- Bà ơi! Mấy giờ rồi?
Tần Hiếu Uyên bồn chồn bất an hỏi vợ.
Ký Như Vân bị ông làm phiền đến không chịu nối:
- Ông không có điện thoại à? Ông hỏi tôi vấn đề này bao nhiêu lần rồi?
Tân Hiếu Uyên nhìn đồng hồ.
- Bây giờ đã chín giờ rưỡi, như thế nào nó còn chưa về nhà nữa? Tôi lo lắng đến chết rồi đây.
Ký Như Vân nhìn Tân Hiếu Uyên:
- Ông nói xem có phải ông mắc bệnh rồi phải không? Con gái của chúng ta đi ra ngoài hẹn hò, ông hối cái gì mà hối?
- Tôi muốn nói, tốt nhất là tối nay đừng có về nhà nữa! Tốt nhất hai đứa nó gạo nấu thành cơm luôn đi, để rồi sau này kết hôn nhanh chút
- Nó đã hai mươi bảy hai mươi tám tuổi lại không có người tìm hiểu, đều sắp thành gái già rồi!
Khi nói về Tân Duyệt, Ký Như Vân vừa tức vừa buồn cười:
- Ông nói thử xem chúng ta đã giới thiệu cho nó biết bao nhiêu người, nhiều người điều kiện gia đình cũng tốt.
- Vậy mà Duyệt Duyệt còn không hài lòng, hiện tại quá tốt rồi, bản thân nó thật vất vả mới nhìn trúng một người, vậy mà ông lại bày ra bộ dáng này.
Tần Hiếu Uyên bị một tràng câu nói của vợ hù dọa.
Ông không biết nên nói như thế nào.
Nhưng mà... rất nhanh đã gần mười giờ rồi, ông lo lắng có phải xảy ra chuyện gì không hay?
Nghĩ tới đây, Tân Hiếu Uyên vẫn có chút không thể nào yên lòng được, vậy là ông dựa theo kế hoạch mà ban đầu đã chuẩn bị!
...
...
Đến lúc này, bộ phim mới đi đến hồi kết, nam chính và nữ chính trải qua muôn vàn khó khăn thứ thách, rốt cục người có tình cuối cùng sẽ thuộc về nhau, toàn rạp phim đều vang lên tiếng khóc nức nở nghẹn ngào, còn có một loại âm thanh chậc chậc kỳ lạ cứ vang lên liên tục.
Không thể không nói, nếu bỏ qua phân cảnh người có tiền cuối cùng thuộc về nhau, thì bộ phim tình cảm làm rất hay.
Nam chính nữ chính diễn xuất không tệ, đến ngay cả Tân Duyệt xem cũng cảm thấy cảm động
Hai tay của Trần Thương và Tân Duyệt siết chặt một chỗ, con mắt hai người cùng nhìn qua đối phương.
Phối hợp với khung cảnh mờ ảo trong rạp chiếu phim, kèm thêm âm nhạc mơ mộng trong phim tình cảm.
Cả hai người đều yêu thương đối phương sâu đậm, có một thứ cảm xúc không thể nào diễn tả được đang dần đần dâng trào.
Khoảng cách mắt hai người càng ngày càng gần, Trần Thương hơi căng thẳng một chút, nhìn Tân Duyệt một cách trìu mến, anh muốn hôn cô thế giới to lớn của anh.
Trong lòng Tần Duyệt căng thẳng muốn chết, cô thật sự rất lo lắng!
Dù sau đây chính là nụ hôn đầu tiên của cô.
Cô từng suy nghĩ nhiều lần, đến cùng cô sẽ trao nó trong hoàn cảnh nào, và ai sẽ là người được cô trao nó.
Tuy nhiên, khi đối mặt với Trần Thương, cô cảm giác chắc chắn là người này không thể là ai khác được.
Cô có thể cảm nhận răng hô hấp của Trần Thương một lúc càng mãnh liệt, thời điểm phả vào mặt cô với cùng nóng!
Trong lúc nhất thời, Tần Duyệt có chút lo lắng, có chút khẩn trương, có chút bất an, có chút mong đợi!
Cô nhịn không được lập tức nhằm mắt lại, chờ đợi khoảnh khắc này xuất hiện!
Thành thật mà nói, cô đợi khoảnh khắc này rất nhiều năm.
Từ năm mười bảy tuổi không biết tình yêu là gì đã bắt đầu xem phim tình cảm, đến sau này những người xung quanh lần lượt kết hôn, hoặc là ly hôn.
Vào giây phút này, thời gian như dừng lại.
Cô gần như xém tí nữa có thể cảm nhận nhiệt độ cơ thể của Trần Thương.
Thế nhưng vào ngay thời điểm lúc này!
Một tiếng chuông điện thoại vang lên phá hỏng thế giới hai người!
Tần Duyệt và Trần Thương đột nhiên ngây ngẩn lên thoại của cả hai người đồng thời vang
Lập tức khuôn mặt hai người thay đổi.
Đây là cuộc gọi khẩn cấp?
Nhưng nó cực kỳ không hợp lý nha?
Vì sao điện thoại của hai người đều đồng thời vang lên?
Bây giờ có nên tiếp tục hôn?
Nhưng sẽ rất khó xử!
'Đành phải nghe điện thoại vậy!
Trần Thương căm điện thoại lên và nhỏ giọng.
Điện thoại vừa mới kết nối, chỉ nghe thấy cô y tá trực ban ở đầu dây bên kia nói:
- Bác sĩ Trần, có người bệnh ở khoa cấp cứu đang cần anh, bác sĩ Vương khám không ra bệnh của người nọ... Hiện tại anh có thuận tiện đến đây một chuyến không?
Trần Thương sững sờ!
Anh có tiện hay không?
Tần Hiếu Uyên bồn chồn bất an hỏi vợ.
Ký Như Vân bị ông làm phiền đến không chịu nối:
- Ông không có điện thoại à? Ông hỏi tôi vấn đề này bao nhiêu lần rồi?
Tân Hiếu Uyên nhìn đồng hồ.
- Bây giờ đã chín giờ rưỡi, như thế nào nó còn chưa về nhà nữa? Tôi lo lắng đến chết rồi đây.
Ký Như Vân nhìn Tân Hiếu Uyên:
- Ông nói xem có phải ông mắc bệnh rồi phải không? Con gái của chúng ta đi ra ngoài hẹn hò, ông hối cái gì mà hối?
- Tôi muốn nói, tốt nhất là tối nay đừng có về nhà nữa! Tốt nhất hai đứa nó gạo nấu thành cơm luôn đi, để rồi sau này kết hôn nhanh chút
- Nó đã hai mươi bảy hai mươi tám tuổi lại không có người tìm hiểu, đều sắp thành gái già rồi!
Khi nói về Tân Duyệt, Ký Như Vân vừa tức vừa buồn cười:
- Ông nói thử xem chúng ta đã giới thiệu cho nó biết bao nhiêu người, nhiều người điều kiện gia đình cũng tốt.
- Vậy mà Duyệt Duyệt còn không hài lòng, hiện tại quá tốt rồi, bản thân nó thật vất vả mới nhìn trúng một người, vậy mà ông lại bày ra bộ dáng này.
Tần Hiếu Uyên bị một tràng câu nói của vợ hù dọa.
Ông không biết nên nói như thế nào.
Nhưng mà... rất nhanh đã gần mười giờ rồi, ông lo lắng có phải xảy ra chuyện gì không hay?
Nghĩ tới đây, Tân Hiếu Uyên vẫn có chút không thể nào yên lòng được, vậy là ông dựa theo kế hoạch mà ban đầu đã chuẩn bị!
...
...
Đến lúc này, bộ phim mới đi đến hồi kết, nam chính và nữ chính trải qua muôn vàn khó khăn thứ thách, rốt cục người có tình cuối cùng sẽ thuộc về nhau, toàn rạp phim đều vang lên tiếng khóc nức nở nghẹn ngào, còn có một loại âm thanh chậc chậc kỳ lạ cứ vang lên liên tục.
Không thể không nói, nếu bỏ qua phân cảnh người có tiền cuối cùng thuộc về nhau, thì bộ phim tình cảm làm rất hay.
Nam chính nữ chính diễn xuất không tệ, đến ngay cả Tân Duyệt xem cũng cảm thấy cảm động
Hai tay của Trần Thương và Tân Duyệt siết chặt một chỗ, con mắt hai người cùng nhìn qua đối phương.
Phối hợp với khung cảnh mờ ảo trong rạp chiếu phim, kèm thêm âm nhạc mơ mộng trong phim tình cảm.
Cả hai người đều yêu thương đối phương sâu đậm, có một thứ cảm xúc không thể nào diễn tả được đang dần đần dâng trào.
Khoảng cách mắt hai người càng ngày càng gần, Trần Thương hơi căng thẳng một chút, nhìn Tân Duyệt một cách trìu mến, anh muốn hôn cô thế giới to lớn của anh.
Trong lòng Tần Duyệt căng thẳng muốn chết, cô thật sự rất lo lắng!
Dù sau đây chính là nụ hôn đầu tiên của cô.
Cô từng suy nghĩ nhiều lần, đến cùng cô sẽ trao nó trong hoàn cảnh nào, và ai sẽ là người được cô trao nó.
Tuy nhiên, khi đối mặt với Trần Thương, cô cảm giác chắc chắn là người này không thể là ai khác được.
Cô có thể cảm nhận răng hô hấp của Trần Thương một lúc càng mãnh liệt, thời điểm phả vào mặt cô với cùng nóng!
Trong lúc nhất thời, Tần Duyệt có chút lo lắng, có chút khẩn trương, có chút bất an, có chút mong đợi!
Cô nhịn không được lập tức nhằm mắt lại, chờ đợi khoảnh khắc này xuất hiện!
Thành thật mà nói, cô đợi khoảnh khắc này rất nhiều năm.
Từ năm mười bảy tuổi không biết tình yêu là gì đã bắt đầu xem phim tình cảm, đến sau này những người xung quanh lần lượt kết hôn, hoặc là ly hôn.
Vào giây phút này, thời gian như dừng lại.
Cô gần như xém tí nữa có thể cảm nhận nhiệt độ cơ thể của Trần Thương.
Thế nhưng vào ngay thời điểm lúc này!
Một tiếng chuông điện thoại vang lên phá hỏng thế giới hai người!
Tần Duyệt và Trần Thương đột nhiên ngây ngẩn lên thoại của cả hai người đồng thời vang
Lập tức khuôn mặt hai người thay đổi.
Đây là cuộc gọi khẩn cấp?
Nhưng nó cực kỳ không hợp lý nha?
Vì sao điện thoại của hai người đều đồng thời vang lên?
Bây giờ có nên tiếp tục hôn?
Nhưng sẽ rất khó xử!
'Đành phải nghe điện thoại vậy!
Trần Thương căm điện thoại lên và nhỏ giọng.
Điện thoại vừa mới kết nối, chỉ nghe thấy cô y tá trực ban ở đầu dây bên kia nói:
- Bác sĩ Trần, có người bệnh ở khoa cấp cứu đang cần anh, bác sĩ Vương khám không ra bệnh của người nọ... Hiện tại anh có thuận tiện đến đây một chuyến không?
Trần Thương sững sờ!
Anh có tiện hay không?