Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ngồi đi."
Tề Nhan: "Tạ bệ hạ."
Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn Tề Nhan đỡ mép giường chậm rãi ngồi xuống chỗ cũ, trong lòng nàng rất hụt hẫng.
Từ khi Tề Nhan vào cung tới nay, nàng ấy hầu như bệnh nặng bệnh nhỏ không dứt, có lẽ là phong thủy ở hoàng cung không hợp với bát tự của nàng ấy. Lãnh cung âm trầm như thế, cũng không phải là nơi người có thể sống... Nam Cung Tĩnh Nữ nàng hẳn nên kiềm lại sự lưu luyến trong lòng, ra một quyết định để hai bên đều có thể sống tốt.
Nam Cung Tĩnh Nữ dời ghế ngồi xuống đối diện Tề Nhan. Hai người nhìn nhau một lúc lâu, vẫn là Nam Cung Tĩnh Nữ mở miệng trước: "Có một chuyện trẫm muốn nói với ngươi..." Nói đến đây Nam Cung Tĩnh Nữ dừng một chút, nàng chủ động giải thích: "Thật sự cũng không phải là ta giấu ngươi, mà là trước kia ngươi ở Hoài Nam, cho nên không có cơ hội thương lượng với ngươi."
Tề Nhan: "Ừ."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Trẫm và Cát Nhã đã ước định, trẫm thả nàng về Lạc Bắc, cũng cho một đội thiết kỵ đóng quân ở biên cảnh để nàng sử dụng bất cứ lúc nào. Nếu Cát Nhã có năng lực khống chế cục diện ở Lạc Bắc, trẫm sẽ mệnh nàng làm Tiết độ sứ bắc Cửu Châu mới, cho phép thừa kế võng thế. Cát Nhã hứa với trẫm: Chỉ cần nàng lên làm Tiết độ sứ bắc Cửu Châu, ít nhất là khi nàng còn sống thì hằng năm đều sẽ cống nạp cho triều đình, tuyệt đối không làm phản."
Tề Nhan nhướng mày, siết tay thành nắm đấm đè ở bên môi ho khan vài tiếng. Nàng đáp: "Thời tiết này hẳn là Lạc Xuyên đã tan băng, Lạc Bắc cây cối thưa thớt nên không thể chế tạo chiến thuyền, triều đình lại có cơ hội hòa hoãn thêm một năm."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ngươi không tín nhiệm Cát Nhã?"
Tề Nhan: "Thật cũng không phải, chỉ là ta cảm thấy so với A Nỗ Kim, e là Cát Nhã càng khó đối phó."
Nam Cung Tĩnh Nữ đồng tình: "Không nói đến chuyện khác, Cát Nhã thật đúng là khó lường, thậm chí có thể nói là hào kiệt. Ít nhất nàng biết xem xét thời thế, càng có thể đoán được trẫm muốn gì, biết gãi đúng chỗ ngứa để có được nhiều lợi ích nhất, những chuyện này không phải người bình thường có thể làm được."
Tề Nhan than nhẹ một tiếng: "Đúng vậy."
Nam Cung Tĩnh Nữ tiếp tục nói: "Hiện tại quốc khố trống rỗng, thiên tai nhân họa không ngừng, thế lực của công chúa tiền triều cũng không biết đang ở đâu, trẫm...không muốn Lạc Bắc xảy ra sự cố gì. Dù cho có khả năng nuôi hổ thành hoạn, trẫm cũng nguyện ý đánh cuộc với Cát Nhã một lần. Cho ta thêm ba bốn năm..." Nam Cung Tĩnh Nữ đang nói nhưng rồi đột nhiên dừng lại, nàng vốn định bảo: Cho nàng thêm ba bốn năm, dù thảo nguyên làm phản thì nàng cũng có năng lực bình định.
Nhưng lời nói tới bên miệng, nàng mới sực nhớ ra người trước mắt còn có một thân phận khác: Nữ nhi Hãn Vương thảo nguyên.
Tề Nhan đại khái cũng đoán được Nam Cung Tĩnh Nữ muốn nói cái gì. Nhìn thấy ánh mắt đối phương mất tự nhiên, Tề Nhan mỉm cười quay đầu sang nơi khác, nhưng trong lòng thì buồn khổ.
Từ khi chân tướng bại lộ, những năm tháng cởi mở và chân thành trước kia cũng một đi không trở lại. Lúc trước, khi nói chuyện các nàng chưa từng cố kỵ gì cả.
Tề Nhan hiểu Nam Cung Tĩnh Nữ nghĩ gì. Chỉ là, nếu đối phương cũng có thể thoáng hiểu được lòng nàng một chút thì làm sao cần phải băn khoăn?
Từ khoảnh khắc nàng quyết định bỏ lại một xe hoàng kim, khăng khăng hồi kinh, thì nàng cũng đã giao phó mạng mình cho nàng ấy xử trí. Tề Nhan không trách Nam Cung Tĩnh Nữ, chỉ là cảm giác mất mát khó lòng nguôi ngoai.
Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn Tề Nhan, tất nhiên cũng thấy đôi mắt màu hổ phách kia lóe lên đau thương. Tuy trên mặt nàng không biểu hiện gì, nhưng lòng nàng cũng đau giống như Tề Nhan vậy.
Loại chuyện này, sao nàng cố tình giấu nàng ấy chứ? Chỉ là lo nàng ấy nghe được nàng có thể động thủ với người thảo nguyên rồi khổ sở thôi.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ngươi khỏe hơn chút nào chưa?"
Tề Nhan: "Khá hơn nhiều, bệnh cũ, không quan trọng."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Còn có một việc...ta muốn nghe ý kiến của ngươi."
Tề Nhan: "Mời bệ hạ nói."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Cát Nhã...tự tay viết một lá thư cho trẫm, muốn dâng vạn dê bò làm hạ lễ và dùng trưởng tử A Nỗ Kim làm con tin mới để đổi lấy ngươi. Nàng hy vọng ngươi có thể trở lại thảo nguyên, trợ giúp nàng..."
Tề Nhan há miệng thở dốc, nhưng rất nhanh nàng đã điều chỉnh xong biểu cảm, nhìn chằm chằm vào Nam Cung Tĩnh Nữ.
Mãi đến khi thật sự nói ra những lời này, Nam Cung Tĩnh Nữ mới cảm nhận được nỗi đau của sự ly biệt.
Tình cũng được, thù cũng thế...
Đều là sợi dây ràng buộc thuộc về các nàng, buộc chặt các nàng vào nhau. Mặc dù cả quá trình này không có ai để ý, nhưng hiện giờ lại phát hiện đi cùng với nó là nỗi đau thật sâu, nhưng ai cũng đừng hòng thoát khỏi.
Tề Nhan trốn không thoát, mà Nam Cung Tĩnh Nữ càng chưa từng nghĩ tới chuyện trốn.
Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn Tề Nhan, rốt cuộc nàng cũng có dũng khí đối diện với nội tâm của mình. Mặc dù đã trải qua nhiều như vậy, mặc dù Tề Nhan đã từng làm nhiều chuyện như thế...
Nhưng mà, nàng vẫn không nỡ để nàng ấy rời đi.
Đúng vậy...
Có lẽ từ lúc bắt đầu nàng đã không muốn thả nàng ấy rời đi, không phải sao?
Bằng không, bằng vào sự hiểu biết của nàng về Tề Nhan, hẳn là nàng sẽ chọn cách cứng rắn hơn mới phải.
Có lẽ từ lúc nàng ban thưởng cho Tề Nhan một xe hoàng kim và để nàng ấy rời đi, nàng đã âm thầm suy tính...
Mặc dù khi đó nàng cực kỳ hận nàng ấy, nhưng sâu trong nội tâm nàng cũng từng ôm ý niệm nào đó, hy vọng Tề Nhan sẽ trở về.
Nam Cung Tĩnh Nữ nhớ tới bản đồ Cửu Châu hoàn vũ, nghĩ đến khoảng cách từ Lạc Bắc đến kinh thành, lần này từ biệt...có lẽ thật sự cả đời đều không thể gặp lại.
Nam Cung Tĩnh Nữ cảm giác tim mình đập chậm nửa nhịp, lòng mang tâm trạng phức tạp lại có chút khẩn trương, chờ đợi Tề Nhan hồi đáp.
Tề Nhan nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ, nhàn nhạt nói: "Ý của bệ hạ thì sao?"
Nam Cung Tĩnh Nữ mấp máy môi, ba chữ "ở lại đi" suýt chút nữa thì buột miệng thốt ra...
Nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ nghĩ tới cách trở giữa nàng và Tề Nhan, còn có tình trạng sức khỏe của Tề Nhan hiện tại, bèn trả lời: "Chuyện này...trẫm tôn trọng quyết định của ngươi. Nếu ngươi đi...trẫm sẽ vì ngươi chính danh, sau đó dùng nghi thức long trọng nhất đưa ngươi về Lạc Bắc, sau này cũng không cần ở lãnh cung chịu tội nữa." Nếu ngươi muốn ở lại...ta sẽ từ chối Cát Nhã, sau này không đề cập tới nữa.
Chỉ là đoạn sau, Nam Cung Tĩnh Nữ không có dũng khí nói ra.
Nàng cảm thấy nếu mình nói ra nửa câu sau, Tề Nhan nhất định sẽ chọn ở lại, vậy chẳng phải là nàng quá đê tiện sao?
Cho đến bây giờ nàng mới hiểu được: Là nàng không thể rời xa Tề Nhan. Cho dù cầm tù nàng ấy ở thâm cung, chỉ cần Tề Nhan còn ở đây, Nam Cung Tĩnh Nữ sẽ cảm thấy nàng không có mất đi đối phương.
Nhưng trái lại thì sao? Nàng cho Tề Nhan được cái gì? Một đòn roi suýt nữa thì mất mạng, một thân đầy vết thương, bệnh cũ tái phát, cầm tù nơi lãnh cung...
Nàng thật đúng là ác độc tàn nhẫn, tình nguyện tra tấn cũng không muốn buông tha nàng ấy.
Nghe Nam Cung Tĩnh Nữ trả lời, ánh mắt Tề Nhan trở nên buồn bã. Nàng có thể "chẳng biết xấu hổ" ăn vạ Nam Cung Tĩnh Nữ, nhưng nếu nàng thành gánh nặng, hoặc là sự tồn tại của nàng không còn cần thiết nữa...nàng thật sự còn muốn ở lại sao?
Cát Nhã tựa như một ly rượu độc, Nam Cung Tĩnh Nữ không còn cách nào khác ngoài việc ỷ lại nàng ta, nhưng như vậy không khác gì uống rượu độc giải khát.
So với A Nỗ Kim, Cát Nhã còn nguy hiểm hơn ngàn vạn lần!
Huống hồ, Ba Âm căm thù Vị Quốc lại dũng mãnh vô song cũng đang ở Lạc Bắc. Tề Nhan cực kỳ lo Ba Âm sẽ bất tri bất giác bị Cát Nhã tính kế.
Chỉ có nàng có năng lực đấu trí với Cát Nhã, cũng chỉ có nàng...có thể thuyết phục Ba Âm.
Tề Nhan rũ mắt, ngón tay siết chặt vải dệt, nàng nhỏ giọng hỏi ngược lại: "Bệ hạ...hy vọng ta lựa chọn như thế nào?"
Nam Cung Tĩnh Nữ cắn môi, trong mắt toát ra sự không nỡ, nội tâm cũng cực kỳ mâu thuẫn. Nếu Tề Nhan không đích thân giết chết phụ hoàng của nàng, vô luận nàng ấy làm cái gì đi chăng nữa...nàng đều sẽ nỗ lực tha thứ nàng ấy, cũng tuyệt đối không để xảy ra chuyện ngày hôm nay.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Đây là chuyện của ngươi, ngươi tự quyết định đi."
Nói xong, Nam Cung Tĩnh Nữ cảm giác trái tim mình cũng run rẩy. Rốt cuộc là điều gì...đã đẩy nàng đi xa đến như vậy?
Rốt cuộc là điều gì khiến nàng hoàn toàn thay đổi? Ngay cả một câu thật lòng cũng không dám nói?
Nam Cung Tĩnh Nữ hiểu Tề Nhan, nàng biết nàng ấy vô cùng ngông nghênh, càng biết câu vừa rồi đã biểu hiện Tề Nhan ở thế yếu. Đồng thời nàng cũng biết...nàng đã tự mình đẩy Tề Nhan đến lựa chọn mà nàng không muốn chấp nhận.
Quả nhiên, Tề Nhan hít sâu một hơi, trầm mặc một lúc lâu và đáp: "Như thế...xin bệ hạ đưa ta trở về."
Nam Cung Tĩnh Nữ mấp máy môi, cuối cùng chỉ thốt ra một chữ "được".
- --
Tháng năm, năm Thừa Khải thứ hai
Nữ đế Nam Cung Trăn Trăn khôi phục tên thật của Tề Nhan là Khất Nhan A Cổ Lạp, phong làm Bắc An Hầu, ban ba ngàn hộ thực ấp.
Cũng truy phong phụ thân A Cổ Lạp - Khất Nhan Tô Hách Ba Lỗ là Bắc Mãnh Vương, truy phong mẫu thân A Cổ Lạp - Phù Dung là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, chấp thuận cho Bắc An Hầu lập mộ chôn di vật, hiến tế thăm viếng phụ mẫu đã mất sau khi trở về Lạc Bắc.
Ban phong Nạp Cổ Tư Cát Nhã làm Tiết độ sứ bắc Cửu Châu, cho phép thừa kế võng thế.
Cũng tiếp nhận thỉnh cầu để nhi tử của A Nỗ Kim làm con tin đổi lấy Tề Nhan, mà đội ngũ đưa A Cổ Lạp quay về bắc Kính ít ngày nữa sẽ xuất phát.
Ngày thứ hai, Chước Hoa công chúa đi tới Minh Châu điện, đi cùng còn có Tiểu Điệp cải trang thành tỳ nữ. Tề Nhan, Tiểu Điệp, Tề Ngọc Tiêu và Nam Cung Xu Nữ cùng nhau ăn một bữa cơm.
Tuy không biết chuyện gì làm Nam Cung Tĩnh Nữ thay đổi nhiều như vậy, nhưng Nam Cung Xu Nữ vẫn cảm thấy may mắn: Cho dù chia lìa cũng được... Ít nhất không cần nhấm nháp nỗi đau người yêu chết trong tay mình.
Tiểu Điệp nghe nói triều đình khôi phục danh dự của song thân thì ôm A Cổ Lạp khóc sướt mướt. Nghĩ đến việc A Cổ Lạp có thể về quê nhà, Nam Cung Xu Nữ cũng hứa với Tiểu Điệp sẽ tìm cơ hội đến Lạc Bắc thăm A Cổ Lạp, cho nên Tiểu Điệp cũng không có quá buồn.
Ngày mười lăm tháng năm là ngày hoàng đạo thích hợp để ra ngoài. Đội ngũ đưa Bắc An Hầu về Lạc Bắc khởi hành, nữ đế không màng triều thần phản đối, không màng tôn ti quân thần, đích thân ra khỏi thành mười lăm dặm để đưa tiễn...
Đoàn người đế vương trang nghiêm mênh mông cuồn cuộn, không những có văn võ bá quan đi theo mà còn có ngôn quan ở bên cạnh.
Tới đình nghỉ chân cách mười lăm dặm, Tề Nhan mặc một bộ triều phục Văn Hầu bước xuống xe ngựa, Nam Cung Tĩnh Nữ thì ngồi trên long liễn chứ không xuống.
Hai người cách nhau hơn ba trượng, Tề Nhan đi mấy chục bước về phía Nam Cung Tĩnh Nữ.
Một người đầu đội mão chuỗi ngọc, mặc triều phục long phượng của đế vương, cao cao tại thượng.
Một người đầu đội tử kim quan, mặc trang phục của Văn Hầu, nhẹ nhàng lỗi lạc.
Dù có vạn ngữ ngàn ngôn thì cũng không còn cơ hội nói nữa. Rốt cuộc Nam Cung Tĩnh Nữ vẫn phóng thích "kẻ thù giết cha", nhưng có đại nghĩa bình định xã tắc chắn đằng trước, các triều thần cũng không thể nói cái gì.
Tề Nhan vén vạt áo quỳ xuống đất lạy ba lạy, đứng dậy cúi đầu ba lần. Nàng chắp hai tay, hai hàng lông mày ngay thẳng: "Thần, Khất Nhan A Cổ Lạp khấu tạ ân tình bệ hạ tống biệt, cung thỉnh bệ hạ hồi cung. Xin bệ hạ bảo trọng."
Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn chằm chằm Tề Nhan, cố gắng đem người xanh xao lại không mất phong lưu trước mắt cùng vị thư sinh năm đó mặc áo trắng vải thô, cõng hòm xiểng xảy ra tranh chấp với mình bên đường hòa thành một thể, nhưng nàng lại phát hiện...
Người trước mắt rõ ràng như vậy, mà hình bóng trong trí nhớ đã mơ hồ.
Nam Cung Tĩnh Nữ mắt phượng hơi khép, giấu đi giọt lệ nơi khóe mắt.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Hồi cung."
Nội thị: "Đầu rồng chuyển hướng, khởi giá hồi cung ~!"
Tề Nhan đứng yên tại chỗ nhìn theo long liễn đi xa, một mình quay về xe ngựa: "Xuất phát."
Tiếng bánh xe vang lên, xe ngựa hơi lay động, Tề Nhan đỡ trán, ngón tay thon dài vừa vặn đặt ở hai bên lông mày, lã chã rơi lệ.
Mười năm chậm rãi trôi đi, đại mộng như mới hôm qua.
Mười năm trong nháy mắt, từ đây từ biệt.
Dù cho, còn có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng chỉ có thể nói với ngươi một câu: Bệ hạ bảo trọng.
Còn nhớ không?
Ngày ta mặc áo tân lang, cúi người quỳ gối trước mặt ngươi, xin ngươi gả cho ta?
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.