Màn kịch hôm nay đã đi quá xa, vì nhanh chóng có được hảo cảm của Nam Cung Tĩnh Nữ, Tề Nhan xảo diệu diễn ra một vở kịch "khổ nhục kế".
Kết quả là phong tà nhập thể ập đến khiến nàng phát sốt. Nàng ngồi trở lại giường, lấy ra một cái bọc nhỏ từ lồng ngực, mở ra bên trong là năm viên thuốc màu xanh biếc. Đây là thứ mà mấy ngày trước Đinh Dậu thỉnh bình an mạch thì đưa cho nàng, có tác dụng thanh nhiệt khư hỏa. Thứ này dùng để ứng phó bệnh cũ lưu lại khi nàng bị chết chìm lúc còn nhỏ, không ngờ hiện giờ cũng có thể phát huy công dụng.
Tề Nhan nuốt vào một viên, cất kĩ gói thuốc ở bên người. Nàng mặc y phục vào và nằm ở trên giường, dùng một tay đè lên cái khăn sạch trên trán, mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
Đau đớn ập đến khiến cho Tề Nhan mở to mắt rồi ngồi dậy. Nàng chỉ đơn thuần lê giày, mang cái khăn nóng giặt sạch lại một lần nữa, sau đó thổi tắt đèn.
Cả căn phòng chìm vào bóng tối, Tề Nhan ngồi ở trên giường giữ chặt cái khăn trên trán mình, bình tĩnh phân tích: Lấy sự sủng ái của Nam Cung Tĩnh Nữ mà nói, Nam Cung Vọng hẳn là rất cần sự ủng hộ của nàng.
Năm nay Nam Cung Nhượng vừa lúc năm mươi tuổi, trong triều chắc chắn sẽ có đại thần chủ trương sắc lập Thái Tử.
Hoàng tam tử vừa không phải đích vừa không phải trưởng, hắn thậm chí còn nóng vội hơn cả nàng.
Nếu như nàng "thổi gió bên gối" Nam Cung Tĩnh Nữ, điều này chắc chắn rất có lợi cho Nam Cung Vọng. Nhưng hiện tại nàng lại không có cơ hội tiếp xúc Nam Cung Vọng, chỉ có thể lợi dụng Nam Cung Tĩnh Nữ đi tiếp cận Nam Cung Vọng thì mới sẽ không bị người khác ngờ vực.
- --
Tề Nhan cứ ngồi bất động trong phòng cả đêm như vậy, rất nhiều lần nàng choáng váng ngã quỵ ở trên giường, nhưng nàng đều cắn răng ngồi dậy một lần nữa, khăn ướt thay đổi một lần lại một lần, đầu đau như muốn nứt ra.
Rốt cuộc, phương đông đã lộ ra.
Tề Nhan đi ra sau bình phong, đặt khăn lên cái giá, suy nghĩ một lúc lại kéo nó xuống rồi ném vào thau đồng.
- --
Nam Cung tỷ muội rửa mặt chải đầu xong, đi vào Ngự Thiện đường. Nam Cung Tĩnh Nữ múc một muỗng cháo óng ánh đưa đến bên miệng, nhưng sau đó lại thả xuống.
"Thu Cúc, đi gọi Tề Nhan đi."
"Vâng."
Nghe vậy, Nam Cung Xu Nữ cũng buông đũa xuống, thấp giọng nói: "Muội phu lớn tuổi hơn ngươi, lại là phò mã. Trước mặt nhiều hạ nhân như vậy, muội muội không nên tiếp tục gọi thẳng tên húy."
"A...ta đã biết."
Vào ngày thành hôn, phụ hoàng đã bảo nàng lấy tự cho người nọ, đây dù sao cũng có chút ra oai.
Thông qua mấy ngày ở chung, Nam Cung Tĩnh Nữ cảm thấy Tề Nhan chỉ là một tên ngốc không biết linh hoạt, không nóng không lạnh, lại còn nhát gan. Nàng không muốn vì chuyện lấy tự khiến cho Tề Nhan lúng túng, vì thế cũng không có nhắc lại.
Thu Cúc vội vàng trở về, thi lễ vạn phúc: "Hồi điện hạ, phò mã bị bệnh."
"Cái gì?"
"Nô tỳ đi gọi vài lần nhưng không thấy ai trả lời, vì thế cả gan bước vào điện. Kết quả thấy phò mã nằm ở trên giường, hôn mê bất tỉnh..."
"Tuyên ngự y!" Vừa dứt dời, Nam Cung Tĩnh Nữ đã chạy ra ngoài, Nam Cung Xu Nữ cũng đứng dậy đi theo.
Hai cung tì quỳ gối ở cửa thiên điện, nơm nớp lo sợ thỉnh an: "Tham kiến điện hạ."
"Bệnh khi nào? Sinh bệnh gì?"
Cung tì sợ hãi đáp: "Nô tỳ không biết, có lẽ là đêm qua..."
"Sao bây giờ mới phát hiện?"
"Nô tỳ đáng chết!"
Nam Cung Tĩnh Nữ vội vàng vào tẩm điện, nhìn thấy người ở trên giường nhắm nghiền hai mắt, cau mày, biểu tình thống khổ.
Nam Cung Tĩnh Nữ nhẹ giọng gọi: "Tề Nhan?"
Tề Nhan khó nhịn hừ nhẹ, như là đang đáp lại.
"Ngươi...ngươi làm sao vậy? Ngươi tỉnh lại đi." Nam Cung Tĩnh Nữ có chút hoảng.
Cung tì ở cửa thỉnh an Nam Cung Xu Nữ: "Tham kiến điện hạ."
"Đứng lên đi."
Nam Cung Xu Nữ đi đến mép giường, thấy sắc mặt Tề Nhan ửng hồng thì nói: "Tĩnh Nữ, ngươi sờ xem trán muội phu có nóng hay không?"
"A, được!" Nam Cung Tĩnh Nữ đặt tay lên trán Tề Nhan, nhiệt độ nóng dị thường.
"Có chút nóng."
"Mấy ngày nay trời giá rét, chắc là cảm mạo rồi phát sốt. Đừng vội, Thu Cúc đã đi truyền ngự y."
Nam Cung Xu Nữ tiếp tục phân phó: "Xuân Đào, lấy một cái khăn ướt tới."
"Vâng."
"Đưa cho bản cung."
Nam Cung Tĩnh Nữ cầm khăn đặt lên trán Tề Nhan. Có lẽ là cảm nhận được sự thoải mái trong lúc khô nóng khó chịu, Tề Nhan vì vậy mà thoải mái hừ một tiếng.
Ngay sau đó, nàng lung tung nắm lấy tay Nam Cung Tĩnh Nữ, nói mớ: "Điện hạ..."
Nam Cung Xu Nữ không nhịn được cười, ngay cả Xuân Đào đều thức thời lui về phía sau. Gò má trắng nõn của Nam Cung Tĩnh Nữ thì ửng hồng, nàng cố rụt tay về.
Người này nhìn như yếu đuối mong manh nhưng lại có sức lực rất lớn, nàng thử vài lần cũng không thành công, đành phải đỏ mặt duy trì tư thế như vậy.
Vui mừng qua đi, Nam Cung Xu Nữ lại nghĩ tới chính mình, ánh mắt nàng buồn bã, thấp giọng nói: "Ta về chính điện chờ ngươi trước."
"Nhị tỷ!"
"Hả?"
Nam Cung Tĩnh Nữ dùng sức thoát khỏi tay Tề Nhan, ánh mắt lúng túng: "Ngươi đi dùng bữa trước đi, nhớ phải uống thuốc."
"Được."
"Ta, ta tiễn ngươi đi."
Nam Cung Xu Nữ cười khẽ: "Không cần, có Bách Hợp và Đỗ Quyên trở về chung với ta, ngươi ở đây chăm sóc muội phu đi."
Nam Cung Tĩnh Nữ vẫn tiễn người đến cửa. Khi trở lại, nàng ở trước bàn rót một chén nước, bưng ly nước lên uống ừng ực, nhưng trên mặt vẫn cứ ửng hồng.
Đinh Dậu là người đầu tiên xem bệnh cho Tề Nhan, bình an mạch sau này cũng do hắn phụ trách. Dựa theo quy củ của Ngự Y viện: Nếu như Tề Nhan không chủ động thay đổi, sau này sức khỏe của nàng đều do Đinh Dậu chịu trách nhiệm.
Gần nửa canh giờ sau, Đinh Dậu cõng hòm thuốc tới.
"Thần, Ngự Y viện Đinh Dậu, tham kiến Trăn Trăn điện hạ và phò mã gia."
"Vào đi."
"Vâng."
Đinh Dậu quỳ gối ở mép giường, nắm lấy cánh tay Tề Nhan rồi bắt mạch.
"Hắn thế nào?"
"Hồi điện hạ, từ mạch tượng và triệu chứng của phò mã gia, có thể thấy là do phong tà nhập thể dẫn tới phát sốt. Nhưng mà...thân thể của phò mã gia yếu ớt hơn người bình thường, hư nhược không được bồi bổ, thần cũng chỉ có thể kê một phương thuốc có dược tính ôn hòa, muốn khôi phục sẽ chậm hơn một chút."
Đinh Dậu cố ý khuếch đại bệnh tình của Tề Nhan, tạo cớ cho nàng không cần phải động phòng. Rốt cuộc thì dung mạo của Tề Nhan trời sinh khiến người ta yêu thích, nhìn vẻ mặt quan tâm của Trăn Trăn điện hạ này thì sẽ biết.
Nam Cung Tĩnh Nữ lại có tâm trạng khác: Lần này Tề Nhan đổ bệnh là do đứng ở trong gió lạnh hơn nửa ngày, nàng không thể trốn tránh trách nhiệm.
Lại nghe Đinh Dậu nói thân thể Tề Nhan không tốt, nàng vì thế mà càng thêm áy náy.
"Ngươi cứ kê đơn, cần dược liệu nào thì cứ nói, nếu như Ngự Y viện không có thì có thể lấy từ công chúa phủ."
Đinh Dậu mở ra mạch án, viết: "Phong tà nhập thể, phát sốt". Suy nghĩ một chốc, hắn tiếp tục nói với Nam Cung Tĩnh Nữ: "Vi thần còn có mấy câu muốn dặn dò."
"Đứng lên nói đi."
"Tạ điện hạ, chuyện này..." Thấy Đinh Dậu muốn nói lại thôi, Nam Cung Tĩnh Nữ nói: "Các ngươi lui xuống trước đi."
"Vâng."
"Điện hạ, trong khoảng thời gian này, phò mã gia cần phải tĩnh dưỡng. Mỗi ngày thần sẽ đến thỉnh bình an mạch, kịp thời điều chỉnh phương thuốc. Lúc này không nên hành phòng, để tránh bệnh tình trở nặng."
"...Bản cung, đã biết."
"Vậy vi thần xin phép đi sắc thuốc trước."
Người nằm trên giường hô hấp nặng nhọc, không ngừng ho khan.
"Tề Nhan! Ngươi không sao chứ?"
Tề Nhan cau mày, rên khẽ một tiếng rồi chậm rãi mở mắt.
Nàng mở to cặp mắt đầy tơ máu nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ trong chốc lát: "Điện hạ? Sao...ngươi tới đây?"
"Ngươi sinh bệnh...Bản cung vốn muốn gọi ngươi tới cùng dùng bữa, ta..."
Tề Nhan yên lặng nhìn chăm chú vào Nam Cung Tĩnh Nữ, Nam Cung Tĩnh Nữ vô cùng ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Thực xin lỗi."
Thính giác Tề Nhan nhanh nhạy, những lời này nàng nghe rành mạch, nhưng nàng lại ngây thơ nhìn đôi mắt Nam Cung Tĩnh Nữ: "Điện hạ nói cái gì?"
Nam Cung Tĩnh Nữ dời mắt: "Bổn cung đi xem thuốc sắc xong hay chưa."
Tề Nhan nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ chạy trốn khỏi thiên điện, đến khi cung tì đóng cửa tẩm điện lại, nàng mới một lần nữa nằm ở trên giường, từ từ thở dài.
Lòng căm hận Nam Cung hoàng tộc đã sớm thâm nhập vào cốt tủy, vì thuyết phục bản thân "chân thành" lấy lòng Nam Cung Tĩnh Nữ, nàng một lần lại một lần ở dưới đáy lòng thôi miên chính mình: Nếu như Tiểu Điệp còn sống thì cũng trạc tuổi như vậy.
Nhưng mà, những gì nàng chuẩn bị trong mười năm qua, trước nay đều không phải là cục diện như vậy.
Nàng cho rằng bản thân sẽ bước vào triều đình, lá mặt lá trái với quan viên Vị Quốc chứ không phải lừa gạt một vị thiếu nữ không rành thế sự như vậy.
Nhưng Tề Nhan cũng không cảm thấy áy náy. Mặc dù Nam Cung Tĩnh Nữ không có tham dự vào việc năm đó, nhưng dòng máu Nam Cung nhất tộc đang chảy trong thân thể của nàng ta, đây chính là nguyên tội!
Muốn trách thì cũng chỉ có thể trách vận mệnh trêu ngươi: Điện hạ, trước khi chuyện thành, chúng ta hãy trở thành bằng hữu của nhau đi.
"Điện hạ muốn dùng thiện không?" Xuân Đào hỏi.
Nam Cung Tĩnh Nữ đi vào Ngự Thiện đường liền trông thấy Nam Cung Xu Nữ đang dùng bữa, nàng lập tức cảm thấy chột dạ: "Bản cung...đi xem thuốc sắc xong chưa." Nói xong, nàng kiên quyết xoay người rời đi, nhịn không được mà sờ sờ cái bụng đang kêu vang vì đói, chạy khỏi hiện trường.
Nhất định là nhị tỷ đã nhìn thấy Tề Nhan nắm tay nàng, cho nên mới sẽ vội vàng rời đi. Chuyện này nên làm sao bây giờ?
Đại tỷ xuất giá sớm, phụ hoàng bận rộn chính vụ, từ nhỏ chỉ có nhị tỷ làm bạn bên cạnh nàng. Mấy năm nay nhị tỷ luôn tận tâm che chở nàng, nhưng mà nàng lại gả cho người nhị tỷ thích...
Tuy rằng...tuy rằng nàng và Tề Nhan đã định ra quân tử ước hẹn, vừa rồi...có lẽ người Tề Nhan gọi chính là nhị tỷ.
Nam Cung Tĩnh Nữ an ủi bản thân như thế, nhưng tâm tình cũng không mấy vui vẻ.
Nàng còn không hiểu tình yêu nam nữ, chỉ đơn thuần cảm thấy Tề Nhan là một người bạn chơi cùng vừa hiểu tính nết của mình, vừa thú vị.
Nàng chợt nhận ra, thứ mà nàng yêu quý kỳ thật chưa bao giờ "thuộc về" nàng, mà là do nàng "đoạt" tới. Có lẽ chính là tâm tình như vậy.
Đợi đến khi sắc thuốc xong thì Nam Cung Tĩnh Nữ cũng bỏ lỡ giờ dùng đồ ăn sáng, Xuân Đào bưng chén thuốc còn ấm theo sau Nam Cung Tĩnh Nữ, bước vào thiên điện.
Tề Nhan mệt mỏi nằm ở trên giường, nhìn thấy Nam Cung Tĩnh Nữ thì lập tức muốn đứng dậy hành lễ, Nam Cung Tĩnh Nữ nhanh chóng đi đến: "Ngươi nằm đi, thuốc tới rồi."
"Tạ điện hạ."
Xuân Đào quỳ gối ở mép giường, nâng khay qua đỉnh đầu: "Mời phò mã gia dùng thuốc."
Tề Nhan cầm chén thuốc thử độ ấm, uống một hơi cạn sạch, sau đó đặt chén rỗng lại chỗ cũ: "Đa tạ Xuân Đào tỷ tỷ."
"Nô tỳ cáo lui."
Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn chằm chằm Tề Nhan không chớp mắt, thấy đối phương không hề cau mày thì tò mò hỏi: "Thuốc này không đắng sao?"
Tề Nhan cong cong khóe miệng: "Tất nhiên là đắng."
"Vậy sao ngươi có thể uống thoải mái như vậy?"
"Thần từ nhỏ đã bệnh tật ốm yếu, uống thuốc như uống nước, sớm đã thành thói quen."
"A...đúng rồi! Ngự y nói, ngươi phải nhanh dùng bữa sau khi uống thuốc nửa canh giờ. Bản cung đã mệnh tiểu trù phòng nấu cháo, rất nhanh sẽ có."
"Đa tạ điện hạ."