Tề Nhan: "Nhược Lan, ngươi đi ra ngoài trước đi."
Cốc Nhược Lan dốc lòng chăm sóc Tề Nhan nhiều ngày, mỗi ngày đều tự nói chuyện với chính mình trước mặt Tề Nhan, quyết định "cùng nàng ấy nói chuyện phiếm", kết quả câu cuối cùng Tề Nhan nói với nàng vẫn là: "Ngươi là ai?"
Không ngờ cực cực khổ khổ chờ đợi, câu thứ hai đối phương nói với nàng cư nhiên là bảo nàng tránh ra...
Cốc Nhược Lan buông chén thuốc, im lặng rời đi.
Nghe được hai chữ "Nhược Lan", Nam Cung Tĩnh Nữ hơi híp mắt, ánh mắt nàng bình tĩnh đảo qua thần sắc Cốc Nhược Lan, tất nhiên cũng nhìn thấy vẻ mất mát không thể che giấu của đối phương. Trong lòng Nam Cung Tĩnh Nữ dâng lên cảm giác khác thường.
Chỉ là không có kéo dài bao lâu, sau khi Cốc Nhược Lan rời đi, bầu không khí giữa Nam Cung Tĩnh Nữ và Tề Nhan có chút vi diệu.
Nam Cung Tĩnh Nữ cầm hộp gỗ đứng lặng, Tề Nhan cũng lưu ý tới hộp gỗ ấy, nàng thầm thở dài, xốc chăn lên thong thả xuống giường. Không chờ Nam Cung Tĩnh Nữ mở miệng, nàng đã quỳ xuống: "Thảo dân Tề Nhan, tham kiến bệ hạ."
Đầu ngón tay Nam Cung Tĩnh Nữ trở nên trắng bệch, nàng dùng sức nắm chặt hộp gỗ, muốn thông qua cách này để bản thân không chạy trối chết. Nàng hổ thẹn, càng không biết làm sao đối mặt với Tề Nhan.
Khoản tiền cứu tế Hoài Nam khiến Nam Cung Tĩnh Nữ cảm động, tượng gỗ heo con cũng khiến nàng động dung, nhưng tất cả đều là tư tình giữa các nàng. Nợ nước thù nhà vẫn vắt ngang giữa hai người, càng không thể vượt qua...
Những việc Tề Nhan làm cho nàng, đều không thể xóa bỏ sự thật Tề Nhan tự mình giết chết phụ thân của nàng. Cũng chính bởi vì vậy, Nam Cung Tĩnh Nữ mới bị giày vò.
Nam Cung Tĩnh Nữ vẫn im lặng, rõ ràng lúc tới trong lòng kích động đến nỗi có hàng ngàn hàng vạn lời muốn nói, nhưng khi thật sự trông thấy Tề Nhan thì một chữ cũng không nói ra được.
May mà Tề Nhan không còn giáo điều như trước, một hai phải quỳ đến khi Nam Cung Tĩnh Nữ mở miệng mới chịu đứng lên.
Tề Nhan một lần nữa lên giường ngồi, đôi tay lộ rõ khớp xương và mạch máu đặt trên đầu gối, sự kinh hỉ và nóng rực trong mắt đã được giấu đi, ánh mắt nàng phiêu đãng.
Thấy Tề Nhan như vậy, lòng Nam Cung Tĩnh Nữ cực kỳ phức tạp: Các nàng...rốt cuộc cũng biến thành dáng vẻ này.
Môi Nam Cung Tĩnh Nữ mấp máy, chỉ nói được một chữ: "Ngươi..."
Tề Nhan mỉa mai: "Ta khá hơn nhiều!... Khá hơn nhiều, rất tốt." Nàng càng nói giọng càng nhỏ, nói xong những lời này, Tề Nhan giật giật khóe miệng, không tiếp tục nữa.
Lại là một khoảng thời gian im lặng thật lâu, Tề Nhan rũ đầu, Nam Cung Tĩnh Nữ cũng có cơ hội ngắm kĩ người này.
Nàng hoảng hốt: Nàng vậy mà cảm thấy Tề Nhan trước mắt có chút xa lạ, không giống với dáng vẻ trong trí nhớ của nàng. Nếu nói tỉ mỉ đến tột cùng nơi nào bất đồng, Nam Cung Tĩnh Nữ cũng không nói được... Ngoại trừ vẻ ngoài yếu ớt, tinh thần sa sút ra thì ngũ quan và dáng vẻ chưa từng thay đổi.
Nam Cung Tĩnh Nữ thở dài một tiếng, nàng chuyển cái ghế tròn ngồi xuống trước giường Tề Nhan, đặt hộp gỗ lên đầu gối và mở ra cho Tề Nhan xem: "Các cung nhân ở Thừa Triêu cung tìm thấy cái này..."
Tề Nhan: "Ừ...nhàn rỗi không có việc gì làm nên khắc để giết thời gian..."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "...Tại sao không sớm đưa cho ta?"
Tề Nhan: "Định sau này..."
Lời tiếp theo nghẹn ở yết hầu, bàn tay đặt trên đầu gối siết chặt quần áo rồi lại buông ra. Tề Nhan mím môi quay đầu đi, cố hết sức để bình tĩnh và nói: "Quên."
Nam Cung Tĩnh Nữ duỗi tay sờ tượng gỗ trong hộp, đây vẫn là lần đầu tiên nàng đụng vào chúng nó. Cầm trên tay trơn nhẵn không hề cảm nhận được một chút thô ráp, đây tuyệt đối không phải chỉ cần chạm trổ tinh xảo là có thể làm được, nhất định là người khắc ra nó đã ngắm nghía không biết bao nhiêu lần...
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Cảm ơn."
Tề Nhan: "Ừ."
- --
Hai người lại lần nữa không biết nói gì, rõ ràng là không lâu trước đây, các nàng luôn có vô vàn lời muốn nói.
- --
Nam Cung Tĩnh Nữ ngồi thêm một lúc, nàng đóng hộp gỗ lại, chẳng biết nàng nghĩ gì mà vẫn ôm cái hộp vào lòng: "Ngươi nên uống thuốc, ta...đi về trước."
Tề Nhan há miệng thở dốc, gật gật đầu. Mãi đến khi Nam Cung Tĩnh Nữ xoay người, Tề Nhan mới dám thoải mái nhìn bóng lưng của đối lưng, chưa đến mười bước chân là Nam Cung Tĩnh Nữ đã đi tới bên cửa, nàng nghỉ chân ngoái đầu nhìn lại, bốn mắt chạm nhau.
Tề Nhan: "Bệ hạ..."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ừm."
Tề Nhan: "Khi nào lại đến?"
Mãi đến lúc này Nam Cung Tĩnh Nữ mới nhận ra, đến tột cùng là nơi nào bất đồng. Sự kiêu ngạo luôn sẵn có trên người Tề Nhan đã...biến mất.
Nàng ấy không nên như vậy, đến tột cùng nàng đã làm gì nàng ấy?
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ngươi..." Không nên trở về. "dưỡng bệnh cho tốt."
Về phần khi nào lại đến, Nam Cung Tĩnh Nữ không có nói.
- --
Nam Cung Tĩnh Nữ bước ra tẩm điện, Tề Nhan tiếp tục ngồi trên giường nhìn cửa sổ. Xuyên qua lớp dán giấy cửa sổ mỏng manh, nàng có thể lờ mờ nhìn thấy thân ảnh Nam Cung Tĩnh Nữ càng đi càng xa, sau đó biến mất.
Tề Nhan bưng chén thuốc ở đầu giường lên rồi uống một hơi cạn sạch, sau đó nàng nằm xuống kéo chăn đắp lên người, xoay người qua.
Một tiếng "kẽo kẹt" vang lên, Cốc Nhược Lan quay về tẩm điện, nhìn cái chén rỗng trên bàn nhỏ và bóng lưng Tề Nhan, nàng yên lặng cầm chén rời đi.
Nữ nhi gia mười bảy mười tám tuổi đang trong giai đoạn nội tâm mẫn cảm yếu đuối. Cốc Nhược Lan làm nghề y nhiều năm nhưng còn chưa bao giờ bị người bệnh "lạnh nhạt" như thế, cho nên buổi tối nàng chỉ mang thuốc và thức ăn đến cho Tề Nhan, cũng không có đốc thúc.
Ai ngờ sáng sớm ngày hôm sau, chén thuốc và bát cơm vẫn còn nguyên. Tề Nhan vẫn đưa lưng về phía nàng và cuộn tròn thân thể, tựa như đối phương chưa từng nhúc nhích.
Cốc Nhược Lan cau mày, đặt cái khay trên tay lên bàn và gọi: "Này, uống thuốc đi."
Gọi vài lần mà Tề Nhan đều không trả lời, nhưng ngoài ý liệu là Tề Nhan cũng không động đậy. Trực giác của người làm y khiến Cốc Nhược Lan lo sợ, nàng đẩy đẩy Tề Nhan: "Này!"
Tề Nhan hai mắt nhắm nghiền, Cốc Nhược Lan xem xét hơi thở, phát hiện hô hấp bình thường. Nàng tiếp tục giơ tay sờ trán Tề Nhan, đụng vào liền thấy rất nóng...
Cốc Nhược Lan: "Không xong rồi!"
Nói đoạn, Cốc Nhược Lan nhanh chóng chạy ra ngoài, cõng hòm thuốc rồi vọt trở về...
Cốc Nhược Lan vắt khăn ướt đắp lên trán Tề Nhan, đổ thêm một chút rượu vào lòng bàn tay, nhấc cánh tay Tề Nhan lên bắt đầu xoa nắn để hạ nhiệt độ.
- --
Đất phong của Chước Hoa công chúa.
Nam Cung Xu Nữ cũng đã một ngày một đêm chưa chợp mắt. Hôm qua Chước Hoa công chúa phủ nhận được thánh chỉ trục xuất hoàng phu, Tiểu Điệp nghe xong thì khóc hết buổi chiều, đến tối thì phát sốt.
Nam Cung Xu Nữ mời đại phu thi châm bốc thuốc nhưng Tiểu Điệp vẫn không thuyên giảm. Trong cơn hôn mê, Tiểu Điệp không ngừng mê sảng, phần lớn những lời nàng nói đều có liên quan đến Tề Nhan.
Nam Cung Xu Nữ sợ đại phu nghe ra sơ hở gì đó, bèn mời đại phu về trước, còn nàng thì cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi mà chiếu cố Tiểu Điệp. Hôm sau trời mới tờ mờ sáng, Tiểu Điệp tỉnh lại một lần, nàng trừng đôi mắt đỏ bừng, hai tay bắt lấy tay Nam Cung Xu Nữ không chịu buông, không ngừng lặp lại một câu: "Mang ta quay về kinh thành, ca ta gặp nguy hiểm."
Nam Cung Xu Nữ vô cùng đau lòng, nước mắt không tự chủ được mà tuôn ra. Nàng ôm lấy cơ thể nóng hổi của Tiểu Điệp, hôn lên trán, đuôi lông mày, gương mặt của đối phương, vừa dịu dàng vừa đau lòng an ủi: "Chờ ngươi bớt sốt, chúng ta sẽ lập tức xuất phát. Tề Duyên Quân sẽ không sao đâu, đừng sợ..."
Buổi tối, Dung Thái phi thấy nữ nhi không có tới thỉnh an, ngay cả cơm cũng không dùng nên có chút lo lắng. Bà đã lớn tuổi, ngủ không sâu giấc nên trời vừa sáng bà đã tỉnh.
Nghe nha hoàn nói bà mới biết Nam Cung Xu Nữ mời đại phu qua phủ, tưởng nữ nhi của mình sinh bệnh, bà vội vàng mặc quần áo đến thăm. Kết quả, bà phát hiện nữ nhi không có trong phòng ngủ, nhưng đèn bên trắc điện thì lờ mờ sáng. Bà nhớ rõ có một nữ hài ở nơi này...thân phận lẫn lai lịch đều bí ẩn, là nữ nhi của bà dẫn từ kinh thành theo.
Dung Thái phi không thích Tiểu Điệp, bà cảm thấy Tiểu Điệp thô bỉ bất kham, không những không biết chữ mà ngày thường một chút quy củ đều không có. Có rất nhiều lần bà nghe Tiểu Điệp gọi thẳng tên húy của nữ nhi mình thay vì gọi "điện hạ". Nếu không phải nữ nhi khăng khăng giữ Tiểu Điệp lại thì bà đã đuổi Tiểu Điệp đi từ lâu.
Dung Thái phi: "Đỡ bản cung đến bên kia nhìn xem."
Tùng Trúc: "Vâng."
Đêm khuya tĩnh lặng, ngay cả một nha hoàn giữ cửa cũng không có, vì thế không có ai bẩm báo. Cửa điện bị mở ra, trước cửa có một cái lò đất đang dùng để sắc thuốc, Dung Thái phi càng cau mày: Nếu nha đầu này sinh bệnh thì sao không ở trong phòng của mình đi, tới thiên điện làm chi?
Vì thế bà lệnh nha hoàn dìu mình trực tiếp đi qua cách gian, tới phòng ngủ...
Dung Thái phi thoáng nghe được giọng nói của nữ nhi, bèn thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhưng khi vòng qua bình phong, bà vậy mà lại nhìn thấy nữ nhi đang ôm lấy ả hạ nhân kia, còn đang...?
Dung Thái phi: "Các ngươi đang làm gì?!"
Nam Cung Xu Nữ đột nhiên quay đầu lại, nước mắt của Tiểu Điệp còn đọng trên môi nàng. Tiểu Điệp cũng bị giọng nói thình lình xuất hiện làm cho run cầm cập.
Nam Cung Xu Nữ nhanh chóng che giấu sự hoảng loạn trong mắt, còn không quên vỗ vỗ Tiểu Điệp an ủi nàng đừng sợ: "Mẫu thân, đã trễ thế này sao người lại đến?"
Sắc mặt của Dung Thái phi có chút khó coi, nhưng ngại nha hoàn còn đang ở đây nên không có phát tác ngay tại chỗ. Mặc dù từ góc nhìn của bà cũng không có nhìn thấy Nam Cung Xu Nữ hôn môi Tiểu Điệp, nhưng đối với những lễ giáo bà đã được học, hai nữ tử ôm nhau trong đêm hôm khuya khoắt...đã được coi là mất thể thống.
Dung Thái phi: "Hiện tại đã là buổi sáng. Đêm qua ngươi không có tới dùng cơm, sáng sớm lại nghe nha hoàn nói ngươi mời đại phu qua phủ, ta còn tưởng rằng ngươi sinh bệnh, không ngờ ngươi thế mà ở chỗ này."
Nói xong, Dung Thái phi còn không quên tàn nhẫn trừng mắt nhìn Tiểu Điệp, trong mắt tràn đầy cảnh cáo và bất mãn. Nữ nhi của bà thậm chí còn chưa thay quần áo, hẳn là đã thức trắng cả đêm.
Nhưng Tiểu Điệp đã sớm sốt đến nỗi hồ đồ, căn bản không có trả lời hay biểu thị gì cả. Dung Thái phi thấy thế thì càng bất mãn: Quả nhiên là một con nha đầu quê mùa không có giáo dưỡng!
Tiểu Điệp khóc nức nở, Nam Cung Xu Nữ vô cùng căng thẳng, chỉ sợ Tiểu Điệp gọi tên Tề Nhan. Nàng vội vàng dìu Dung Thái phi, cười nói: "Làm phiền mẫu thân sáng tinh mơ tự mình đi một chuyến, nữ nhi thật sự tội lỗi. Hôm nay mẫu thân muốn ăn sáng cái gì, để ta bảo tiểu trù phòng đi làm."
Dung Thái phi bị Nam Cung Xu Nữ dìu ra khỏi phòng ngủ, bà đáp lại bằng ngữ điệu hơi trách cứ: "Từ khi tới đất phong, ngươi càng thêm lỗ mãng, mười ngày nửa tháng ra ngoài một lần thì không nói, hiện giờ ngay cả việc thỉnh an cũng bỏ qua."
Nam Cung Xu Nữ: "Mẫu thân giáo huấn rất phải, sau này nữ nhi nhất định làm bạn với mẫu thân nhiều hơn. Hôm nay ăn sáng với cháo bông súng cẩu kỷ và măng tươi mẫu thân thích nhất, có được không?"
Dung Thái phi: "Tùng Trúc, ngươi bảo phòng bếp làm đi, hầm thêm một chén canh an thần bổ khí nữa..."
Tùng Trúc: "Vâng."
Dung Thái phi: "Đêm hôm qua thức trắng có đúng không? Ăn canh rồi ngủ bù một giấc đi."
Nam Cung Xu Nữ: "Cảm ơn mẫu thân."
Dung Thái phi: "Ngươi đừng có quá nhân từ, ngươi và nàng ta chủ tớ có khác, mặc dù...là nửa bằng hữu thì cũng không có máu mủ. Nàng ta sinh bệnh thì kêu hai nha hoàn tới hầu hạ là được, ngươi cần gì phải tự mình trông chừng?"
Nam Cung Xu Nữ: "Mẫu thân giáo huấn rất phải...chỉ là, thật sự thì...Tiểu Điệp là người bệ hạ phó thác ta chăm sóc. Sau này nữ nhi sẽ nói rõ cho mẫu thân."
Chuyện này nằm ngoài dự đoán của Dung Thái phi, bà nửa tin nửa ngờ, hỏi: "Thật sao?"
Nam Cung Xu Nữ: "Nữ nhi sao dám lừa gạt mẫu thân..."
Nói rồi, Nam Cung Xu Nữ thầm thở dài. Nàng là người hiểu rõ tính tình mẫu thân nhất, vừa rồi may mà không bị phát hiện, bằng không hậu quả khó lường...
Dù vậy, ở trong mắt mẫu thân, nàng và Tiểu Điệp ôm nhau đã là không ổn...
Chuyện giữa nàng và Tiểu Điệp, nàng có thể dũng cảm đối mặt với thiên hạ, nhưng một mình nàng không thể vượt qua cửa ải của mẫu thân. Vì để mẫu thân không còn nghi ngờ, cũng vì cuộc sống vui sướng sau này của Tiểu Điệp, Nam Cung Xu Nữ quyết định nói chuyện Tiểu Điệp là sinh mẫu của Yến Dương công chúa cho mẫu thân nghe...
Tuy rằng chưa được Tiểu Điệp cho phép mà đã làm vậy thì ít nhiều gì có chút không ổn...
Nhưng chỉ cần mẫu thân biết về mối quan hệ này, người sẽ tạm thời không hoài nghi quan hệ giữa nàng và Tiểu Điệp. Hơn nữa, như vậy nàng cũng có thể chăm sóc Tiểu Điệp nhiều hơn, bởi lẽ mẫu thân nhất định sẽ nể mặt bệ hạ.
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.