể bình thường lui tới.
Lại nói, mẹ của Điền Thông không hiểu bọn họ hiểu không?
Cũng không hiểu!
Nếu không phải xảy ra chuyện này, bọn họ có thể làm như thế hay không?
Thiên hạ to lớn, không thiếu cái lạ!
Trần Thương vừa vặn ra khỏi phòng bệnh, chỉ thấy Trương Xu tò mò nhìn Trần Thương.
Trần Thương sửng sốt hỏi:
- Trương lão sư... Mặt tôi dính gì hả?
Trương Xu sững sở, không nhịn cười được:
- Tiểu Trần, tôi phát hiện cậu thật rất thích hợp làm một bác sĩ nha, cậu có năng lực quan sát nhạy cảm, tư duy logic và năng lực phán đoán, có thế chuẩn sát nắm lấy điểm mấu chốt của người bệnh, tiếp đó tìm ra được nguyên nhân gây bệnh!
- Cậu không cần khiêm tốn như thế, đây là lời nói thật! Rất không tệ.
Sau khi nói xong, Trương Xu đứng dậy rời đi.
...
...
Buổi chiều, Trần Thương vẫn tiếp tục đi làm như mọi ngày, sau khi đang chuẩn bị giao ban để đi đến Đông Đại Nhất Viện, chuẩn bị hoàn thành nhiệm vụ chấn kinh.
Một buổi chiều, Trần Thương cũng không quá bận, Tần Duyệt cũng không vội vàng, hai người chỉnh lý cùng phân tích số liệu phẫu thuật cắt ruột thừa bằng vết mổ nhỏ một chút.
Bây giờ Trần Thương chuẩn bị viết một bài luận văn.
Không thể không nói, Tân Duyệt phân tích số liệu rất đầy đủ, cũng rất chỉ tiết, đối với mỗi một phân tích lựa chọn đều rất tí
Chỉ riêng phần số liệu phân tích một phần này đã làm cho bài luận văn này có tiêu chuẩn hạch tâm!
Trần Thương đột nhiên cảm thấy có Tân liếm chó ở đây thì mình cũng không cần phân tâm đi học môn thống kê.
Lúc này, bỗng nhiên tiểu y tá đi đến, cười nói:
- Bác sĩ Tân, người kia lại tìm đến cô thay băng!
Tân Duyệt nhịn không được nhíu mày:
- Cô nói anh ta đi phòng xử lý chờ tôi, tôi lập tức qua ngay.
Trần Thương lập tức tò mò:
Tiểu y tá lập tức cười
- Bác sĩ Tiểu Trần, anh không biết à? Đều tới nhiều.
Trần Thương lập tức sững sờ:
- Có ý tứ gì?
Tân Duyệt lập tức biến sắc:
- Cô chớ có nói hươu nói vượn!
Tiểu y tá thè lưỡi.
Sau khi Tân Duyệt đi ra ngoài, tiểu y tá đó mới tiếp tục nói:
- Bác sĩ Tiểu Trần, anh nhưng phải cố gắng nha!
- Người kia tìm bác sĩ Tần thay băng còn rất trẻ, dáng dấp cũng rất đẹp trai, da dẻ trắng trẻo, chỉ là trên mặt có một vết thương, bình thường lấy lý do thay băng đến để gặp Tân Duyệt, mỗi lần tới đều mang theo một ít hoa quả cho y tá trạm cùng bác sĩ.
Trần Thương sững sờ, anh thật đúng là không biết có chuyện như thế?
Nhưng...
Tiểu hộ sĩ nói tiếp:
- Thanh niên kia tuy tuổi không lớn, nhưng đặc biệt có tiền, tới hai lần đều đi hai chiếc xe thể thao khác nhau! Hẳn là một phú nhị đại!
- Bác sĩ Tiểu Trần, anh phải cố gắng lên, đừng để hoa khôi khoa chúng ta bị người khác cướp mất!
Trần Thương lập tức cảnh giác lên!
Bỗng nhiên cảm giác trái tim xiết chặt
Đối thủ cạnh tranh?
Không đúng!
Làm sao mình lại có loại suy nghĩ này?
Mình đối với Tân Duyệt... Không có hứng thú mà? Trần Thương có chút hoài nghỉ.
Nghĩ tới nghĩ lui, Trần Thương bổng nhiên kìm nén không được hiếu kỳ trong lòng, muốn đứng dậy đi ra xem một chút.
Vừa vặn ra ngoài, anh nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc!
Ủa?
Đây không phải người bệnh nhân lúc đầu mình khâu à?