Được Võ Đại dẫn đường, Cổ Kỳ Ba Âm dẫn hai vạn binh tấn công quận Giao, còn Cát Nhã thì cùng Võ Nhị dẫn hai vạn binh tấn công huyện Lạc Thủy. Người đeo mặt nạ chủ động chìa tay về phía Kim Ngột Thuật, muốn cùng hắn quay về doanh trại trước nhưng đã bị Ba Âm cản lại.
Ba Âm: "Ân công, cho đứa nhỏ này đi cùng ta."
Người đeo mặt nạ: "Công thành nguy hiểm hơn tập kích bất ngờ nhiều, dẫn theo đứa nhóc này e là có nhiều bất tiện..."
Ba Âm: "Xin ân công yên tâm, chỉ cần ngày nào ta còn sống, Kim Ngột Thuật sẽ không thể rời khỏi tầm mắt ta. Không phải là ta không tín nhiệm ân công, mà là hắn là vương tử duy nhất của Xanh Lê bộ chúng ta."
Người đeo mặt nạ rút tay về, nhìn Ba Âm ngồi trên lưng ngựa, bế Kim Ngột Thuật lên và ôm vào lòng.
- --
Người đeo mặt nạ ngẫm nghĩ, nàng lấy lệnh tiễn của Cát Nhã ra và dẫn một vạn người đến đường núi Tam Xoa trước. Đó là huyết mạch giao thông mà nàng đã chỉ trên bản đồ, cũng là nơi ba đường núi dẫn tới thành Lâm Giang, quận Giao, huyện Lạc Thủy. Dù cho thành Lâm Giang muốn nhanh chóng cứu viện cho tòa thành nào đi chăng nữa, bọn họ đều phải đi qua nơi này.
Nơi này từng là nơi Lạc Xuyên chảy qua, sau này Lạc Xuyên mấy độ chuyển hướng nên tuyến đường núi Tam Xoa mới hoàn toàn lộ ra. Nơi này là một hẻm núi bị rửa trôi điển hình, hai bên đường là vách đá cao, chỉ cần chiếm lĩnh nơi này trước là có thể từ trên cao nhìn xuống, đứng ở thế bất bại. Người đeo mặt nạ đã nắm rõ địa hình dọc hai bên bờ Lạc Xuyên từ lâu, chắc chắn an toàn nàng mới nguyện mang binh đi trước.
Công Dương Hòe dẫn số quân còn lại về thành Lâm Giang, tuy trận chiến này thiệt hại không lớn, nhưng lại giáng một đòn chí mạng vào lòng tin của tướng sĩ toàn quân. Rốt cuộc thì trước đây quân binh Vị Quốc rất tự cao, tin rằng thành băng kiên cố này sẽ giúp họ bình yên vượt qua mùa đông, nhưng...công trình mới xây có mấy ngày đã bị phá hủy. Hơn nữa, quân địch còn đánh cho bọn họ không có sức chống trả, thậm chí còn không biết đến tột cùng có bao nhiêu kẻ địch, ngay cả cơ hội giao thủ cũng không có, cứ thua như vậy...
Từ thái úy Công Dương Hòe đến binh lính bình thường, gần như là mặt người nào người nấy đều xám như tro. Thứ chất lỏng màu đen đó đốt tỏa ra khói, gió bắc quật tới khiến mặt mỗi một tướng sĩ đều phủ kín một lớp bụi mù màu đen.
Công Dương Hòe mệnh binh lính đóng cửa thành và thống kê tổn thất, còn hắn thì dẫn vài tên phó quan bước lên tường thành. Phương bắc vẫn đang nổi lửa, Công Dương Hòe khó thở, bèn rút bội kiếm ra chém một nhát lên cột cờ. Bảo kiếm chém sắt như chém bùn, cột cờ theo tiếng gãy đoạn, lá cờ rơi xuống tường thành, tung bay theo gió rồi biến mất trong bóng đêm...
Cảm giác xấu hổ trong Công Dương Hòe đã lên tới đỉnh điểm, hắn siết chặt chuôi kiếm, trong lòng thấy rất khuất nhục.
Hắn không ngờ người thảo nguyên thật sự dám làm phản, càng không ngờ một thái úy như hắn thế mà không nổi chịu một kích, danh tiếng cả đời sắp bị hủy hoại trong một sớm một chiều.
Công Dương Hòe biết: Qua hôm nay, những văn thần võ tướng trong triều chắc chắn sẽ cảm thấy thái úy chỉ là cái gối thêu hoa được mẽ ngoài chứ bên trong thì mục nát.
Công Dương Hòe phẫn nộ gào với màn đêm: "A..."
Tiếng la truyền đi rất xa, mấy phó tướng phía sau chỉ im lặng cúi đầu, không ai khuyên bảo.
Triều đình đại bại, dựa theo lệ luật ba lần thắng trận đền một lần bại trận, ba lần đều bại thì toàn quân sẽ bị ghi lại...
Hơn nữa, lần này thua thảm như vậy, ngay cả cơ hội đánh trả đều không có, lòng mọi người đều trở nên lạnh lẽo.
Dẫu sao Công Dương Hòe cũng xuất thân là quan văn, đây còn là lần đầu tiên thực chiến. Dưới tình huống như vậy, hầu như hắn đã quên hết những binh thư lúc trước hắn từng đọc. Ở trên chiến trường, một trăm cuốn binh thư cũng không bằng ba năm kinh nghiệm hành quân, Công Dương Hòe căn bản không ngờ công chúa tiền triều còn hậu chiêu. Sau khi thống kê xong tổn thất, Công Dương Hòe lập tức tuyên bố giới nghiêm, an bài mấy ngàn cung tiễn thủ bước lên tường thành, chuẩn bị nghênh chiến bất cứ lúc nào.
Bởi vì theo hiểu biết của Công Dương Hòe, nếu băng qua Lạc Xuyên tiến vào Trung Nguyên, thành Lâm Giang sẽ là nơi đứng mũi chịu sào. Sau khi phá hủy bức tường băng, đối phương chắc chắn sẽ tiến tới thành Lâm Giang.
Công Dương Hòe: "Toàn quân nghe lệnh, thành Lâm Giang kiên cố không thể bị phá hủy, chúng ta nhất định thà chết cũng phải bảo vệ thành, giáng cho kẻ địch một đòn chí mạng, rửa mối nhục xưa!"
Bên trong thành Lâm Giang đèn đuốc sáng trưng, dòng người chen chúc xô đẩy, toàn quân đề phòng.
Nhưng mà...tình huống mà mọi người đều nghĩ đã không xảy ra. Công Dương Hòe và cung tiễn thủ đứng trên thành hứng gió bắc gào thét trông chừng cả một đêm, mãi đến khi phương đông ló dạng.
Phó tướng tiến lên đề nghị: "Thái úy đại nhân, trời đã sáng, e là kẻ địch sẽ không tới, người đi nghỉ ngơi một chút đi."
Công Dương Hòe nhàn nhạt thở ra một hơi: "Cũng được, làm phiền mấy người các ngươi thay phiên nhau trông chừng, một khi xảy ra chuyện gì thì báo cáo với ta. Bản quan đi tắm gội thay quần áo trước, lát nữa ta sẽ viết sớ gửi triều đình."
Phó tướng: "Vâng."
- --
Công Dương Hòe rửa mặt chải đầu xong, hắn ngồi ngay ngắn trước án thư, bàn tay cầm bút run run viết: "Bệ hạ rũ lòng minh giám, thần Công Dương Hòe muôn lần chết bẩm báo..."
Nhưng mà, Công Dương Hòe không biết: Quận Giao, huyện Lạc Thủy đã lần lượt thất thủ...
Người đeo mặt nạ dẫn binh canh chừng đường núi Tam Xoa suốt một đêm, ngoài dự kiến của nàng là Công Dương Hòe không có đến, ngược lại giết được mấy tên quan truyền lệnh xin cứu binh.
Người đeo mặt nạ không xác định được...chẳng lẽ là đối phương đã nhìn thấu ý đồ của nàng? Cho nên vứt bỏ quận Giao và huyện Lạc Thủy, chuẩn bị tử thủ ở thành Lâm Giang chậm đợi tới đầu xuân?
Nếu là vậy, vị thái úy Công Dương gia này cũng có thể khiến nàng xem trọng liếc mắt một cái. Đợi cho năm sau tuyết ở Lạc Xuyên tan hết, nguồn tiếp viện của thảo nguyên cơ bản sẽ bị chặt đứt, triều đình xuất binh cũng giống như bắt ba ba trong rọ, thảo nguyên chắc chắn sẽ bại!
Người đeo mặt nạ nhìn về hướng thành Lâm Giang phía xa xa rồi khẽ cười một tiếng, trong lòng cảm thấy hơi phức tạp.
Nàng thoáng lo mình sẽ thất bại, cũng hưng phấn vì gặp được "kỳ phùng địch thủ"...
Chiến sự như ván cờ, đôi khi nhất định phải nhẫn tâm không hối tiếc mới được. Cũng giống như hai tòa thành bị vây hãm này, ở trong mắt người đeo mặt nạ, thành Lâm Giang không phái binh gấp rút tiếp viện là bước đi vô cùng sáng suốt. Hai trấn nhỏ ở biên cương này vốn dễ công khó thủ, chia quân phòng viện đúng là không khôn ngoan. Giờ phút này, tuy người thảo nguyên giành được hai tòa thành...nhưng đây cũng chả phải chuyện gì quá vui vẻ, chỉ là một nước cờ chiến lược không thể không đi mà thôi. Thảo nguyên cách quá xa Lạc Nam, cần phải có một hai cứ điểm dùng để đóng quân nghỉ ngơi.
Có điều...công chúa tiền triều cũng không cho rằng mình sẽ thua. Từ khi Nam Cung Nhượng đăng cơ tới nay, ngoại trừ cuộc chiến Kính Vị ra thì tứ hải luôn thái bình.
Phần lớn võ tướng thiện chiến năm đó đã cao tuổi, hoặc là bị bài trừ khỏi trung tâm quyền lực. Nam Cung Tĩnh Nữ cũng chỉ là một con nhóc con, nó lấy gì đấu với nàng?
Vị kia U Châu đã trở thành phiên vương khác họ, không thể gia phong thêm nữa. Nếu hắn lại lần nữa lập được chiến công, sao quân thần có thể chung sống an ổn?
Công chúa tiền triều tin rằng, triều đình hiểu chuyện này, mà vị kia U Châu chắc chắn cũng như vậy.
Huống hồ, Nam Cung Tố Nữ đã chết, vị kia U Châu không còn bị ràng buộc với triều đình, không đến mức vạn bất đắc dĩ thì triều đình sẽ không dám cầu viện U Châu. Chỉ cần nàng chỉ huy người thảo nguyên cẩn thận một chút, cố hết sức không để chiến hỏa lan tới địa phận U Châu thì sẽ không xảy ra sự cố.
Võ Đại và Võ Nhị xuất hiện phía sau người đeo mặt nạ: "Chủ tử, đại thắng. Cát Nhã mời người dời bước đến huyện Lạc Thủy."
Công chúa tiền triều: "Thương vong thế nào?"
Võ Đại: "Còn đang thống kê, tiểu nhân lo lắng an nguy của chủ tử nên tới đón chủ tử về trước."
Công chúa tiền triều: "Đi thôi."
- --
Tuy quận Giao và huyện Lạc Thủy không chờ nổi tới lúc quân cứu viện đến, nhưng trước khi hai thành bị chiếm, trưởng quan hai thành đã chia mấy đường báo tin thành sắp thất thủ cho triều đình biết. Ven đường hướng về triều đình không có ai mai phục, quan truyền lệnh đi đường thông suốt...
Quận Giao, huyện Lạc Thủy, thành Lâm Giang, quan truyền lệnh ba thành lên đường suốt ngày đêm đưa chiến báo về kinh thành.
Mười ngày sau, Nam Cung Tĩnh Nữ nhận được ba tấu chương, chênh lệch không đến một canh giờ, tin xấu hết cái này tới cái khác ập tới...
Triều dã khiếp sợ, mà đây còn là lần đầu tiên Nam Cung Tĩnh Nữ thất thố trên triều, nàng ném phăng đồ gác bút kim long đi...
Trung thư Tả Hữu Bộc xạ, Thượng thư lục bộ, Thị lang và vài vị võ quan ở kinh thành đều bị giữ lại.
Nam Cung Tĩnh Nữ xem qua ba tấu chương nên đại khái nắm được chiến sự, nàng trầm trọng nói: "Nếu trẫm đoán không sai, hẳn là quận Giao và huyện Lạc Thủy đã thất thủ."
Sau một lúc im lặng, Thượng thư Binh bộ Tần Đức bước ra khỏi hàng và bẩm báo: "Bệ hạ, thần cho rằng bệ hạ nên lập tức chọn tướng phát binh, gấp rút tiếp viện thành Lâm Giang."
Nam Cung Tĩnh Nữ gật đầu: "Chuẩn tấu, chư vị khanh gia có đề cử ai làm chủ tướng hay không?"
Lòng Nam Cung Tĩnh Nữ nặng trĩu, mấy ngày nữa là đến Tết, cố tình chiến tranh nổ ra ngay lúc này, cũng không biết các bá tánh sẽ có cảm tưởng thế nào...
Mọi người bên dưới lại lần nữa trầm mặc, nguyên nhân không có gì khác: Đã rất nhiều năm Vị Quốc không đánh giặc. Những võ tướng kiêu dũng thiện chiến, có chiến công hiển hách năm đó như Lục Quyền đã từ từ già đi, dỡ xuống binh quyền mà an hưởng tuổi già, không thì đã bị đẩy khỏi trung tâm quyền lực như Đinh Nghi.
Bây giờ những tướng lĩnh trẻ tuổi hầu như đều dựa vào tổ tông mà bước lên vị trí hiện tại, người thật sự lên chiến trường và có công huân to lớn...hầu như không có.
Hơn nữa, đây là cuộc chiến nhất định phải thắng, còn phải thắng cho thật hoành tráng... Ai mà dám nhẹ giọng tiến cử chứ?
Người thảo nguyên tấn công rào rạt, chiếm được hai tòa thành dưới mí mắt thái úy tay nắm gần mười vạn đại quân, còn ai có năng lực xoay chuyển tình thế?
Nam Cung Tĩnh Nữ thấy triều thần không dám lên tiếng, trong lòng càng bực bội: "Lại bộ lấy danh sách võ quan tới đây, các ngươi cứ nghiền ngẫm đi, trẫm...đi một chút sẽ trở lại."
- --
Nam Cung Tĩnh Nữ rời triều, vội vàng đi tới chỗ Tề Nhan. Xảy ra chuyện lớn như vậy, Nam Cung Tĩnh Nữ cảm thấy chỉ bằng mình thì không thể ứng phó được, mà phản ứng chậm chạp của các triều thần cũng khiến Nam Cung Tĩnh Nữ thất vọng đến cực điểm.
Tề Nhan là hy vọng cuối cùng của Nam Cung Tĩnh Nữ, là Định Hải Thần Châm sâu trong lòng Nam Cung Tĩnh Nữ, cũng là niềm tin để nàng không rối loạn sau khi nhận được tấu chương về trận tuyến.
Tề Nhan thấy Nam Cung Tĩnh Nữ tới thì kinh ngạc, còn chưa mở miệng dò hỏi thì Nam Cung Tĩnh Nữ đã đưa ba tấu chương cho nàng: "Duyên Quân, đã xảy ra chuyện!"
Tề Nhan đọc tấu chương thì kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời, phảng phất có một cây búa tạ giáng mạnh vào trái tim nàng. Chuyện mà nàng không muốn nhìn thấy nhất, rốt cuộc vẫn diễn ra...
Một bên là quê hương và an đạt, một bên là giang sơn người nàng yêu da diết... Cuộc chiến lần thứ hai giữa Kính Vị, rốt cuộc vẫn tới.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Duyên Quân?"
Tề Nhan cau mày: "Bệ hạ ngồi một lát đi, để thần ngẫm lại."
Nam Cung Tĩnh Nữ thở phào nhẹ nhõm: "Được."
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.