Mục lục
Kính Vị Tình Thương - Tề Nhan - Trăn Trăn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam Cung Tĩnh Nữ đột nhiên nhớ tới: Nàng cũng không biết chính xác sinh thần của Tề Nhan. Quan Thiên ty từng đề cập rằng Tề Nhan sinh vào tháng sáu, nhưng nàng lại chưa từng hỏi cụ thể là ngày nào.

Hoặc có lẽ...Quan Thiên ty đã từng nói, nhưng khi ấy nàng cũng không có để ở trong lòng?

"Điện hạ?"

Nam Cung Tĩnh Nữ vùi mặt vào ngực Tề Nhan, khoác tay lên vòng eo nàng: "Tề Nhan ~."

"Thần ở đây."

"Sinh thần của ngươi..."

Khất Nhan A Cổ Lạp sinh vào tháng tám, tháng tám là thời điểm thủy thảo màu mỡ, cũng là lúc các bộ lạc không ngừng tranh đoạt đồng cỏ với nhau. Nàng đã không còn đón sinh thần kể từ năm tám tuổi trở về sau, mà ngày sinh tháng sáu của Tề Nhan cũng sớm trôi qua.

Tề Nhan dùng cằm cọ cọ vầng trán nhẵn bóng như gương của Nam Cung Tĩnh Nữ: "Điện hạ không nhắc tới thì thần cũng đã quên sinh thần của mình. Từ năm đầu Cảnh Gia...nhiều năm như vậy thần đã sớm quen rồi."

"Vậy...ngươi nói cho ta ngày tháng chính xác được không?"

"Là mùng hai tháng sáu."

"Bản cung nhất định sẽ không quên."

- --

Đêm đó Tề Nhan ngủ lại công chúa phủ, sáng sớm hôm sau nàng dùng đồ ăn sáng với Nam Cung Tĩnh Nữ xong thì một mình trở về.


Nam Cung Tĩnh Nữ tiễn Tề Nhan đến tận cửa, mà bọn nha hoàn trong phủ cũng đã dần quen nhìn thấy cảnh này.

Sau khi Tề Nhan rời đi, Nam Cung Tĩnh Nữ cảm giác trong lòng rất vắng vẻ. Nghĩ đến chuyện mười lăm ngày sau nàng mới có thể gặp lại người nọ, nàng liền cảm thấy tủi thân vô cùng.

- --

Tề Nhan mới vừa xuống xe ngựa, người gác cổng đã bẩm báo: "Phò mã gia, Đinh ngự y đang chờ ở chính sảnh để xem mạch cho người như lệ thường ạ."

"Đã biết, bảo Hạ Hà chiêu đãi cho tốt, ta đi thay quần áo rồi tới ngay."

"Vâng."

Tề Nhan cũng không vội đi gặp Đinh Dậu. Từ sau khi Ba Âm và Cát Nhã lục tục xuất hiện, Tề Nhan càng ngày càng không muốn nhìn thấy hắn.

Tuy Đinh Dậu thật lòng đối đãi nàng, nhưng thân phận của Đinh Dậu khiến nàng không thể không đề phòng.

Lấy sự hiểu biết của Tề Nhan đối với người đeo mặt nạ, đối phương nhất định sẽ không bỏ qua quân cờ có lợi là Ba Âm.

Vô luận là hôm đó nàng có trả lời như thế nào đi chăng nữa, người đeo mặt nạ đều sẽ tự mình phái người tìm Ba Âm để xác nhận.

Nàng chỉ hy vọng bọn họ không tìm được Ba Âm, bằng không lấy tính cách của hắn, hắn rất có thể sẽ bị tiền triều lợi dụng.

Tuy Vị Quốc là kẻ địch của thảo nguyên và tiền triều, nhưng hai thế lực này vĩnh viễn không có khả năng làm bằng hữu.

Tề Nhan đổi sang một bộ quần áo khác và đi vào chính sảnh, Đinh Dậu quỳ xuống đất thỉnh an: "Thần Ngự y viện Đinh Dậu tham kiến phò mã gia, hôm nay thần đặc biệt tới đây để xem mạch cho người."

"Các ngươi lui xuống trước đi."

"Vâng."

"Đinh ngự y không cần đa lễ, ngồi xuống đi."

"Tạ phò mã gia."

Đinh Dậu ngồi vào đối diện, hắn đặt tay lên mạch đập của Tề Nhan, thấp giọng nói: "Truyền khẩu dụ của chủ tử, mệnh ngươi tìm cơ hội tiếp xúc Nhã phi, bại lộ thân phận của ngươi cho nàng."

Ánh mắt Tề Nhan trầm xuống, lạnh lùng nói: "Sư phụ đây là có ý gì? Cát Nhã là người bên gối Nam Cung Nhượng, chẳng lẽ là nàng muốn để ta chui đầu vào lưới?"

Ánh mắt Đinh Dậu có vài phần bất đắc dĩ: "Đây là mệnh lệnh."

Tề Nhan cười lạnh một tiếng: "Mệnh lệnh? Ta thật vất vả mới đứng vững gót chân ở nội đình, tự vấn bản thân cũng không mắc sai lầm gì, sư phụ muốn vứt bỏ quân cờ là ta sao?"

Đinh Dậu trầm mặc thật lâu, nhẹ giọng hỏi: "Tề Nhan...có phải là ngươi đã dao động hay không?"

"Chưa bao giờ."

"Ta đây hỏi ngươi, vì sao hơn một năm nay ngươi chậm chạp không hành động?"

Đinh Dậu quay đầu nhìn thoáng qua, thấy cửa chính sảnh đã đóng chặt thì mới tiếp tục nói: "Đêm qua ngươi còn ngủ lại ở công chúa phủ!"

Tề Nhan hỏi ngược lại: "Như thế nào, chẳng lẽ sư phụ chờ không kịp?"

Đinh Dậu lắc đầu: "Đây chỉ là cảm giác của ta. Nếu như là trước đây, ngươi tuyệt đối sẽ không mạo hiểm ngủ lại. Ngươi còn nhớ rõ bản thân ngươi đã nói gì với ta trước khi xuất cốc không? Ngươi nói A Cổ Lạp đã chết, trên đời chỉ còn lại Tề Nhan, nhưng cái tâm địa hận không thể giết sạch người trong thiên hạ ấy đã đi đâu mất rồi? Ngươi đừng tưởng rằng chủ nhân không biết hành động của ngươi, ta không đề phòng nói thật cho ngươi biết, thế lực của chủ nhân sâu vô cùng, ngay cả ta cũng không đếm hết được! Có lẽ người nàng gài vào đang hoạt động ở dưới mí mắt của ngươi, giám thị nhất cử nhất động của ngươi."

Tề Nhan trầm mặc trong giây lát, bình tĩnh hỏi: "Sư phụ đã nói gì với ngươi?"

"Không nói gì cả. Ngươi còn không biết tâm trí của chủ nhân như thế nào sao? Chủ nhân biết chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, sao có thể nhiều lời với ta? Nếu ta có thể cảm nhận được ngươi biến hóa thì chủ nhân cũng như vậy. Ta lo lắng cho ngươi nên mới có thể nói nhiều như vậy, đã sớm khuyên ngươi xóa hình xăm ở ngực mà ngươi cũng không nghe. Nếu chọc giận chủ nhân, nàng có thể khiến thân phận của ngươi bại lộ bất cứ lúc nào! Ta hiểu chủ nhân rõ hơn ngươi, nàng nhất định sẽ không cho ngươi bất cứ cơ hội nào. Chờ đến lúc ngươi biết mình bị vứt bỏ thì thân phận ngươi cũng đã bại lộ."

Lòng Tề Nhan hoàn toàn lạnh lẽo, nhưng nàng không có tiết lộ mảy may, chỉ đạm nhiên nói: "Ta tin rằng sư phụ phí nhiều tâm tư bồi dưỡng ta như vậy thì sẽ không thể không tín nhiệm ta. Triều đình Vị Quốc cắm rễ rất sâu, ngay cả sư phụ đều không thể không dùng biện pháp như vậy để lật đổ bọn họ, chẳng lẽ ta còn có thể vượt qua lão nhân gia nàng sao? Ta cũng chỉ một phò mã đô úy không quyền không thế, muốn làm nên đại sự thì phải làm đâu chắc đấy. Còn nữa, với ta mà nói, có xóa hình xăm ở ngực hay không đều như nhau mà thôi. Thân là nữ tử, tham gia khoa khảo chính là tội chết, cưới đích công chúa càng là tội chồng thêm tội, dù cho không có hình xăm ở ngực thì cũng khó thoát tội chết."

Đinh Dậu nhất thời nghẹn lời, ánh mắt Tề Nhan càng thêm lạnh băng, chậm rãi nói: "Khi còn nhỏ, chẳng phải ngươi không hiểu vì sao sư phụ phế nhiều thiên tài địa bảo cũng muốn cứu sống ta sao?"

Đinh Dậu vội vàng giải thích: "Ta khi đó, chỉ là..."

Tề Nhan cũng không biết suy nghĩ của đối phương, chỉ nói: "Nam Cung Nhượng soán vị, bá tánh thiên hạ đều hết lời khen ngợi hắn... Sư phụ thân là công chúa tiền triều đã sớm thất vọng về người Vị Quốc tột đỉnh, thậm chí sinh ra hận ý. Ở trong mắt nàng: Người ngoại tộc còn đáng tin cậy hơn người Vị Quốc nhiều, nhưng mà...nguyên nhân lớn nhất vẫn là vì ta là nữ nhi."

"Nếu như ta là nam tử, sư phụ chưa chắc sẽ cứu ta. Có rất nhiều cách để xóa hình xăm ở ngực nhưng thân phận nữ tử thì không thể thay đổi. Năm đó ta vừa vặn chưa lộ ra đặc thù của nữ tử, sư phụ y thuật siêu quần, có lẽ khi đó nàng đã nghĩ kỹ kế hoạch. Dù cho có địa vị cực cao thì nữ tử cũng không có khả năng soán vị tự lập, sư phụ thông minh tuyệt đỉnh, nàng tất nhiên sẽ không nuôi hổ thành hoạn."

Tề Nhan híp mắt, gằn từng chữ một: "Ta cam tâm tình nguyện làm quân cờ của nàng cũng không phải vì cảm nhớ ân đức của nàng, ta chỉ cùng nàng liên hợp làm chuyện mình muốn làm mà thôi."

Sắc mặt của Đinh Dậu trắng bệch: "Tề Nhan...ngươi."

Nói đến như vậy, Tề Nhan cũng không muốn giữ lại phần "ngầm hiểu ý" này nữa.

"Mấy năm nay sư phụ có thể tiến hành thuận lợi như vậy là bởi vì Nam Cung Nhượng tin hoàng tộc tiền triều đã chết hết. Nếu ta vạn kiếp bất phục, ta nhất định phải kéo nàng chôn cùng!"

Đinh Dậu theo bản năng che miệng Tề Nhan lại, đối diện với cặp mắt màu hổ phách lạnh lẽo kia, hắn ngượng ngùng rút tay về.

"Ngươi nhẹ giọng chút..."

Tề Nhan nhàn nhạt thở ra một hơi, giấu đi mũi nhọn trong mắt: "Mong ngươi thuật lại lời này không sai một chữ cho nàng. Đi đến tình cảnh hiện tại, ai cũng đừng hòng ngăn cản ta! Thù, ta nhất định sẽ báo, không cần bất cứ kẻ nào 'giục'. Ta và sư phụ đều là người từng 'chết' một lần, không phải sao?"

- --

Đinh Dậu cõng hòm thuốc rồi ảo não rời đi. Tề Nhan một mình trở về thư phòng, nàng đóng cửa lại, mệt mỏi ngồi xuống ghế.

Nàng để tay lên ngực và tự hỏi: Tiến triển của nàng thật sự là có chút chậm. Hơn một năm nay, không có ai phải trả giá đại giới ngoại trừ Xuân Đào vô tội ra.

Mặc kệ lần này Đinh Dậu có lòng tốt nhắc nhở hay là hắn phụng mệnh thăm dò nàng, những lời hắn nói đều là sự thật.

Báo thù nghiệp lớn phải hoàn hoàn liên kết với nhau, không cho phép có một chút sai lầm. Thứ mà sư phụ muốn chính là lật đổ Nam Cung vương triều, thiên hạ đại loạn.

Mà thứ nàng muốn chính là: Tất cả những người tham gia vào "cuộc chiến Kính Vị" năm đó đều phải nợ máu trả bằng máu.

Mục đích khác nhau, nàng không thể cứ để mặc nàng ta bài bố tùy ý...

Mối quan hệ hiện tại của Tề Nhan và người đeo mặt nạ rất vi diệu. Hai người đều nắm lấy "nhược điểm" của đối phương, một trong tối một ngoài sáng.

Thoạt nhìn thì bọn họ ngọc nát đá tan, nhưng người tổn thất nặng nề sẽ chỉ là Tề Nhan.

Nhưng Tề Nhan kết luận đối phương sẽ tạm thời không động đến nàng, bởi vì hai chữ: Chấp niệm.

Người đeo mặt nạ luyến tiếc, không nỡ bỏ thanh kiếm sắc bén mà nàng ta cắm vào cung vua. Trong khoảng thời gian này, triều đình Vị Quốc càng gió êm sóng lặng thì người đeo mặt nạ càng phải cậy vào Tề Nhan, trừ phi nàng ta từ bỏ báo thù.

Ngón tay Tề Nhan co giật: Nhưng vì sao đối phương lại hạ lệnh như vậy?

Lấy thân phận của Cát Nhã, Cát Nhã không có khả năng liên hợp với người đeo mặt nạ. Nếu Cát Nhã thật sự là người của sư phụ, thì cần nàng bại lộ thân phận sao?

Sư phụ trực tiếp nói cho nàng không phải được rồi ư...

Nếu Cát Nhã không phải là người của sư phụ, vậy thì sư phụ cậy vào lý do gì để nàng bại lộ thân phận?

Đầu óc Tề Nhan nhanh chóng suy nghĩ: Nàng phân tích tính cách của người đeo mặt nạ, biểu tình rất nhỏ vừa rồi của Đinh Dậu, cùng với những chuyện đã xảy ra sau khi Cát Nhã xuất hiện.

Thật lâu sau, Tề Nhan lộ ra ý cười châm chọc.

Thì ra là thế. ngôn tình ngược

Cung yến Trung Thu, Cát Nhã đảo ngược đặc thù của A Cổ Lạp và Tiểu Điệp trước mặt Nam Cung Nhượng. Nhất định là người đeo mặt nạ đã biết chuyện này.

Nếu Cát Nhã không màng nguy hiểm chém đầu diệt tộc để yểm trợ cho A Cổ Lạp, ở trong mắt người đeo mặt nạ: Chuyện này cực kỳ đáng để lợi dụng.

Nếu Cát Nhã nói dối rồi lại đi báo thân phận thật của Tề Nhan, Cát Nhã chắc chắn sẽ bị liên luỵ.

Tề Nhan không khỏi nỉ non: "A, không hổ danh là công chúa tiền triều, quả thực là mưu kế thần tình."

Cát Nhã cũng không biết tính cẩn thận đa nghi của Nam Cung Nhượng, cho nên nếu nàng thật sự bại lộ thân phận của mình cho Cát Nhã, đối phương vẫn có khả năng sẽ tố giác nàng. Đến khi đó, nàng và Cát Nhã đều khó thoát tội chết.

Sau khi Nam Cung Nhượng hạ chỉ quét sạch người dị tộc, mấy chục vạn người Đồ Ba bộ đều lo sợ bất an. Cát Nhã vừa chết, người đeo mặt nạ chắc chắn sẽ có cách kích động A Nỗ Kim khởi binh mưu phản...

Cho nên, ở trong mắt người đeo mặt nạ: Đây là một bước cờ "Thắng hay thua đều lợi".

Tiến thì nàng ta sẽ liên hợp với Cát Nhã; lui thì có thể kích động A Nỗ Kim khởi binh...

Nàng ta còn có thể đi ra phía sau màn trợ giúp A Nỗ Kim lật đổ Vị Quốc, thậm chí còn có thể dùng di vật của nàng tạo ra một "Khất Nhan A Cổ Lạp"!

Người đeo mặt nạ đã thấy được sức mạnh của người thảo nguyên qua cuộc chiến Thanh Di. Nếu bọn họ có thể hợp lại với nhau và có mưu kế quân sự, thì chưa chắc sẽ bại bởi Vị Quốc.

Nghĩ thông suốt tất cả những chuyện này, trán Tề Nhan chảy ra một tầng mồ hôi.


May mà nàng đã sớm chiều ở chung với người đeo mặt nạ năm năm, vì thế mới có thể thông qua tính cách của đối phương mà suy đoán ra những việc này.


Tề Nhan không thể không thừa nhận: Bàn về mưu lược và tâm trí, nàng còn lâu mới có thể sánh ngang với đối phương. Chỉ là thân phận của nàng ta đặc biệt, không thể tự mình báo thù nên mới có thể thành toàn nàng.


Tề Nhan cười lạnh một tiếng: Nếu nàng ta có ý hy sinh quân cờ là nàng, có lẽ nàng ta đã có chuẩn bị ở phía sau, như vậy nàng phải lên kế hoạch sớm mới được.


"Nạp Cổ Tư Cát Nhã...vì sao ngươi lại đến đây?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK