Tuy nàng vẫn cảm thấy mất mát vì Tề Nhan không hiểu sự vất vả của nàng, nhưng nàng bình tĩnh ngẫm lại: Tề Nhan không phải là người vô duyên vô cớ gây rối, mà lúc trước đối phương cũng từng nói tiến vào thiên lao là một phần trong kế hoạch của đối phương.
Đến nỗi kế hoạch đó là gì, có lẽ là lần này Tề Nhan không có tinh thần nên mới không nói ra.
Việc đã đến nước này, Nam Cung Tĩnh Nữ tự biết tranh nhiều cũng vô ích, vì thế chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Hầu hết người bị giam giữ ở Đại Lý tự đều là triều thần và hoàng thân phạm sai lầm, điều kiện ở đó tất nhiên là tốt hơn đại lao Hình bộ rất nhiều.
Tề Nhan ở trong một phòng xép riêng biệt, ba mặt căn phòng đều là bức tường, mặt còn lại chính là lan can, bên trong có: Một cái bàn, văn phòng tứ bảo, một cái đèn dầu và nửa hũ dầu thắp, sau bàn còn có một cái đệm hương bồ và một ít rơm rạ được rải trên mặt đất.
Bên trong còn có một gian phòng nhỏ bằng một nửa gian ngoài, bên trái là một cái giường làm bằng ván gỗ, chính giữa thì đặt một tấm gỗ dày để làm bình phong, bên kia thì để một thùng ngũ cốc và chậu rửa mặt.
Ngục tốt tươi cười đón chào, cong eo đi đằng trước suốt cả đoạn đường. Hắn dẫn Tề Nhan tới gian nhà tù trong cùng, mở khóa: "Phò mã gia, mời người vào trong."
Tề Nhan: "Đa tạ."
Sau khi Tề Nhan bước vào, ngục tốt một lần nữa khóa cửa lại, hắn mỉm cười nói qua lan can: "Xin người ráng ở chỗ này một khoảng thời gian, các gian phòng giam xung quanh đều không có ai ở, cho nên rất thanh tịnh. Có gì cần phân phó thì người cứ kéo cái dây thừng bên kia, nó được nối với lục lạc ở đại đường, chúng ta nghe được tiếng chuông thì sẽ lập tức lại đây."
Tề Nhan: "Đã biết."
Ngục tốt: "Vậy tiểu nhân liền không quấy rầy người nghỉ ngơi."
Tề Nhan: "Xin cứ tự nhiên."
Điều kiện ở đây còn tốt hơn những gì Tề Nhan tưởng tượng. Nàng nhìn xung quanh một phen, sau đó khoanh chân ngồi xuống đệm hương bồ, điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là không có mấy quyển sách để nàng đọc giết thời gian...
Một canh giờ sau, ngoài nhà giam vang lên tiếng nói chuyện. Ngục tốt hỏi: "Sao cô cô lại đích thân tới đây? Người cứ phái cung tì báo một tiếng, chúng ta đi lấy là được."
Thu Cúc: "Ngươi và ta đều là người có chức vụ, có gì đâu mà phiền toái. Phò mã gia ở gian nào? Hai vị có muốn kiểm tra hay không?"
Ngục tốt: "Ta nào dám, đồ vật cô cô tự mình đưa tới thì chúng ta yên tâm, mời cô cô sang bên này."
Tề Nhan đứng lên, ngục tốt dẫn Thu Cúc tới, phía sau còn có hai gã nội thị và hai cung tì đi theo. Năm người dừng ở bên ngoài lan can, đồng loạt hành lễ với Tề Nhan: "Tham kiến phò mã gia."
Tề Nhan: "Sao Thu Cúc tỷ tỷ tới đây?"
Thu Cúc: "Điện hạ phái nô tỳ tới đưa vài thứ cho phò mã gia, nơi này hoàn cảnh đơn sơ, xin phò mã gia tạm thời chịu khổ mấy ngày."
Tề Nhan: "Thay ta cảm tạ điện hạ."
Ngục tốt cong eo mời năm người đi vào trong. Hôm nay Thu Cúc mặc cung trang của nữ quan chưởng sự, vừa nhìn là đã biết ngay phẩm giai. Bình thường, ngoại trừ những lúc cùng Nam Cung Tĩnh Nữ tham dự cung yến ra, Thu Cúc rất ít khi ăn mặc trang trọng như vậy.
Lòng Tề Nhan đã rõ: Nam Cung Tĩnh Nữ sợ nàng tủi thân, nàng ấy không thể tự mình tới nên mới lệnh Thu Cúc đi thay để uy hiếp ngục tốt.
Chiêu này thật sự hữu hiệu, chỉ thấy ngục tốt cong eo đứng ở trong góc, hắn không ngừng đảo mắt, trong lòng đã có cân nhắc.
Quan sai ở Đại Lý tự là người xem mặt đoán ý nhất. Người vào đây đến tột cùng là thật sự mất thế, hay là còn trụ một chân, bọn họ nhìn thì sẽ biết ngay.
Một người cung tì đi ra từ phòng trong, bẩm báo: "Cô cô, đệm chăn ban đầu trải ở dưới hay là ném đi?"
Thu Cúc liếc nhìn cung tì kia: "Đương nhiên là ném, ném xa xa một chút."
Cung tì: "Vâng."
Hai nội thị còn lại cùng nhau nâng một cái rương, bọn họ chọn một nơi để đặt nó xuống, sau đó lấy đồ vật bên trong ra.
Thu Cúc: "Những thứ này là xiêm y tắm rửa mà đích thân điện hạ chuẩn bị cho phò mã gia, còn có vài thư tịch bằng thẻ tre, văn phòng tứ bảo, ấm nước lư đồng để pha trà, ly đĩa uống trà, lò sưởi tay, chăn ấm và bình nước nóng đều có hết. Đúng rồi, hai hộp rau dưa này phò mã gia rất thích, người đọc sách mệt mỏi thì ăn một ít. Nô tỳ tới vội vàng nên nhất thời còn thiếu sót, xin phò mã gia dùng tạm trước."
Tề Nhan: "Điện hạ có tâm."
Thu Cúc: "Nô tỳ sẽ đích thân tới đưa một ngày ba bữa cho phò mã gia, còn thiếu cái gì thì nô tỳ sẽ lại mang tới cho người. Lát nữa sẽ có nội thị tới đưa chậu than, ban đêm lạnh, phò mã gia hãy để bình nước nóng vào trong ổ chăn trước."
Tề Nhan: "Ta đã biết."
Sau khi được mấy người xử lý, nhà tù có hoàn cảnh không tồi này lập tức thăng cấp thêm một bậc.
Ngay cả ngục tốt cũng âm thầm líu lưỡi: Hắn làm ngục tốt bao lâu nay, cũng đã thấy nhiều đại quan quý nhân ở gian nhà giam này. Năm đó trước khi bị định tội, Nhị hoàng tử cũng từng ở đây, nhưng tất cả bọn họ đều không có đãi ngộ như vậy.
Trăn Trăn điện hạ quả thật là yêu thương vị phò mã gia này đến tận xương tủy, hoàn toàn không màng đến cái nhìn của người khác.
Sau khi mọi người rời đi, Tề Nhan cầm một quyển sách và bắt đầu đọc. Ban đêm Thu Cúc tới đưa cơm, quả thực còn có vài tên nội thị mang chậu than tới.
Thu Cúc: "Mời phò mã gia uống thuốc trước rồi hẵng dùng bữa tối."
Tề Nhan: "Ban ngày Thu Cúc tỷ tỷ còn phải xử lý mọi việc lớn nhỏ ở Vị Ương cung, trời sắp lạnh rồi, nếu tuyết rơi thì càng khó đi. Sau này, Thu Cúc tỷ tỷ không cần đích thân tới đây, sai người đưa tới là được."
Thu Cúc quay đầu nhìn thoáng qua, thấy ngục tốt đã thức thời rời đi, nàng vẫy tay lệnh mấy tên nội thị đi ra ngoài chờ. Thu Cúc quỳ bên cạnh Tề Nhan và thấp giọng nói: "Phò mã gia, điện hạ nói, xiêm y tắm rửa người đưa tới mỗi ngày phò mã gia hãy thay một bộ, đến khi mặc hết thì cũng là lúc đi ra ngoài."
Tề Nhan trầm mặc một lát: "Đã biết, trời tối rồi, ngươi trở về đi."
Thu Cúc: "Nô tỳ cáo lui."
Sau khi dùng cơm tối, Tề Nhan đọc hai trang sách, sau đó đi vào phòng ngủ.
Buổi sáng ba ngày sau, vào đúng thời gian hạ triều, hành lang gấp khúc lại lần nữa vang lên tiếng ngục tốt cùng người khác nói chuyện.
Tề Nhan khép lại quyển sách trong tay, nếu nàng đoán không sai thì người tới hẳn là hắn.
Ngục tốt: "Hạ quan tham kiến Thượng thư đại nhân."
Công Dương Hòe: "Đưa chìa khóa cho ta."
Ngục tốt: "Này...tiểu nhân dẫn Thượng thư đại nhân qua có được không?"
Công Dương Hòe: "Nhà tù của Đại Lý tự phòng thủ kiên cố, còn sợ chúng ta mọc cánh rồi bay hay sao? Bản quan cũng không làm khó ngươi, chỉ nửa canh giờ, không cho phép bất cứ ai quấy rầy."
Sau một loạt tiếng kim loại va chạm nhau vang lên, lại qua mười mấy nhịp thở, Thượng thư Lễ bộ Công Dương Hòe đã xuất hiện ở ngoài phòng giam.
Tề Nhan: "Bạch Thạch, ngươi đến rồi."
Công Dương Hòe im lặng mở khóa, Tề Nhan lấy một tấm đệm bên dưới án thư và trải ở bên cạnh: "Ngồi đi."
Công Dương Hòe khoanh chân ngồi bên cạnh Tề Nhan, hắn giương mắt nhìn xung quanh rồi quan sát Tề Nhan trong chốc lát, sau đó yên lòng nói: "Ta biết ngươi sẽ không chịu ủy khuất."
Tề Nhan cong cong khóe miệng: "Nhờ phúc của điện hạ."
Công Dương Hòe tì tay lên án thư, hắn nghiêng người rồi thấp giọng nói: "Rất nhanh ngươi có thể đi ra ngoài."forward_ios閱讀文
Tề Nhan: "Hả?"
Công Dương Hòe thở dài một cách cảm khái, ánh mắt vô cùng hâm mộ: "Không chỉ có một mình Trăn Trăn điện hạ che chở ngươi, thật không ngờ uy vọng của ngươi ở trong triều đã cao đến thế."
Tề Nhan: "Làm sao vậy?"
Công Dương Hòe: "Buổi lâm triều hôm nay, Viên ngoại lang Lý Kiều Sơn của Công bộ trình lên một tấu chương liên danh, khấu thỉnh bệ hạ pháp ngoại khai ân mà xử nhẹ."
Tề Nhan: "Lý Kiều Sơn? Hình như ta đâu có quen biết hắn."
Công Dương Hòe vỗ cánh tay Tề Nhan, thấp giọng giải thích: "Ngươi có biết tấu chương liên danh này bao gồm những ai không?"
Tề Nhan: "Không biết."
Công Dương Hòe: "Học sinh Tấn Châu, tổng cộng có năm mươi ba người liên danh cầu tình."
Tề Nhan nhướng mày: "Sao nhiều như vậy?!" Từ sau khi gặp nạn vào năm đầu Cảnh Gia, Tấn Châu vẫn chưa có học sinh nào có thể bước vào kỳ thi đình. Đại khảo năm nay, tuy Tấn Châu tỏa sáng rực rỡ, nhưng được ghi tên lên bảng vàng cũng chỉ có mười người, số lượng năm mươi ba người hoàn toàn vượt qua mong muốn của Tề Nhan.
Công Dương Hòe cười nói: "Lần đại khảo này có tổng cộng tám mươi sáu học sinh Tấn Châu vượt qua kỳ thi hương, trong đó có mười người ghi danh bảng vàng và ở lại kinh thành nhậm chức, bốn mươi ba người còn lại thì lấy thân phận tú tài hoặc cử nhân ở lại kinh thành làm 'Thích hạt', đưa văn chương của mình cho các phủ để chờ đợi tiến cử. Duyên Quân đã quên rồi sao? Khoảng thời gian từ lúc yết bảng đến đại khảo lần sau, học sinh thi rớt đều có thể ở lại kinh thành để tự tiến cử, năm vừa rồi không có nhiều trường hợp như vậy. Nhưng mà năm nay, mười vị học sinh Tấn Châu trên bảng vàng đều ở lại kinh thành, hơn nữa quan chủ khảo là ngươi còn có quê quán ở Tấn Châu, số lượng như vậy là chuyện bình thường. Chỉ là đám học sinh này đều có chức quan từ ngũ phẩm trở xuống, còn chưa đủ tư cách thượng triều, nghe nói ngươi gặp chuyện thì bọn họ lòng nóng như lửa đốt, lập tức báo chuyện cho nhau. Ta nghe Lý Kiều Sơn nói: Những người này vốn định dâng tấu trước khi ý chỉ giáng tội được hạ xuống, ai ngờ...không còn cách nào khác. Cuối cùng vẫn là Bảng Nhãn lần này, học sinh Tấn Châu tên Tần Đức tìm tới Trạng Nguyên lang khoa khảo năm nay, cũng chính là tiểu công tử nhà Thượng thư Binh bộ - Vũ Văn kim. Lại nói tiếp, Vũ Văn kim cũng xem như là môn sinh của ngươi, nhưng lão phụ thân của hắn chính là người buộc tội ngươi nhiều nhất, Vũ Văn kim không dám công nhiên ngỗ nghịch phụ thân, cho nên mới âm thầm tìm tới Viên ngoại lang Công bộ Lý Kiều Sơn và đưa tấu cho hắn. Lý Kiều Sơn rất khâm phục những gì ngươi đã làm trong lúc ngươi nhậm chức Thị lang Công bộ, vì thế hôm nay mới trình tấu."
Nàng một tay bồi dưỡng không ít học sinh Tấn Châu, nhưng nàng cũng không biết ai mới là người thật sự trung thành với mình. Tuy lần này cũng không thể hoàn toàn phán đoán, nhưng chỉ cần bọn họ ký tên lên tấu chương, sau này muốn bái biệt sơn môn còn khó hơn là lên trời.
Đó là điều Tề Nhan muốn. Nàng không quan tâm có bao nhiêu người khăng khăng đi theo nàng, nàng chỉ cần bọn họ không có chỗ dựa nào khác ngoài nàng là được.
Tấn Châu một mạch như thể tay chân. Tề Nhan là người Tấn Châu có quan giai cao nhất ở trong triều, triều đình càng có nhiều người Tấn Châu thì địa vị của nàng sẽ càng được củng cố, nước lên thì thuyền lên.
Công Dương Hòe: "Những người này tuy có quan giai cao nhất là ngũ phẩm, nhưng bọn họ có điểm mạnh là đều rất trẻ, lớn nhất cũng chỉ mới hai mươi lăm mà thôi. Trong vòng mười năm nữa, một trong số bọn họ sẽ trở thành cánh tay đắc lực của triều đình, dù bệ hạ không muốn thì cũng phải thận trọng suy xét."
Công Dương Hòe than thở một tiếng, hắn vỗ bả vai của Tề Nhan: "Cái này gọi là gieo nhân nào gặp quả đó, ngươi cũng coi như là nhờ họa được phúc. Phóng mắt khắp triều đình, có những người có uy vọng cao hơn ngươi, nhưng có thể được được nhiều người ủng hộ như vậy thì ngươi là người đầu tiên. Dù có ở thời điểm bằng tuổi ngươi thì Trung thư lệnh Hình đại nhân cũng không có bản lĩnh này đâu."
Thấy Tề Nhan trầm mặc không nói, Công Dương Hòe lại lần nữa xích đến gần Tề Nhan, nói: "Tuy hiện tại ngươi không có chức quan, nhưng ngươi còn có thân phận hoàng thân, hơn nữa có tấu chương này, hẳn là rất nhanh ngươi sẽ được thả ra. Bằng vào năng lực của ngươi, không đến bao lâu thì ngươi sẽ được trọng dụng nữa mà thôi, phục hồi nguyên chức có lẽ có chút khó khăn, nhưng làm một thị lang thì là chuyện đơn giản. Nói một câu đáng chết...đợi cho tân hoàng đăng cơ..."
Tề Nhan: "Bạch Thạch!"
Công Dương Hòe bưng kín miệng: "Ta biết ta biết."
Tề Nhan hít sâu một hơi, nàng cầm lấy bút lông và giấy Tuyên Thành đã được cắt sẵn ra, viết: Ta hỏi ngươi, rốt cuộc thì ngươi và cả Công Dương tộc của ngươi trung với quân hay là trung với Ngũ điện hạ?
Công Dương Hòe mở to hai mắt, hắn nhìn Tề Nhan với vẻ mặt khó hiểu, trầm ngâm một lát thì hắn mới viết: Theo thế cục hiện tại, trung với Ngũ điện hạ cũng là trung với quân.
Tề Nhan cầm tờ giấy, nàng vo nó thành một cục rồi ném vào chậu than.
Nàng tiếp tục viết: Nếu ta nói với ngươi, người được chọn làm tân quân là người khác, vậy thì ngươi phải làm sao?
Công Dương Hòe hoảng hốt, hắn run tay viết: Đây không phải là chuyện đùa, ngươi...
Tề Nhan: Bệ hạ đã chọn ra người làm Thái Tử, cũng để lại một mật chỉ cho ta, mệnh ta toàn lực hiệp trợ Thái Tử điện hạ tương lai đăng cơ. Bạch Thạch...ngươi và ta quen biết từ lúc còn niên thiếu, nhiều năm như vậy ta có từng lừa gạt ngươi hay chưa? Đây là việc lớn, há có thể là trò đùa?
Công Dương Hòe để tờ giấy Tề Nhan viết ở trước mặt nhìn nửa ngày, hắn chột dạ quay đầu lại, thấy phía sau không có ai thì mới ném tờ giấy đó vào chậu than. Mãi đến khi tờ giấy bị đốt thành tro thì hắn mới dời mắt, yết hầu hắn co giật, hết nuốt nước bọt đến há miệng thở dốc nhưng một chữ cũng không nói nên lời.
Tề Nhan lại tiếp tục viết: Nếu bệ hạ chọn Ngũ điện hạ, vì sao lại để hắn làm hoàng tử giám quốc nhiều năm nhưng lại không chịu tiến thêm một bước? Hôm nay ngươi phải nói với ta, Công Dương gia các ngươi rốt cuộc là trung với quân hay vẫn là trung với Ngũ điện hạ.
Công Dương Hòe nắm lấy bàn tay mà hắn đang cầm bút, ngòi bút vẫn không ngừng run rẩy.
Cuộc "đối thoại" giữa hắn và Tề Nhan ở trong phòng giam hôm nay có liên quan đến sinh tử vinh nhục của toàn bộ Công Dương tộc. Công Dương Hòe thật sự nghĩ không ra, vị "thái tử" dưới ngòi bút Tề Nhan rốt cuộc là ai. Hắn nghĩ đến các vị hoàng tử còn lại, nhưng cũng không thấy ai xuất sắc hơn Nam Cung Đạt.
Nhưng "trung hiếu nhân nghĩa" là thứ đã khắc sâu vào xương tủy mỗi một người đọc sách Vị Quốc. Sử sách có "y đái chiếu" [1], đối mặt với một con rối hoàng đế còn có vô số người thề sống chết nguyện trung thành, huống chi là một đế vương nắm thực quyền như Nam Cung Nhượng?
[1] Y đái chiếu: Sử cũ ghi lại, sau khi lọt vào tay Tào Tháo và chịu cảnh kìm kẹp, Hán Hiến Đế đã từng gửi cho Đổng Thừa bức mật chiếu được cất trong 1 chiếc đai lưng nạm ngọc, gọi là "Y đái chiếu", nhằm mục đích khích lệ trung thần diệt trừ Tào Tháo.
Tuy mấy năm nay sức khỏe của Nam Cung Nhượng không tốt, rất ít khi lộ diện, nhưng chỉ cần ngôi vị hoàng đế chưa được truyền cho người khác thì Nam Cung Nhượng vẫn là người mà tuyệt đại đa số quan viên thề sống chết nguyện trung thành.
Rốt cuộc thì Công Dương Hòe động bút, hắn viết xuống giấy hai chữ "trung quân".
Tề Nhan đốt tờ giấy này và viết: Bệ hạ ban cho ta một mật chỉ, khi nào có cơ hội ta sẽ đưa cho ngươi xem. Bệ hạ cố ý mặc "Tam đảng" và "Ngũ đảng" tranh nhau để âm thầm nâng đỡ Thái Tử tương lai, đáng tiếc người định không bằng trời định, cái chết của Duệ Vương đã đánh vỡ cục diện này. Thời gian để lại cho ta không còn nhiều, chúng ta cần phải sớm trợ giúp Thái Tử củng cố địa vị.
Công Dương Hòe: Ngươi muốn ta làm gì?
Nếu đã lựa chọn, Công Dương Hòe muốn vì tân đế dốc một phần sức lực. Làm vậy thứ nhất là để bảo vệ Công Dương tộc, thứ hai là cũng có thể tích lũy công huân, đợi đến lúc tân đế đăng cơ thì hắn sẽ có thể tiến thêm một bước.
Tuy hiện tại Nam Cung Đạt như mặt trời ban trưa, nhưng Công Dương Hòe rất rõ ràng: Tất cả những thứ này đều là bệ hạ ban cho, người muốn lấy lại cũng dễ như trở bàn tay.
Hơn nữa, chỉ cần một ngày Nam Cung Đạt chưa trở thành Thái Tử, dù bệ hạ có băng hà thì người được chọn làm tân đế cũng phải tuân theo di chiếu.
Tề Nhan: Ngươi tạm thời ở bên cạnh Nam Cung Đạt, không cần bại lộ, sau đó cứ báo lại động thái của hắn cho ta. Về phần mệnh lệnh của Nam Cung Đạt, Công Dương phủ tốt nhất không nên nhúng vào.
Công Dương Hòe: Được.
Tề Nhan: Thật không dám giấu giếm, ta đã tiến cử ngươi với Thái Tử tương lai, xin người cho ngươi đảm nhiệm chức vị tân Thái uý, chỉ là còn cần thời gian để chuyển giao. Việc này ngươi cứ biết rõ trong lòng, tùy thời phối hợp là được.
Công Dương Hòe: Ngươi nói thật sao?!
Thái uý là chức võ quan cao nhất, địa vị ở trong triều sánh ngang với Trung thư lệnh, thật sự là dưới một người trên vạn người, là mục tiêu mà vô số võ quan phấn đấu cả đời.
Công Dương Hòe: Ta xuất thân là văn thần, sao có thể đảm nhiệm chức vị Thái uý?
Tề Nhan: Cho nên mới cần một khoảng thời gian chuyển giao, nếu cần thì ngươi có thể cầu Ngũ điện hạ giúp ngươi một phen.
Công Dương Hòe: Ta đã hiểu.
Công Dương Hòe: Duyên Quân...có thể nói cho ta nghe bệ hạ đã chọn vị điện hạ nào được không?
Tề Nhan: Thời cơ chín muồi thì ngươi tự nhiên sẽ biết.
- --
Công Dương Hòe chứng kiến Tề Nhan ném tờ giấy hai người trò chuyện vào chậu than, nhìn nó hóa thành tro tàn.
Công Dương Hòe đứng dậy ôm quyền, vái chào Tề Nhan: "Hết thảy đều không nói gì, Duyên Quân...những gì ngươi đối đãi với ta, Bạch Thạch ta đều khắc trong tâm khảm. Bảo trọng."
Tề Nhan đáp lễ lại, nhìn Công Dương Hòe khóa cửa rồi rời đi.
Đến tận đây, mục đích thứ hai Tề Nhan tự giam cầm mình đã đạt thành.
Nam Cung Tĩnh Nữ có làm sao cũng chẳng thể ngờ được: Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi mà Tề Nhan đã kéo tất cả học sinh Tấn Châu ở lại kinh thành lên chiến thuyền của mình, sau đó lại lôi kéo Nam Cung tộc ủng hộ Nam Cung Tĩnh Nữ.
Mục đích cuối cùng, bản thân Tề Nhan cũng không hoàn toàn nắm chắc.
Nhưng ở đây thì tiện nói chuyện hơn Vị Ương cung và Trăn Trăn công chúa phủ rất nhiều. Tề Nhan cũng rất tin: Triều đình, thậm chí là trong cung vua có thế lực của người nọ...
Tề Nhan đi đến góc phòng, xốc cái gương gỗ được đặt ở nơi đó lên, bên trong là hai chồng xiêm y tắm rửa.
Tề Nhan thò tay vào, sờ từ dưới lên trên hai lần, trong rương chỉ còn lại hai mươi bảy bộ.
Nói cách khác, Nam Cung Tĩnh Nữ nhiều nhất sẽ để nàng ở chỗ này hai mươi bảy ngày, cũng không biết chút thời gian này có đủ hay không?
- --
Bên kia, Nam Cung Tĩnh Nữ ngồi ngay ngắn trong thư phòng, trước mặt nàng là tấu chương học sinh Tấn Châu liên danh cầu tình cho Tề Nhan.
Trên đó có tổng cộng năm mươi ba cái tên, lớn nhất mới hai mươi lăm tuổi, quan giai cao nhất cũng chỉ mới ngũ phẩm.
Nhìn thế cục hiện tại, dù những người này có liên kết lại thì cũng không thể tạo thành uy hiếp đối với những người buộc tội Tề Nhan.
Tấu chương này dùng từ khẩn thiết, mà cuối cùng Nam Cung Tĩnh Nữ cũng hiểu được sự khổ tâm của Tề Nhan. Đối phương làm vậy là để đưa nàng một danh sách, giúp nàng nhìn vào có thể lựa chọn bồi dưỡng ai làm thân tín.
Nam Cung Đạt đã nhả ra, mà tấu chương liên danh cũng đúng lúc được trình lên, Nam Cung Tĩnh Nữ suýt chút nữa thì hạ chỉ phóng thích Tề Nhan ngay lập tức. Nhưng mà nàng không biết Tề Nhan còn có chiêu gì khác hay không, sợ mình sẽ quấy rầy kế hoạch của Tề Nhan nên mới cố kiềm lòng không có thả người.
Trước mắt, chuyện duy nhất Nam Cung Tĩnh Nữ có thể làm chính là: Thường lệnh Thu Cúc đến thăm Tề Nhan, xem đối phương có thiếu gì không, có truyền lời gì hay không.
Cứ như vậy, Nam Cung Tĩnh Nữ chịu đựng dày vò hơn hai mươi ngày. Cái gọi là tam đường hội thẩm cũng chỉ làm qua loa mà thôi, bọn họ chỉ thẩm vấn một lần, khách khách khí khí hỏi mấy vấn đề không đau không ngứa, viết viết vẽ vẽ liền xong việc.
Trong khoảng thời gian này, tin phò mã gia bị bỏ tù cũng truyền ra kinh thành. Đinh Dậu còn ở kinh kỳ điên cuồng nghiên cứu thuốc giả chết, sau khi nghe được tin này ở trà lâu, hắn lập tức thu dọn bọc hành lý và phi ngựa hồi kinh ngay hôm đó.
Đinh Dậu: Không phải Tề Nhan nói còn ba tháng sao? Sao lại nhanh như vậy? Nhưng mà...hắn còn chưa nghiên cứu xong thuốc giả chết, phải làm sao bây giờ?
Đinh Dậu cũng không ngốc, hắn tới kinh thành âm thầm hỏi thăm nguyên nhân Tề Nhan bị bỏ tù. Nếu giới tính của đối phương bị bại lộ thì hắn cũng không thể quay về được.
Kết quả làm Đinh Dậu thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hắn quay về hoàng cung tìm tới Vương viện trưởng, nhìn thấy ánh mắt thâm ý của đối phương, lòng hắn có chút bất an.
Buổi chiều, Thu Cúc phụng mệnh đưa bữa tối đến cho Tề Nhan. Trước khi bước vào phòng giam, Thu Cúc nhét một thỏi bạc vào tay ngục tốt, đối phương liền thuận miệng tìm lý do rời đi.
Thu Cúc quỳ gối bên cạnh Tề Nhan, thấp giọng hỏi: "Điện hạ mệnh nô tỳ tới hỏi, quần áo tắm rửa còn đủ hay không?"
Tề Nhan suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Hình như không còn nhiều, ngày mai đưa thêm mấy bộ tới đây đi."
Thu Cúc: "Mấy bộ?"
Tề Nhan: "Mười bộ."
Thu Cúc: "Vâng."
- --
Các bạn đừng quên vote 1 sao để tiếp sức cho mình nhe. Cảm ơn các bạn rất nhìuuu
\(^▽^)/