- --
Bên kia, tuy quân triều đình cứu viện thành Lâm Giang đi đường vòng, nhưng bọn họ vẫn tới thành Lâm Giang đúng như thời gian đã hẹn. Công Dương Hòe vốn tưởng rằng, nhất định lần này vị nguyên soái mới sẽ mang tới chiếu thư trị tội, nhưng ngoài dự đoán của Công Dương Hòe chính là: Nữ đế bệ hạ không định trị tội, hơn nữa cũng không có tước tư cách chủ soái ba quân của hắn.
Công Dương Hòe vô cùng nghi ngờ, bèn mời Hàn Doãn vào lều nói chuyện. Tề Nhan cũng thoáng thở dài nhẹ nhõm, dẫu sao nàng và Công Dương Hòe cũng là chỗ quen biết, nàng lo Công Dương Hòe sẽ nhận ra dáng vẻ của nàng, hắn làm như thế cũng tốt.
Tề Nhan định tìm cơ hội gặp mặt Công Dương Hòe sau khi hai người kia bàn bạc xong, tiết lộ thân phận của mình cho đối phương biết để tránh lộ ra sơ hở.
Công Dương Hòe nghe Hàn Doãn nói, tuy Công Dương Hòe hắn bại trận, nhưng nữ đế bệ hạ không những không trách tội, mà còn phái Hàn Doãn tới truyền thụ binh pháp. Công Dương Hòe vô cùng xúc động, lập tức quỳ xuống quỳ ba lạy về hướng nam.
Hàn Doãn nâng Công Dương Hòe đứng dậy, từ tận đáy lòng nói: "Bệ hạ lòng dạ nhân hậu, có cách thi chính, là phúc khí của Đại Vị ta. Bệ hạ người đã dùng ai thì sẽ không nghi ngờ người đó, thái úy đại nhân đừng lo."
Công Dương Hòe gật đầu xưng vâng, Hàn Doãn tiếp tục nói: "Không biết hiện giờ tình hình trong quân thế nào?"
Sắc mặt Công Dương Hòe hơi khó coi, hắn thở dài và nói: "Thật không dám giấu giếm, hiện giờ thành Lâm Giang đã bị cô lập. Sau khi chiếm được huyện Lạc Thủy và quận Giao, kẻ địch trực tiếp cắt đứt mối liên hệ giữa thành Lâm Giang và thế giới bên ngoài, ta cũng không biết tình hình bên ngoài ra sao rồi."
Hàn Doãn: "Xin hỏi thái úy đại nhân, thành Lâm Giang còn dư bao nhiêu lương thực?"
Công Dương Hòe bất ngờ, hỏi: "Sao vậy? Các ngươi không mang lương thảo lại đây sao?"
Hàn Doãn: "Thật ngại quá, bệ hạ hạ lệnh hành quân gấp, đường đi tới đây đâu đâu cũng có tuyết rơi, đội vận chuyển lương thảo và quân nhu thật sự rất khó đuổi kịp đội quân. Vì thế, hạ quan cả gan chỉ mang theo đủ lương thực để các tướng sĩ hành quân, mấy ngày nay đi đường, hiện tại hạ quan mang đến mười vạn đại quân, hẳn là còn đủ thức ăn cho ba ngày. Có điều trước khi đi, Thượng thư Hộ bộ đại nhân từng nói, thành Lâm Giang binh nhiều tướng mạnh, số lương thảo còn dư cũng đủ hai mươi vạn đại quân chống chọi qua mùa đông."
Công Dương Hòe: "Tuy nói như thế, nhưng hiện tại lương thực còn dư trong thành đủ cho đại quân hai mươi vạn người dùng nhiều nhất là trong ba tháng. Lạc Bắc không ấm bằng kinh thành, dù có tới tháng thứ ba thì chưa chắc Lạc Xuyên đã tan băng, dù có thế nào đi nữa e là quân ta cũng phải đóng ở đây bốn năm tháng, trừ phi chúng ta đánh thắng trước. Nhưng lần này kẻ địch tấn công rào rạt, thật sự hổ thẹn...đến bây giờ bản quan cũng không biết đến tột cùng kẻ địch có bao nhiêu nhân mã. Huống hồ bọn họ đã chiếm hai tòa thành, tạo thành thế tấn công hai hướng, có vẻ là muốn đánh một trận lâu dài cùng quân ta. Không biết trong vòng ba tháng có thể kết thúc trận chiến này hay không? Nếu như triều đình không cung cấp đủ lương thảo, chúng ta sẽ phải chó cùng rứt giậu."
Hàn Doãn cau mày: "Vậy sao Thượng thư Hộ bộ nói còn dư lương thảo?"
Công Dương Hòe than một tiếng: "Không tính lần Hoài Nam nổi dậy trước đây thì cũng đã có mười mấy năm triều đình không đánh giặc. Rất nhiều người trong triều đã quên mất chiến tranh là như thế nào, ngay cả ta cũng trải qua lần bại trận trước mới hiểu được. Có điều lương thảo dùng cho ba tháng sao mà đủ, nếu gọi là dư dả như ngươi nói, bản quan cảm thấy ít nhất phải đủ ăn trong một năm."
Công Dương Hòe nói xong, Hàn Doãn cũng im lặng một lúc lâu: "Nhưng mà thái úy đại nhân, lần này trước khi xuất binh, hạ quan đã lập quân lệnh trạng ngay trên triều. Nếu lần này bại trận, ngoại trừ thái úy đại nhân ra, tướng sĩ ba quân và cả hạ quan đều sẽ bị hạch tội." Căn cứ theo quân luật Vị Quốc, quan viên cấp dưới lập quân lệnh trạng sẽ không liên lụy đến cấp trên, nhưng cấp dưới thì sẽ bị kéo theo. Công Dương Hòe trên danh nghĩa vẫn là thống soái ba quân, mà Hàn Doãn tuy có thể chuyên quyền độc đoán, nhưng trên danh nghĩa hắn vẫn là phó tướng của Công Dương Hòe.
Công Dương Hòe nghe vậy thì càng hổ thẹn trong lòng: "Ngươi yên tâm... Ta còn trẻ, không biết nhiều về chiến sự. Mọi quân vụ trong trận chiến lần này, ta sẽ tôn trọng quyết định của ngươi."
Hàn Doãn chắp tay với Công Dương Hòe: "Như thế thì cảm tạ thái úy đại nhân."
Sau đó Hàn Doãn lấy cớ chọn binh rời khỏi lều lớn, Tề Nhan thì ở trong cái lều cách không xa Công Dương Hòe. Cốc Nhược Lan phơi quần áo thì thấy Hàn Doãn từ lều lớn đi ra, lập tức báo tin cho Tề Nhan.
Tề Nhan một mình đi tới ngoài lều lớn, nàng chắp tay với binh lính trông cửa: "Bản quan là khâm sai đi theo, cầu kiến thái úy đại nhân."
Công Dương Hòe đang ở trong lều lớn trầm tư suy nghĩ, vừa nghe khâm sai cầu kiến liền cảm thấy đau đầu. Tuy trong lòng không muốn gặp, nhưng chức vị của đối phương khiến Công Dương Hòe không thể không gặp, chỉ phải mời Tề Nhan vào lều.
Tề Nhan vừa tiến vào, Công Dương Hòe lập tức cảm thấy người trước mặt vô cùng quen mắt, đợi cho Tề Nhan chắp tay với Công Dương Hòe: "Tham kiến thái úy đại nhân."
Công Dương Hòe lập tức nhận ra nàng, hắn kích động tiến về phía trước vài bước, cách Tề Nhan hơn hai bước liền ngừng lại: "Ngươi...ngươi là?"
Tề Nhan hơi mỉm cười, tháo mặt nạ trên mặt xuống: "Bạch Thạch, đã lâu không gặp."
Công Dương Hòe nhìn thấy bạn cũ tất nhiên là vô cùng vui mừng. Hai người hàn huyên xong, Tề Nhan lại lần nữa đeo mặt nạ lên. Công Dương Hòe cũng bình tĩnh hơn một chút, hắn phân phó mọi người đứng cách doanh trướng ba mươi bước: "Duyên Quân...Bắc An Hầu, sao lại là ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi đã..."
Không đợi Tề Nhan mở miệng, Công Dương Hòe đã nghĩ thông suốt huyền diệu trong đó, hắn bừng tỉnh và lẩm bẩm nói: "Quả nhiên...bệ hạ vẫn không nỡ bỏ ngươi."
Nghĩ đến Nam Cung Tĩnh Nữ, trong lòng Tề Nhan lập tức trào ra rất nhiều tưởng niệm.
Công Dương Hòe thấy Tề Nhan không nói, hắn do dự mãi, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: "Sao ngươi phải tới... Chẳng lẽ không cảm thấy khó xử sao?" Rốt cuộc hai người quen biết nhau từ thời niên thiếu, làm bạn rất nhiều năm, người khác không dám hỏi chứ Công Dương Hòe không sợ.
Tề Nhan: "Ngươi sợ ta khó xử, ta cũng lo không biết ngươi còn tin tưởng ta như trước không?"
Công Dương Hòe: "Sao ngươi nói vậy. Tuy hiện giờ ngươi là Bắc An Hầu, nói một câu bất kính, ngươi trong lòng ta vẫn là 'Thiết Trụ' năm đó, ta chỉ là không hiểu thôi."
Tề Nhan: "Không hiểu cái gì?"
Công Dương Hòe: "Tất nhiên là...sao ngươi phải tới đây. Lấy thân phận của ngươi...sao ngươi có thể đối diện với chính mình? Nếu ngươi êm đẹp đứng trước mặt ta thì hẳn là trước đây bị bệ hạ giấu đi, hiện giờ cần gì phải tới nhảy vào vũng nước đục này?"
Tề Nhan: "Nếu ta không tới...ta sợ thảo nguyên sẽ bị diệt chủng."
Công Dương Hòe cười khổ một tiếng: "Lần này địch...bọn họ tấn công rào rạt, trận đầu tiên đã khiến chúng ta trở tay không kịp. Hơn nữa, hiện tại bọn họ đã chiếm được hai tòa thành, cắt đứt mối liên hệ của thành Lâm Giang với thế giới bên ngoài, mấy chục thám báo ta phái đi đều bị giết. Ta thật sự không biết lần này triều đình có thể thắng bọn họ không."
Tề Nhan: "Ngươi chớ có nản lòng, hãy nghe ta nói một lời..."
Sau đó, Tề Nhan nói cho Công Dương Hòe biết chiến sự lần này rất có khả năng là công chúa tiền triều nhúng tay. Nàng còn nói cho Công Dương Hòe, bệ hạ sở dĩ phái nàng là vì hy vọng chiến sự lần này có thể giải quyết trong hoà bình.
Tề Nhan: "Trước mắt triều đình vừa mới hòa hoãn, trong vòng ba bốn năm không nên nổ ra chiến sự. Hơn nữa, nếu nhìn xa trông rộng...sự tồn tại của thảo nguyên đối với triều đình cũng không phải là vô ích."
Công Dương Hòe: "Chỉ giáo cho?"
Tề Nhan: "Những lời này, ta chỉ nói với một mình ngươi, ngươi hiểu trong lòng là được. Tương lai...nếu ta không còn nữa, ngươi thân là thái úy, ít nhất là có quyền lên tiếng trong triều, nhất định phải thay ta bảo vệ điểm mấu chốt này. Bạch Thạch, ngươi ngẫm lại xem...nơi này cách U Châu chừng trăm dặm, sự tồn tại của thảo nguyên có thể kiềm chế U Châu, mà U Châu sở dĩ có thể trở thành nơi trọng binh tọa trấn cũng là vì điều này. Quỳnh Hoa công chúa hoăng thệ, mối quan hệ giữa triều đình và U Châu trở nên vi diệu, cũng may ở giữa còn có Lạc Bắc kiềm chế nên mới bình an. Nếu như sau chiến sự lần này Lạc Bắc hoàn toàn bị tiêu diệt, vậy U Châu có còn nhiều quân binh đóng quân như vậy nữa hay không? Trong triều liệu sẽ có ai dâng thư đòi tước hết binh quyền của U Châu, thậm chí mời Đại tướng quân vương về kinh? Từ xưa đến nay, triều đại nào cũng có ví dụ như vậy. Tuy bệ hạ không phải là loại đế vương vắt chanh bỏ vỏ, nhưng Đại tướng quân vương sẽ nghĩ như thế nào? Nếu như Quỳnh Hoa điện hạ còn sống thì còn dễ nói, bây giờ Quỳnh Hoa công chúa không còn, U Châu binh nhiều tướng mạnh, Đại tướng quân vương quyền cao chức trọng, nếu triều đình quyết đánh thảo nguyên tới cùng, như vậy chắc chắn sẽ lưỡng bại câu thương, đến lúc đó sẽ không còn sức chống cự quân sĩ U Châu. Bệ hạ đăng cơ...giảm miễn thuế má cho thiên hạ ba năm, hiện giờ là lúc triều đình suy yếu nhất, cũng là lúc cần nghỉ ngơi lấy lại sức nhất. Không phải triều đình không có binh, mà chỉ là không có lương thực dư để phát động nhiều trận chiến như vậy. Huống hồ một khi bình định Lạc Xuyên, châu phủ khắp thiên hạ cần phải được phân chia lại một lần nữa, đến lúc đó là Lạc Bắc quản lý U Châu, hay là U Châu thống lĩnh Lạc Bắc? Vô luận là ý trước hay ý sau...đều là một bài toán khó giải quyết. Quả thật là ta có tư tâm, trong người ta chảy xuôi một nửa huyết mạch thảo nguyên, nhưng cũng đồng thời chảy xuôi một nửa huyết mạch Vị Quốc, cho nên theo ý ta, kết cục tốt nhất chính là giảm phạm vi trận chiến ở mức triều đình và bá tánh trong thiên hạ đều chịu được. Trước khi tuyết ở Lạc Xuyên tan hết...cần phải ép quân sĩ thảo nguyên quay về Lạc Bắc, giúp triều đình có thêm chút thời gian."
Công Dương Hòe nghe xong thì suy tư một lúc lâu. Hắn đột nhiên đứng dậy hành lễ với Tề Nhan, nói ra lời từ tận đáy lòng: "Lời của Duyên Quân chính xác lại cao thâm, Bạch Thạch thụ giáo."
Tề Nhan đỡ lấy cánh tay Công Dương Hòe, tiếp tục nói: "Ngươi là thái úy, tướng quân trong thiên hạ này nghe theo ngươi như thiên lôi sai đâu đánh đó. Bạch Thạch...ngươi ngàn vạn lần nhớ kỹ lời hôm nay ta nói, miễn là khi ngươi còn sống, phải giữ được thế chân vạc này. Dù cho..." Nói đến đây, Tề Nhan thở dài một hơi: "Dù cho...vài chục năm sau, thế chân vạc thật sự tới nỗi không thể cùng tồn tại, vậy thì cũng phải lấy lại binh quyền của U Châu trước rồi mới bình định Lạc Bắc... Nếu thật sự tới mức không thể không bình định, còn xin Bạch Thạch nể tình ta trước đây, đừng đuổi tận giết tuyệt người thảo nguyên."
Công Dương Hòe thở ra một hơi thật dài: "Ngươi vất vả rồi, Duyên Quân."
Tề Nhan: "Ngươi và bệ hạ đều còn rất trẻ, vị kia U Châu tuyệt đối không có khả năng ra đi sau các ngươi. Nước đã đông thành đá đến ba thước, thì trời đâu phải chỉ lạnh có một ngày. Năm đó có thể nói Lục Quyền quyền thế ngập trời, nhưng giờ hắn già rồi...dù cho có tâm thì cũng không có sức, đây là kết cục tốt nhất.Việc của U Châu không thể gấp được, chờ đến khi Phúc nhi thừa kế tước vị Đại tướng quân vương, có lẽ triều đình mới thật sự có cơ hội. Dẫu sao Phúc nhi cũng mang trong mình nửa huyết mạch hoàng thất, có lẽ sẽ không quá sợ hãi khi bị tước quyền."
Công Dương Hòe: "Ta đã biết."
Công Dương Hòe luôn cảm thấy lời Tề Nhan nói tuy có lí, nhưng lại có chút gì đó không ổn, nhưng cụ thể là chỗ nào không ổn thì hắn cũng nói không nên lời...
Công Dương Hòe: "Việc cấp bách là quân ta nên làm gì trước?"
Tề Nhan: "Chỉnh đốn quân vụ, nghĩ cách thông báo các châu phủ xung quanh đề phòng nghiêm ngặt hơn nữa. Trước đây Lạc Xuyên là biên giới, sau này xây dựng thêm thành Lâm Giang, hầu hết thành trì khác không đủ điều kiện để đóng quân. Chúng ta chỉ cần kéo dài, kéo dài đến đầu xuân thì chiến sự có thể hóa giải."
Công Dương Hòe: "Nhưng lương thảo trong thành nhiều nhất chỉ có thể cầm cự trong ba tháng, làm sao bây giờ? Có muốn nghĩ cách hỏi xin triều đình thêm một chút không?"
Tề Nhan suy tư một lát, quyết đoán đáp: "Không được, đường tuyết khó đi, một đi một về e là cũng mất ba tháng, lỡ như lương thảo lại bị cướp thì tất cả sẽ như kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Ta đã xem qua bản đồ, tuy thành Lâm Giang bị phong tỏa, nhưng có thể mượn lợi thế của Lạc Xuyên phái quan truyền lệnh đi về phía đông. Ngươi viết một lá thư cho U Châu đi, chúng ta mượn lương thảo U Châu!"
Ánh mắt Công Dương Hòe sáng ngời: "Kế này rất hay! Chỉ là...ngươi vừa mới nói quan hệ giữa triều đình và U Châu trở nên vi diệu, bọn họ sẽ cho chúng ta mượn sao?"
Tề Nhan hơi mỉm cười, nàng tự tin đáp: "Cũng chính vì thế, ta nghĩ vị kia U Châu nghe nói có chiến sự cũng sẽ đứng ngồi không yên. Triều đình thà bỏ gần tìm xa cũng không điều động một binh một tốt nào của U Châu, e là lúc này vị kia U Châu còn bồn chồn hơn chúng ta. Ngươi cứ việc viết một lá thư, ít ngày nữa lương thảo sẽ đến."
- --
Bên kia, Tề Nhan bọn họ không biết người thảo nguyên đã được công chúa tiền triều gợi ý, lại lần nữa tấn công vài châu phủ gần đó. Đúng như lời Hàn Doãn nói, trấn nhỏ nơi biên cương dễ công khó thủ, căn bản không thể chống lại quân binh thảo nguyên được trang bị vũ khí. Chỉ mới hơn mười ngày, lấy quận Giao và huyện Lạc Thủy làm trung tâm, không ít thành trì xung quanh lần lượt thất thủ...
Có điều, công chúa tiền triều cũng không phải hạng người dễ sống chung. Đối với tất cả thành trì chiếm được, sách lược của công chúa tiền triều là chỉ cướp chứ không chiếm. Khi quân binh tấn công vào thành, chuyện đầu tiên cần làm chính là cướp sạch lương thực còn dư, gia súc, và nồi sắt để dùng làm vật liệu chế tạo vũ khí, sau đó lui về nhanh như gió. Chiến báo như bông tuyết hết lá này đến lá khác bay về phía kinh thành, triều dã ai cũng xôn xao...
Trước sau đã có gần mười thành trì thất thủ. Những văn thần chưa từng trải qua chiến tranh nghe vậy thì lần lượt bước ra khỏi hàng buộc tội Hàn Doãn, còn có một hai vị lớn gan hơn đi buộc tội Công Dương Hòe.
Nam Cung Tĩnh Nữ ngồi ngay ngắn ở trên cao thật lâu không nói gì, nàng sai người đem bản đồ Cửu Châu hoàn vũ lại đây...
Nam Cung Tĩnh Nữ lại lần nữa xem qua chiến báo, sau đó đi xuống bậc thang. Từ nhỏ nàng đã có khả năng xem qua là nhớ, chỉ cần nhìn một lần là đã có thể nhớ kỹ toàn bộ thành trì bị thất thủ. Nàng đi tới trước bản đồ Cửu Châu hoàn vũ, tìm tên tất cả thành trì bị chiếm. Rất nhanh nàng đã suy nghĩ xong, một lần nữa quay về vị trí trên cao, nói: "Chư vị khanh gia xem bản đồ này đi, tất cả thành trì bị thất thủ đều nằm phía nam thành Lâm Giang, ngoại trừ quận Giao và huyện Lạc Thủy ra thì huyện gần nhất cũng cách hơn trăm dặm. Nước xa không cứu được lửa gần, những thành trì đó bị chiếm cũng không phải hoàn toàn là lỗi của Công Dương Hòe và Hàn Doãn."
Thượng thư Lại bộ: "Tuy nói như thế, nhưng việc Hàn Doãn lập quân lệnh trạng là thật, hơn nữa liên tục mất nhiều thành trì như vậy, các bá tánh tất nhiên sẽ hoảng sợ, thiên uy của triều đình cũng bị tổn hại. Theo lý thì bệ hạ nên trị tội Hàn Doãn, lấy đó trấn an lòng dân."
Nam Cung Tĩnh Nữ hừ lạnh một tiếng: "Thượng thư Lại bộ cũng biết trận Trường Bình chứ [1]? Tuy Hàn Doãn không phải Liêm Pha, nhưng trẫm dùng người thì sẽ không nghi ngờ người đó, nào có đạo lý vừa mới phái đi liền thay soái? Hộ bộ..."
[1] Trận Trường Bình: Trận Trường Bình là trận đánh lớn giữa nước Tần và nước Triệu thời Chiến Quốc trong lịch sử Trung Quốc diễn ra từ năm 262 TCN đến năm 260 TCN. Cả hai bên đều thay chủ tướng chỉ huy quân đội và kết quả quân Tần đánh bại quân Triệu, giết hơn 45 vạn quân Triệu. Tần Chiêu Tương vương thấy Vương Hột đánh mãi không hạ được Trường Bình, bèn dùng kế ly gián. Vua Tần sai gián điệp mang nhiều vàng bạc đến nước Triệu, đút lót cho các quan lại nước Triệu, phao tin rằng: "Liêm Pha già cả, nhút nhát, không dám đụng độ quân Tần". Năm 260 TCN, Triệu Quát ra mặt trận thay thế Liêm Pha. Liêm Pha bị bãi chức trở về Hàm Đan.
Thượng thư Hộ bộ: "Có thần."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Những thành trì đã thất thủ có tổng cộng bao nhiêu người đang sinh sống?"
Thượng thư Hộ bộ nhìn bản đồ Cửu Châu hoàn vũ, hắn ngẫm nghĩ một lát và trả lời: "Khởi tấu bệ hạ, những thành trì này trước đây hầu hết là trấn nhỏ ở biên cương, bờ Lạc Nam luôn là nơi hoang dã, không ít bá tánh di cư đến đó sau khi bình định thảo nguyên. Hơn nữa, cộng thêm hai thành trì bị mất trước đó, tổng dân số ở các thành chưa đến ba mươi vạn."
Nam Cung Tĩnh Nữ vừa lòng gật đầu: "Chư vị đều nghe rồi chứ? Tính bình quân số người thì mỗi thành trì chưa đến ba vạn, thử hỏi làm sao ngăn được quân địch? Chuyện mất thành trì đều nằm trong dự kiến, hơn nữa tấu chương đã nói rất rõ ràng, sau khi phá thành người thảo nguyên chỉ đánh cướp chứ không chiếm thành. Nói cách khác...số lượng quân binh thảo nguyên cũng không nhiều lắm, hơn nữa còn thiếu thốn lương thảo nên mới như vậy. Tuy hiện tại kẻ địch đang chiếm ưu thế, nhưng thực lực của họ cũng đã bại lộ, còn có gì để sợ?"
Mọi người: "Bệ hạ thánh minh!"
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Truyền chỉ, lệnh cưỡng chế tất cả bá tánh di cư tới phía bắc quay về quê hương, tạm lánh chiến hỏa. Châu phủ các nơi tích cực thu nhận người về quê và sắp xếp thích đáng, đợi cho chiến sự được bình định thì sẽ an bài tiếp."
Nội thị: "Vâng."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Mặt khác...Hộ bộ, còn bao nhiêu ngân lượng?"
Thượng thư Hộ bộ: "Thuế má từ các nơi đã lần lượt được chuyển vào kho, cộng thêm thu nhập của hoàng thương thì hiện tại quốc khố đang có hơn tám trăm vạn lượng bạc."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Lấy ra tám mươi vạn lượng để an trí nạn dân, bên ngoài trời rét đậm, các bá tánh chịu khổ rồi."
Thượng thư Hộ bộ: "Vâng...nhưng bệ hạ, tuy hiện tại quốc khố tràn đầy, nhưng tiền tuyến mỗi ngày đều tiêu bạc...tám mươi vạn lượng có phải là quá nhiều không?"
Nam Cung Tĩnh Nữ siết chặt nắm tay, hỏi ngược lại: "Lúc nãy không phải ngươi nói có chừng ba mươi vạn bá tánh gặp nạn sao? Ước tính một nhà có ba người, đại khái là có mười vạn hộ, như vậy bình quân mỗi một hộ được chia chưa tới mười lượng bạc. Còn mấy tháng nữa mới đến đầu xuân, nhiêu đó ngân lượng đã rất hà khắc rồi."
Thượng thư Hộ bộ: "Vâng. Lão thần đã hiểu."
Trung thư tỉnh Tả Bộc xạ Lục Bá Ngôn hỏi: "Bệ hạ lệnh những bá tánh chịu khổ quay về quê hương, vậy chẳng phải ở Lạc Nam đều là thành trống sao? Nếu như quân địch tiếp tục đến xâm phạm, chẳng phải là không uổng một binh một tốt là đã có thể chiếm được thành?"
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Không sai, trẫm chính là muốn để một vài thành trống cho bọn họ, chỉ có như vậy thành Lâm Giang mới không có nỗi lo về sau. Trẫm...phải cung cấp mọi tiện nghi cho tướng sĩ thành Lâm Giang, trận này nhất định có thể đánh thắng!"
Mọi người: "Bệ hạ thánh minh!"
Nam Cung Tĩnh Nữ nhàn nhạt thở ra một hơi, thật sự thì ở trong lòng nàng, người nàng tín nhiệm không phải Hàn Doãn, cũng không phải Công Dương Hòe, mà là Tề Nhan...
Nếu nàng đã đồng ý với Tề Nhan, cũng đưa nàng ấy đến tiền tuyến, như vậy nàng sẽ cho Tề Nhan tất cả những gì nàng ấy muốn!
Không phải Tề Nhan hy vọng chiến sự có thể giảm đến mức độ không đụng chạm khiến nhiều người phẫn nộ sao? Được, nàng sẽ di dời toàn bộ bá tánh ở các châu phủ xung quanh, giảm bớt thương vong nếu chiến thắng.
Không phải Tề Nhan muốn người thảo nguyên lui về Lạc Xuyên sao? Được, nàng sẽ nghĩ mọi cách cắt đứt nguồn lương thảo của người thảo nguyên, khiến tất cả thành trì trong phạm vi trăm dặm, thậm chí vài trăm dặm đều trống không. Không cần nàng phân phó, các bá tánh rời đi tất nhiên sẽ mang theo tất cả lương thực dư và vàng bạc châu báu, xem người thảo nguyên có thể cướp được lương thảo hay không!
Làm như vậy có ưu điểm lớn nhất chính là...xung quanh không có bá tánh, thành Lâm Giang không cần xuất binh gấp rút tiếp viện, Tề Nhan có thể an tâm ở thành Lâm Giang chậm đợi thời cơ, không lên chiến trường thì sẽ không có nguy hiểm!
Mọi người đều cho rằng nữ đế làm vậy là trạch tâm nhân hậu, lòng nghĩ đến bá tánh, nhưng không ngờ nữ đế bệ hạ cũng có tư tâm của riêng mình.
Tựa như những gì Nam Cung Tĩnh Nữ mong muốn trước đó: Hiện giờ nàng cũng có thể vì Tề Nhan chống đỡ một mảnh trời.
Cho dù triều đình đã phát bạc, quyết định này cũng thật sự có lợi cho bá tánh, nhưng chưa chắc khiến tất cả mọi người đều vừa ý. Còn không biết có bao nhiêu người thầm mắng nữ đế nàng đây.
Nhưng như vậy thì có sao? Nam Cung Tĩnh Nữ cũng không để ý, tựa như những gì trước đây nàng nói với Tề Nhan: Thị phi đúng sai gì đều do nữ đế nàng tới gánh chịu...
Tuy nàng đưa Tề Nhan lên chiến trường, nhưng đó cũng xuất phát từ tình yêu...
Yêu nhiều đến nỗi không nỡ để Tề Nhan chịu oan ức, yêu nhiều đến nỗi không nỡ để Tề Nhan có khúc mắc, ảnh hưởng sức khỏe của nàng ấy.
Từ khi Tề Nhan rời đi, Nam Cung Tĩnh Nữ thường xuyên nghĩ: Nếu nàng là nam tử, ngự giá thân chinh thì đã sao? Nàng có thể đích thân dẫn Tề Nhan về Lạc Bắc, tự mình cởi bỏ khúc mắc của nàng ấy.
Nữ tử trên đời đi lại có nhiều chỗ bất tiện, mặc dù là nữ đế cao quý thì cũng không may mắn thoát khỏi. Cho nên Nam Cung Tĩnh Nữ càng thương Tề Nhan, đau lòng vì những gì nàng ấy phải trải qua nhiều năm nay, đau lòng vì tất cả những gì nàng ấy làm cho nàng, đau lòng vì sức khỏe của nàng ấy...đau lòng vì cuộc đời nàng ấy bị vận mệnh thao túng.
Nam Cung Tĩnh Nữ cũng từ tận đáy lòng hy vọng: Bi kịch giữa Kính Vị kéo dài hơn mười năm nay có thể kết thúc trong tay nàng và Tề Nhan.
Ngay cả bản thân Nam Cung Tĩnh Nữ, kỳ thật cũng là người bị hại trong bi kịch Kính Vị này. Thù hận đã cướp đi quá nhiều thứ trong cuộc đời Nam Cung Tĩnh Nữ...mà những gì nàng chịu đựng còn không bằng một nửa Tề Nhan.
Nam Cung Tĩnh Nữ đau lòng bao nhiêu thì càng thương Tề Nhan bấy nhiêu. Cảnh đời đổi dời, thịnh nộ đã qua...loại cảm giác đồng bệnh tương liên này càng thêm rõ ràng.
Trên đời này không có ai hiểu nàng hơn Tề Nhan, mà những gì Tề Nhan nhớ nhung suy nghĩ, thậm chí là nỗi đau trong lòng nàng ấy, cũng không có ai có thể đồng cảm hơn Nam Cung Tĩnh Nữ.
Giọng nói của Thượng thư Hộ bộ kéo Nam Cung Tĩnh Nữ ra khỏi dòng suy nghĩ. Nam Cung Tĩnh Nữ không ngờ nàng thế mà cũng có ngày thất thần khi lên triều, trong lòng có chút hổ thẹn, nhưng đồng thời nàng cũng càng nhớ Tề Nhan.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Chuyện gì?"
Thượng thư Hộ bộ mặt già đỏ lên, hắn hắng giọng, hỏi lại một lần nữa: "Bệ hạ...cũng biết vì sao trận chiến này nổ ra sao?"
Nam Cung Tĩnh Nữ cau mày: "Như thế nào? Bên ngoài đồn gì sao?"
Thượng thư Hộ bộ: "Vâng. Bệ hạ còn nhớ rõ ngày đó, Công Dương thái úy mang khối đá khắc ấy về kinh không? Khối đá khắc ấy được phủ lụa đỏ chuyển vào kinh, không ít bá tánh ven đường đều thấy, bọn họ truyền nhau là trời giáng lời sấm, ai ai cũng suy đoán nội dung trên đá khắc."
Nam Cung Tĩnh Nữ mím môi không nói, nhưng trong mắt tràn ngập sự phẫn nộ.
Thượng thư Hộ bộ: "Lại nói tiếp, câu thơ trên đá khắc vốn là điềm lành, nhưng chiến sự đột nhiên nổ ra, làm điềm lành biến thành 'điềm xấu'. Hiện nay các bá tánh đều đoán nội dung trên đá khắc chính là dự báo trận chiến này, cho rằng đây là ông trời trừng phạt... Bịt miệng dân còn nguy hiểm hơn chặn sông phòng lũ, nếu như dung túng để lời đồn tùy ý truyền đi, cứ thế mãi chắc chắn sẽ khiến các bá tánh trong thiên hạ ngộ nhận bệ hạ thất đức, cho nên trời giáng tai họa. Như thế với lòng dân, với xã tắc đều bất lợi. Cho nên, lão thần kiến nghị...công bố nội dung trên đá khắc cho hậu thế. Để an dân kính thiên, bệ hạ nên sớm ngày đại hôn, hạ mình gả cho hoàng phu mới."
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.