Nam Cung Tĩnh Nữ cười mà không nói. Nàng lấy mũ quan của Tề Nhan từ cái khay bên cạnh, nhón chân và đội lên đầu Tề Nhan.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Hôm nay là lần đầu tiên ngươi vào triều, ta cũng không hiểu lễ nghi lúc lên triều, cho nên không thể nhắc nhở ngươi được gì cả... Hẳn là, mấy ngày nay ngươi cũng học được rất nhiều điều từ đồng liêu, lên triều vài lần chắc ngươi sẽ hiểu rõ thôi. Cái khác...nhiều nghe ít nói thì sẽ không bao giờ mắc sai lầm."
Thu Cúc dùng tay ra hiệu, bọn nha hoàn yên lặng rời khỏi chính điện, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Tề Nhan nắm lấy bàn tay của Nam Cung Tĩnh Nữ, bàn tay nàng ấy có chút lạnh, mà nội tâm của nàng cũng không bình tĩnh: Hôm nay khi bước ra cửa lớn của công chúa phủ, thân phận phò mã nội thần sẽ không bao giờ có thể trói buộc nàng nữa.
Lúc trước đều là Tề Nhan dặn dò Nam Cung Tĩnh Nữ, hiện giờ ngược lại nghe Nam Cung Tĩnh Nữ nói như thế, lòng nàng lại trào ra cảm xúc khác thường.
Nam Cung Tĩnh Nữ cẩn thận vuốt phẳng nếp nhăn trên vai Tề Nhan, dịu dàng nói: "Ta nghe nói Nội đình ty sẽ chuẩn bị đồ ăn sáng cho quan viên từ tam phẩm trở lên, chớ có để muộn canh giờ. Ngươi đi đi."
Tề Nhan: "Điện hạ..."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Hả?"
Tề Nhan: "Tối nay, ta sẽ tự hồi phủ."
Nam Cung Tĩnh Nữ trầm mặc một lát, nàng chậm rãi rút tay ra khỏi vai Tề Nhan, bình tĩnh nói: "Ta đã biết."
Thấy Nam Cung Tĩnh Nữ như vậy, lòng Tề Nhan cực kỳ không nỡ. Có thể đi đến ngày hôm nay, các nàng đều không thể quay về lúc ban đầu được nữa. Nàng cố kiềm những suy nghĩ trong lòng xuống: "Ta đi đây, điện hạ."
Năm Cảnh Gia thứ mười, lần đầu tiên Tề Nhan lâm triều.
Văn võ bá quan đều đã tề tụ, ngay cả người đang ôm bệnh chui rúc ở nhà như thái uý Lục Quyền cũng tới.
Nhưng long ỷ lại trống rỗng, Ngũ hoàng tử Nam Cung Đạt ngồi vào cái bàn nhỏ bên cạnh long án, hắn mặc một bộ triều phục hoàng tử vừa đoan chính vừa hoa lệ.
Tiếng phụ xướng vang lên, văn võ bá quan đồng thời bái lạy, hô ba lần vạn tuế về phía long ỷ không có ai ngồi, rồi sau đó lại hành lễ với Nam Cung Đạt.
Nam Cung Đạt chống tay lên bàn, miễn cưỡng đứng dậy: "Chư vị công thần miễn lễ, bình thân."
Mọi người: "Tạ điện hạ."
Thấy Nam Cung Đạt đi đứng không tiện, Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử đều có thần sắc khác nhau, phần nhiều là không phục. Truyện Full
Tề Nhan cầm ngọc hốt trong tay, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, yên lặng đứng ở trong hàng.
Nam Cung Đạt hắng giọng: "Chư vị đại nhân có gì muốn tấu không?"
Vừa dứt lời, Đại tư nông quản lý việc đồng áng khắp thiên hạ đã đi tới giữa đại điện: "Khởi bẩm điện hạ, lão thần có việc muốn tấu."
Nam Cung Đạt: "Mời Lý đại nhân nói."
Đại tư nông để ngọc hốt ở bên hông, lấy một quyển tấu chương từ trong lòng ra, chậm rãi đọc trước mặt mọi người: "Mùa thu năm Cảnh Gia thứ chín, hào trời Lạc thủy dâng lũ, các quận ven bờ đều gặp tai hoạ, hoa màu tổn thất thảm trọng. Hơn nữa, đất ở Tần Châu, Hoài Châu, Dương Châu đều nổi tiếng là giàu dinh dưỡng trong suốt bao nhiêu năm qua, thế nhưng năm nay thu hoạch ở những nơi này đều rất thấp. Theo các phủ nha tới báo, có vài nông hộ đã ăn luôn lương thực mùa xuân năm nay để vượt qua trời đông giá rét. Xuân canh sắp tới, một số nông hộ gặp phải quẫn cảnh không còn hạt giống để trồng... Việc này nghiêm trọng, thần không dám làm chủ, xin điện hạ định đoạt."
Nói xong, triều đình ai cũng đều nghị luận.
Tề Nhan vẫn cầm ngọc hốt, thậm chí không hề chớp mắt.
Tựa như những tiếng bàn tán ở đại điện này không hề có liên quan đến nàng...
Thượng thư Hộ bộ lên tiếng: "Như vậy phải làm thế nào cho phải? Nông hộ không có lương thực thì sao Hộ bộ có thể thu thuế? Không thu đủ mức thuế chính là trọng tội, Đại tư nông đại nhân, ngài đây là..."
Thượng thư Công bộ: "Không thể để như vậy được, Công bộ còn có mấy dự án cần báo cáo kết quả kiểm nghiệm trong năm nay, không bột đố gột nên hồ!"
Đại tư nông nghe mấy vị đồng liêu chất vấn thì tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng, hắn không hề tỏ ra yếu thế, lập tức đáp lễ: "Hay lắm, một đám các ngươi vậy mà dám chỉ trích lão phu sao? Chư vị đại nhân yên ổn ngồi trên triều đình, trong khi đó lão phu phải lê cái thân già sáu mươi tuổi này bôn tẩu ở đồng ruộng, các ngươi..."
Rất nhanh triều đình đã loạn thành một nồi cháo. Nhị hoàng tử Nam Cung Uy và Tam hoàng tử Nam Cung Vọng chờ xem kịch vui, đều không nén được vẻ mừng thầm.
Lúc này Tề Nhan mới hơi giương mắt, nhìn về phía bàn nhỏ trên bậc thang.
Nam Cung Đạt cau mày, mấy độ muốn nói lại thôi, hiển nhiên là hắn không thể ứng phó với trường hợp như vậy...
Bởi vì bị tàn tật, mấy năm nay hắn đều ru rú ở trong nhà, đột nhiên phải gánh lấy trách nhiệm lớn như vậy, hắn cũng không áp chế được những lão thần đó.
Ngay khi Tề Nhan cảm thấy Nam Cung Đạt bất kham, mấy tiếng gõ dồn dập đột nhiên vang lên.
Nam Cung Đạt cầm ngọc như ý được ngự ban trong tay, liên tục gõ vào chỗ gác bút bằng bạch ngọc trên bàn. Không ít người đã ngừng tranh cãi, nhưng Nam Cung Đạt vẫn không hề dừng lại. Mãi đến khi đại điện trở về sự uy nghiêm và an tĩnh vốn có của nó, Nam Cung Đạt mới chịu dừng tay.
Ánh mắt Tề Nhan trầm xuống, nàng dời mắt đi.
Nam Cung Đạt nhìn quanh một vòng, nhẹ nhàng đặt ngọc như ý lên bàn: "Đại tư nông đại nhân vất vả rồi, mời ngươi vào hàng trước rồi tiếp tục nghị luận. Các công thần còn lại muốn tấu gì không?"
Vài vị triều thần đánh giá lẫn nhau, lần lượt bước ra khỏi hàng.
Hộ bộ, Công bộ, Lễ bộ, Lại bộ, Binh bộ... Ngoại trừ Hình bộ ra, Thượng thư năm bộ đều đồng thời dâng tấu chương: "Thần, có việc muốn tấu..."
Thần sắc Nam Cung Đạt có chút mệt mỏi, hắn mệnh nội thị mang năm tấu chương tới: "Các vị đại nhân khác còn việc gì không?"
Thấy không có ai bước ra khỏi hàng, Nam Cung Đạt thở dài một hơi: "Bãi triều."
- --
Tề Nhan đi theo các quan viên, Thị lang Lễ bộ Công Dương Hòe chen qua đám người, đi đến bên cạnh Tề Nhan: "Thiết Trụ!"
"Bạch Thạch."
Hai người trao đổi ánh mắt rồi đi đến một nơi yên lặng. Công Dương Hòe cười hỏi: "Lần đầu tiên thượng triều có cảm giác như thế nào?"
Tề Nhan cảm khái: "Ta không ngờ triều vụ lại bận rộn như thế."
Công Dương Hòe mỉm cười cao thâm, thấp giọng chỉ để hai người bọn họ có thể nghe được: "Đây cũng là lần đầu tiên ta thấy triều hội như thế."
Tề Nhan: "Sao ngươi nói như vậy?"
Công Dương Hòe: "Tấu chương của Đại tư nông dồn đến cuối năm, hôm nay đưa ra vấn đề như vậy là hết sức bình thường. Nhưng ngươi không cảm thấy Thượng thư năm bộ đồng thời dâng tấu, giống như là đang..." có ý bức vua thoái vị?
Công Dương Hòe chậc lưỡi: "Lễ bộ và Lại bộ là người của Nhị đảng, Công bộ với Hộ bộ thì quy thuận Tam đảng. Tuy Binh bộ đứng đầu lục bộ, nhưng xưa nay bọn họ chỉ nghe theo thái uý đại nhân. Thượng thư năm bộ đồng thời liên hợp dâng tấu...xem ra bọn họ không vừa lòng vị Ngũ điện hạ này."
Tề Nhan khuyên nhủ: "Chuyện này vẫn nên nhẹ giọng một chút, cẩn thận tai vách mạch rừng."
Công Dương Hòe vỗ bả vai Tề Nhan: "Ta biết, nhưng ta cũng muốn ngươi hiểu rõ."
Tề Nhan: "Đa tạ."
- --
Ba ngày sau, Tề Nhan nhận được một thánh chỉ từ Ngũ hoàng tử Nam Cung Đạt, tuyên các hoàng tự trực hệ vào cung.
Địa điểm là ở Ngự Thư phòng. Khi Tề Nhan đến, ngoại trừ Lục hoàng tử Nam Cung Liệt, lão Bát và lão Cửu còn nhỏ tuổi ra, tất cả mọi người đều đã tề tụ.
Hai hàng ghế được đặt trong Ngự Thư phòng, chính vị thì trống rỗng. Nam Cung Đạt sai người đặt một cái ghế trước ngự án để hắn ngồi, như vậy mới khiến cho sắc mặt lão Nhị và lão Tam tốt hơn rất nhiều.
Hoàng tử ngồi ở bên trái, công chúa ngồi ở bên phải, chỗ của Tề Nhan ở bên cạnh Nam Cung Tĩnh Nữ.
Nàng để ý rằng, Nam Cung Đạt cũng dành chỗ cho Đại công chúa Nam Cung Tố Nữ, người mới từ U Châu trở về.
Nhị hoàng tử Nam Cung Uy buông chung trà xuống, vuốt chòm râu trên môi: "Ngũ đệ hưng sư động chúng gọi tất cả chúng ta tới, chẳng lẽ là chỉ muốn mời chúng ta uống trà sao?"
Nam Cung Đạt: "Lần này ta thật sự có chuyện quan trọng muốn mời các huynh đệ tỷ muội giúp đỡ. Lão Lục còn chưa tới...chúng ta chờ thêm một chút có được không?"
Tứ hoàng tử Nam Cung Chấn cười nhạo: "Hắn tới thì có ích lợi gì?"
Nam Cung Đạt nói với nội hầu: "Lục hoàng tử đến đâu rồi? Tiếp tục thúc giục đi."
Tiếng phụ xướng vang lên, Nam Cung Liệt xuất hiện ở thư phòng. Hắn cười rồi đảo mắt nhìn mọi người, đĩnh đạc ngồi vào chỗ của mình: "Nhận được thánh chỉ ta còn tưởng rằng phụ hoàng long thể an khang tuyên triệu chúng ta, thì ra là Ngũ ca~."
Câu này thành công kích thích dây thần kinh mẫn cảm của vài vị hoàng tử ở đây, không khí lại lần nữa nghiêm trọng.
Nam Cung Đạt theo bản năng sờ lên cái nạng hắn đặt tựa vào lưng ghế, tựa hồ như vậy thì có thể khiến hắn cảm thấy an toàn hơn.
Một giọng nói thanh thúy phá vỡ bầu không khí im lặng trong phòng: "Ngũ ca, nếu mọi người đã đến đông đủ thì mời ngươi chủ trì đại cục." Nam Cung Tĩnh Nữ thẳng lưng, dáng vẻ chăm chú lắng nghe.
Nàng là đích nữ, lời nói của nàng cũng rất có phân lượng đối với vài vị hoàng tử.
Quả nhiên, ba vị hoàng tử "Nhị Tam Tứ " đều thu liễm lại một chút. Nam Cung Đạt cảm kích nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ, nói: "Trình lên đi."
Nội thị cầm một cái khay trên tay, trên đó có đặt sáu tấu chương. Nam Cung Đạt đặt tay lên bàn, vẫy tay: "Các ngươi đều lui xuống đi."
Nội thị: "Vâng."
Nam Cung Đạt: "Đây là tấu chương do Thượng thư năm bộ và sổ sách do Đại tư nông đại nhân dâng lên triều hội mấy ngày trước đây. Ta sẽ tóm tắt đơn giản cho mọi người."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ngũ ca, như vậy có ổn không?"
Nam Cung Đạt cười: "Tuy phụ hoàng mệnh ta giám quốc, nhưng thiên hạ này vẫn thuộc về Nam Cung gia chúng ta. Nếu phụ hoàng trách tội, ta nguyện một mình gánh chịu, chỉ hy vọng các chư vị đang ngồi ở đây nghe xong thì có thể đồng tâm hiệp lực giải quyết vấn đề."
Nam Cung Đạt hít sâu một hơi, nói: "Nông hộ gặp tai hoạ nên không có hạt giống để cày bừa vụ xuân, Đại tư nông đại nhân có ý dùng quốc khố để giúp đỡ bá tánh. Thượng thư Hộ bộ thì nói thuế năm trước không đủ, hơn nữa quốc khố đã dùng để cứu tế Lạc Bắc và mở chiến sự nên hiện tại không còn nhiều. Thượng thư Binh bộ lại tấu: Vũ khí cho quân binh ở các nơi đều đã cũ, cầu triều đình chi ngân sách... Năm sau lại là năm đại khảo, Lễ bộ mời triều đình nhanh chóng chọn ra quan chủ khảo, dùng quốc khố để tu sửa trường thi. Tấu chương của Lại bộ có liên quan đến Lễ bộ, rằng có một đám quan viên đã hơn sáu mươi tuổi, mời triều đình chi ngân sách an trí bọn họ, cũng dành ra vài chỗ cho các sĩ tử tân khoa. Đến nỗi Công bộ..."
Nam Cung Đạt nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ, tiếp tục nói: "Phụ hoàng sớm quyết định rằng năm nay sẽ hoàn thành trùng kiến Vị Ương cung. Phụ hoàng đăng cơ hơn mười năm, việc tu sửa đế lăng cũng đã hoàn thành, còn phải sửa chữa Lạc thủy và quan đạo ở khắp nơi...kỳ hạn những công trình ấy đều vào năm nay. Trước kia...bọn nô lệ dị tộc gần như bị xóa sổ, không còn ai lao dịch trong những vùng gặp tai họa. Muốn mời thợ thủ công và chọn mua nguyên liệu đều cần tới bạc, nhưng Hộ bộ không có tiền."
Khi nghe được ba chữ "Vị Ương cung", Tề Nhan đã cảm thấy không ổn, nhưng tất cả mọi người đều đồng thời nhìn về phía Nam Cung Tĩnh Nữ, nàng cũng không thể thầm nhắc nhở nàng ấy.
Tề Nhan híp mắt, nội tâm cực kỳ bất mãn vì Nam Cung Đạt xem Nam Cung Tĩnh Nữ như tấm bia đỡ đạn. Nhưng người bên cạnh nàng vẫn chưa nhận ra, quả nhiên là đã "trúng kế".
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Nếu quốc khố căng thẳng, không cần tu sửa Vị Ương cung cũng được."
Nam Cung Tĩnh Nữ vừa dứt lời, thần sắc Nam Cung Đạt nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Những người khác như đang suy tư gì đó, còn Tề Nhan thì thu hết tất cả cử động của mọi người vào đáy mắt, rũ mắt giấu đi hàn ý.