Mục lục
Bác Sĩ Nguy Hiểm - Vô Ưu 95
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cúp điện thoại, Đỗ Gia Khê chụp ảnh bản thảo vừa viết xong gửi cho Hạ Vĩnh Đường, lão nhân thời của lão làm gì biết đánh chữ, một tay cầm bút viết những nét mực cứng cáp, âm vang hữu lực!

Hạ Vĩnh Đường nhận lấy cẩn thận đọc, sau khi xem xong, Hạ Vĩnh Đường bùi ngùi mãi thôi!

Bút lực của lão lãnh đạo càng ngày càng mạnh, cách phối từ, đặt câu, giống như châu liên bích hợp, mười phần xảo diệu, hơn nữa từng câu từng chữ cảm động lòng người!

Những lời này viết về tinh thần một đời của một thanh niên bác sĩ!

Viết ra chăm sóc người bị thương, đứng trước sinh mệnh, mọi người đều bình đẳng.

Viết ra y đức y phong không sợ cường quyền, giữ mình trong sạch!

Mà một người như vậy, bây giờ lại bị xử phạt! Văn bên trong cũng không có quá nhiều câu nói nhục mạ Tống Cường, thế nhưng mỗi một câu lại chỉ ra ngấm ngầm hại người, chỉ ra xa hội mục nát!

Viết ra tập tục xấu xa trong bệnh viện!

Viết ra một số lãnh đạo lạm dụng chức quyền!

Hiện tại là xã hội gì, Hạ Vĩnh Đường đã nghĩ, nếu bài viết này được phát ra, không biết mọi người trong xã hội sẽ phản ửng thế nào!

Tuy báo chỉ không còn phát triển như trước!

Thế nhưng ngành báo chí lại luôn có một đám fan hâm mộ trung thành, một nhóm hộ khách trung thực!

Hạ Vĩnh Đường cầm điện thoại lên, chuẩn bị để người đánh máy bài viết này đăng lên báo, thế nhưng nghĩ lại, hắn bỗng nhiên nghĩ đến một biện pháp tốt hơn!

Đó chính là trực tiếp đính kèm tấm ảnh chụp này lên trên trang báo, dù sao chữ của lão Đỗ chính là phong mang tất lộ, lão lãnh đạo cũng là một trong vài người có đầu bút cứng rắn nhất thập niên 90!

Lần này, hắn muốn dùng nét bít của lão Đỗ, lần nữa công kích người gọi là Tống Cường này!

Mọi chuyện đều đang chậm rãi diễn ra. Mà Trần Thương thì đang đi ngủ.

Trong lúc đó, bọn người Tần Duyệt liên tục gọi mấy cuộc điện thoại, Trần Thương đều không nghe.

Sau khi ngủ dậy, đã là xế chiều.

Lập tức Trần Thương đã tỉnh táo lại, mở điện thoại lên phát hiện một đống cuộc gọi nhỡ và tin nhắn.

Nhìn kỹ, lập tức sững sờ. 'Tống Cường này làm thật hả?

Lại thêm một cái phê bình nữa, thật sự quá ngưu bức.

Nghĩ tới đây, Trần Thương không quan trọng cười cười.

Nên làm gì thì làm đi, sau đó đi rửa mặt, xuống lầu ăn cơm.

Vừa mới xuống, trông thấy một cô gái vừa vặn mở cửa đi vào, hai người nhìn nhau cười, chào nhau một tiếng.

Trần Thương biết, nhà này có ba người thuê, đều đã chật cứng người, lầu hai chỉ có mình Trần Thương, lầu một có hai người thuê, nhưng ngày bình thường rất ít gặp mặt, dù sao mỗi ngày Trần Thương đều dậy từ sớm đi làm, buổi tối trở về cũng rất muộn, thứ bảy thì ở chỗ Trương Chí Tân, vì lẽ đó quan hệ với những hàng xóm này cũng không tốt lắm.

Trần Thương chủ động cười nói: "Chào ngươi, ta ở lầu trên, vừa chuyển tới không lâu, ta tên là Trần Thương."

Cô gái gật đầu cười: "Ừm, chào ngươi, ta là Lặng Yên, bình thường cũng khá bận nên ít gặp mặt mọi người, rất hân hạnh được biết ngươi."

Cô gái trang điểm thanh lịch, dáng dấp cũng được, trung quy trung củ, như Trương Chí Tân nói chính là không gian phát triển rất lớn.

Nhưng là người nhiệt tình, thoạt nhìn vẫn là tương đối dễ ở chung, Trần Thương cười cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK