Đã lâu Nam Cung Tĩnh Nữ không cưỡi ngựa nên không quen, ban đầu Tề Ngọc Tiêu vậy mà chiếm thế thượng phong. Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn dáng vẻ đứa nhỏ này chạy băng băng trên đồng cỏ thì không khỏi cảm khái: Huyết thống trời sinh thật sự là thứ thần kỳ.
Tuy nàng cố ý bồi dưỡng Ngọc Tiêu, nhưng chưa từng mời sư phó dạy Ngọc Tiêu cưỡi ngựa, đứa nhỏ này có thể điều khiển ngựa thuần thục như vậy đều dựa vào sự nỗ lực của bản thân, hoặc phần nhiều là...huyết mạch thảo nguyên được trời ưu ái đang chảy xuôi trong thân thể nàng.
Trong lúc chơi đùa, Nam Cung Tĩnh Nữ cũng cùng Tề Ngọc Tiêu hàn huyên rất nhiều. Tuy Ngọc Tiêu thông tuệ hiểu chuyện hơn hài đồng cùng tuổi, nhưng rốt cuộc thì nàng cũng chỉ là một đứa trẻ, trong lúc trò chuyện rất nhanh Nam Cung Tĩnh Nữ đã biết được chuyện nàng muốn biết. Không ngoài dự đoán, đám cung nhân Minh Châu điện đó gian xảo xem thường chủ!
Có vài nô tài thường xuyên lấy cớ "đốc thúc" điện hạ dậy sớm đọc sách rồi tự tiện xông vào thư phòng và tẩm điện của Tề Ngọc Tiêu. Trước đây không lâu Nam Cung Tĩnh Nữ còn lo Tề Ngọc Tiêu bị bắt nạt nên mới ban thưởng, hơn nữa hài tử còn nhỏ như vậy, thường xuyên đổi tỳ nữ bên cạnh cũng không có lợi cho sự trưởng thành của nàng. Nói không chừng trong nội đình vẫn còn thế lực của công chúa tiền triều, lỡ như bọn họ trà trộn bên cạnh Ngọc Tiêu thì không hay.
Người hầu hạ Tề Ngọc Tiêu trước đây là Linh Chi và Tiên Thảo, Nam Cung Tĩnh Nữ ghét bỏ các nàng yếu đuối không gánh vác được chuyện nên điều tới Hoán Y Cục làm việc nặng. Tính ra cũng đã mấy năm, không bằng triệu các nàng về. Dẫu sao các nàng cũng là người hiểu tận gốc rễ, hơn nữa rèn luyện mấy năm nay tất nhiên sẽ càng quý trọng cơ hội hầu hạ bên cạnh Yến Dương công chúa.
Nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ cũng cảm thấy, làm như vậy không trị tận gốc...
Chiều hôm buông xuống, đôi mẫu tử đã chơi nửa ngày nay khởi giá hồi cung. Ngọc Tiêu cực kỳ mệt, gối đầu lên đùi Nam Cung Tĩnh Nữ và ngủ thiếp đi.
Nam Cung Tĩnh Nữ cúi đầu nhìn đứa nhỏ, giơ tay lau mồ hôi trên trán Tề Ngọc Tiêu, suy tư thật lâu rồi đưa ra một quyết định.
Hôm sau, Nam Cung Tĩnh Nữ mặc kệ triều thần, thông qua Nội đình ty ban bố một thánh chỉ: "Phụng thiên thừa vận hoàng đế, chiếu viết: Yến Dương công chúa thông tuệ, thận trọng thật thà, làm tròn đạo hiếu, khiến lòng trẫm rất vui. Ngay trong ngày hôm nay, Yến Dương công chúa chuyển đến thiên điện Cam Tuyền cung, để trẫm đích thân dạy dỗ. Khâm thử."
Đây là phương pháp Nam Cung Tĩnh Nữ nghĩ là có thể trị tận gốc.
Để Tiên Thảo và Linh Chi hầu hạ còn chưa đủ, nàng còn phải đích thân nuôi nấng Tề Ngọc Tiêu. Làm vậy không những có thể bảo đảm sự an toàn của Tề Ngọc Tiêu mà còn có thể khiến những người khinh thường Tề Ngọc Tiêu không dám tái phạm.
Hiện giờ Ngọc Tiêu còn nhỏ, có lẽ cũng không hiểu hàm nghĩa thật sự của từ "tiểu tạp chủng", nhưng khi nàng ngày một trưởng thành, vết thương này cũng sẽ lớn lên cùng nàng...
Nhưng mà...
Dù cho Nam Cung Tĩnh Nữ đã cố hết sức khiến chuyện này thoạt nhìn như là chuyện nhà chốn hậu cung, nhưng tin tức vừa truyền đi, triều thần vẫn như ong vỡ tổ. Hiện tại không còn Hình Kinh Phú, các quan văn nghe theo Lục Bá Ngôn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Sau khi nhận được tin, Lục Bá Ngôn lập tức truyền lời cho Thượng thư năm trong sáu bộ, yêu cầu bọn họ lập tức cùng hắn tiến cung diện thánh, tất nhiên cũng bỏ qua Thượng thư Binh bộ đã bái quan là Tần Đức.
Được đế vương đích thân dạy dỗ còn hơn cả hai chữ "thù vinh". Nhìn chung thì xuyên suốt lịch sử, hầu như triều đại nào cũng có vài vị hoàng tử được đế vương đích thân dạy dỗ, sau khi lớn lên bọn họ đều là ứng cử viên đầu tiên thừa kế ngôi vị hoàng đế, hơn phân nửa trở thành đế vương đời sau.
Năm đó chuyện Nam Cung Nhượng đích thân nuôi dạy Nam Cung Tĩnh Nữ sở dĩ không ai phản đối, thứ nhất là vì Nam Cung Tĩnh Nữ là đích nữ duy nhất, còn nhỏ đã mất mẹ, lại còn là công chúa. Hơn nữa nguyên Hậu Mã thị và tiên đế phu thê tình thâm, các triều thần đều biết điều này, nhưng nay đã khác xưa: Nếu đã có nữ đế đăng cơ, như vậy công chúa cũng có thể trở thành đế vương đời sau!
Tuy Bắc An Hầu sống chết chưa rõ, nhưng chỉ cần một ngày nữ đế không gả cho hoàng phu khác, vị công chúa được tiên đế ngự ban kim sách ngọc điệp như Tề Ngọc Tiêu vẫn được tính là đích trưởng nữ của bệ hạ...
Chuyện này có liên quan tới quốc trữ, sao có thể xem như chuyện nhà?
Huống hồ các lão thần đều biết, Yến Dương công chúa không phải con ruột của bệ hạ, mà là Bắc An Hầu tư thông với người khác sinh ra. Thử hỏi, một đứa con hoang như vậy, sao mà xứng được đế vương đích thân dạy dỗ?
Thánh chỉ vừa ban, chưa đến nửa ngày mà các đại thần đã kết bè kết đội quỳ gối bên ngoài Ngự Thư Phòng cầu kiến.
Nam Cung Tĩnh Nữ sớm có tính toán, nàng sai người buông bức rèm che xuống, mời các triều thần "trung thành và tận tâm" này tới Ngự Thư Phòng.
Ấn ký Tề Nhan để lại trên cổ nàng còn chưa nhạt đi, trăm triệu không thể để các triều thần nhìn thấy.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Chư vị ái khanh có chuyện gì?"
Lục Bá Ngôn tay cầm ngọc hốt dẫn đầu bước ra khỏi hàng: "Khởi tấu bệ hạ, hôm nay thần đến là vì nghi hoặc về việc bệ hạ hạ chỉ tự mình dạy dỗ Yến Dương công chúa, vì thế đặc biệt tới tìm nghe thánh ý."
Nam Cung Tĩnh Nữ bình tĩnh gật đầu, đôi mắt đẹp đảo qua, lạnh lùng hỏi: "Đó là lý do tất cả chư vị đến đây?"
Quần thần im lặng mấy nhịp thở, lần lượt xưng phải.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Đây chỉ là chuyện nhà của trẫm, tay của chư vị đại nhân có phải quá dài rồi không?"
Lục Bá Ngôn: "Bệ hạ nói thế là sai rồi. Tục ngữ có câu gia quốc thiên hạ, việc của quân vương chính là quốc sự, từ bao đời nay các vị hoàng tử được quân vương nuôi dạy bên cạnh mình, sau khi lớn lên ai mà không phải là ứng cử viên đầu tiên cho vị trí quốc trữ? Cho nên..."
Thượng thư Hộ bộ là người lớn tuổi nhất, hắn bước ra khỏi hàng và trách móc: "Lão thần cả gan, xin bệ hạ nghĩ lại. Dù cho bệ hạ yêu thích Yến Dương công chúa, thưởng thêm một chút thì hạ thần cũng không dám hỏi đến, nhưng chuyện được đế vương đích thân nuôi dạy vô cùng vinh dự. Lấy thân phận của Yến Dương công chúa, e là không đảm đương nổi!"
Thượng thư Hộ bộ không phải người của Lục Bá Ngôn, mà là thật lòng suy xét đến sự công chính của triều đình. Những lão thần này đều biết rõ thân thế của Tề Ngọc Tiêu, Thượng thư Hộ bộ sợ thiên hạ của Nam Cung gia rơi vào tay người khác họ.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Có chấp nhận hay không đều phụ thuộc vào trẫm, hơn nữa...kim sách ngọc điệp của Ngọc Tiêu là do tiên đế ban tặng. Nếu đã vào gia phả...trẫm hy vọng sau này chuyện có liên quan tới thân phận của Yến Dương công chúa, không cần nhắc lại."
Lục Bá Ngôn: "Bệ hạ, thiên hạ này chính là thiên hạ của Nam Cung gia, Yến Dương công chúa cũng không mang huyết mạch hoàng thất, xin bệ hạ suy xét."
Nam Cung Tĩnh Nữ khẽ cười một tiếng, nàng đang chờ Lục Bá Ngôn nói những lời này đây.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Lại nói tiếp...tuy Trung Liệt Hầu đã được cho làm con nuôi của Chước Hoa công chúa, nhưng vẫn chưa theo Chước Hoa công chúa đến đất phong mà ở lại kinh thành, có phải hay không?"
Lục Bá Ngôn: "Vâng."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Trung Liệt Hầu còn nhỏ, hiện tại là người phương nào dạy dỗ?"
Lục Bá Ngôn: "Hồi bệ hạ, là do phu nhân đích thân nuôi dạy, thỉnh thoảng thần cũng sẽ kiểm tra bài tập của hắn."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "À...như thế sao? Vậy sao trẫm nghe nói, Trung Liệt Hầu ở Thượng Thư Phòng không ngoan ngoãn đọc sách mà đi tụ tập vài tên con cháu thế gia ỷ thế hiếp người, độc mồm độc miệng?"
Lục Bá Ngôn sắc mặt cứng đờ, cắn răng đáp: "Thần...không biết. Nhưng thần tin việc này...có lẽ có ẩn tình khác."
Nam Cung Tĩnh Nữ chậm rãi nói: "Trẫm nhớ rõ đứa nhỏ này trước đây là con nuôi của ngươi, sau khi Trung Liệt Hầu vì nước hy sinh trẫm mới một lần nữa mang đứa nhỏ này trở về tông tự. Tính ra thì đã là chuyện một hai năm trước, không sai chứ?"
Lục Bá Ngôn: "Không sai."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Cho nên Trung Liệt Hầu ở trước mặt mọi người nhục mạ Yến Dương công chúa là 'tiểu tạp chủng' rốt cuộc là người phương nào dạy?"
Sắc mặt Lục Bá Ngôn hoàn toàn thay đổi, mấy vị đại thần còn lại nghe nữ đế bệ hạ nói như thế, trong lòng cũng hiểu rõ vài phần.
Ở đây ai mà không phải là học giả có học thức uyên thâm, coi trọng sự dạy dỗ dành cho con cháu thế gia? Mặc dù là mang lòng xấu thì cũng tuyệt đối không nói ra lời độc ác làm tổn thương người khác, đây là điều đại đa số người có học thức ở Vị Quốc tin theo.
Mặc dù có không ít người nghĩ như Trung Liệt Hầu, nhưng nếu bọn họ trực tiếp mắng thì sẽ là chuyện đáng nhục nhã.
Lục Bá Ngôn: "Bệ hạ, chuyện này quan trọng, mong rằng bệ hạ minh xét."
Nam Cung Tĩnh Nữ hừ lạnh một tiếng: "Như thế nào? Chẳng lẽ Lục Bộc xạ nghi ngờ trẫm bố trí một đứa bé hay sao?"
Lục Bá Ngôn: "Thần không dám..."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Trung Liệt Hầu còn trẻ, lại là hậu nhân của công thần, trẫm không muốn làm khó dễ hắn, nhưng dù thế nào đi nữa Yến Dương công chúa vẫn là công chúa tông thất được phụ hoàng ngự ban kim sách ngọc điệp. Nếu thật sự truy cứu hậu quả, ngươi hẳn phải biết rõ. Trẫm cũng không muốn phá hư tình nghĩa hai nhà chúng ta, cho nên, vì ngăn chặn sau này còn có kẻ vô lễ, trẫm mới quyết định đích thân nuôi dạy Yến Dương công chúa. Trung Liệt Hầu tiếp nối hương khói Lục gia, nếu còn quậy phá...Tả Bộc xạ tự mình ước lượng đi."
Một câu liền đẩy Lục Bá Ngôn đến hoàn cảnh lưỡng nan: Lục Trọng Hành chỉ có một nhi tử này, Nam Cung Tĩnh Nữ đã nói rõ ràng, nàng sở dĩ đích thân nuôi dạy Ngọc Tiêu là vì Ngọc Tiêu bị Trung Liệt Hầu nhục mạ, nhưng niệm tình đối phương là nhi tử của Lục Trọng Hành nên mới không truy cứu.
Nhục mạ tông thất hoàng gia tội không nhỏ, nếu đã biết tiền căn hậu quả mà còn muốn phá, Lục Bá Ngôn nhất định sẽ bị bêu danh vì không màng tới đứa con mồ côi của bào đệ.
Lục Bá Ngôn: "Thần, thần...trở về chắc chắn sẽ hỏi rõ ràng. Nếu như chuyện này là thật, thần nhất định quản giáo nghiêm khắc thêm, tạ hồng ân của bệ hạ."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Nếu như thế, chư vị đại nhân cũng từng người hồi phủ đi. Thánh chỉ đã hạ, quân vô hí ngôn, cũng mời chư vị khanh gia không cần nghĩ quá nhiều. Trẫm đích thân dạy dỗ Yến Dương công chúa chỉ là vì không hy vọng thành viên hoàng thất bị vũ nhục."
- --
Ban đêm, Nam Cung Tĩnh Nữ đi tới cấm địa Cam Tuyền cung. Tề Nhan rất là kinh hỉ, nàng còn tưởng rằng còn một quãng thời gian dài mới có thể gặp lại Nam Cung Tĩnh Nữ.
Nam Cung Tĩnh Nữ mang đến hộp đồ ăn, hai người cùng ở tẩm điện Tề Nhan dùng cơm tối. Nam Cung Tĩnh Nữ chủ động nhắc tới những chuyện đã xảy ra sau khi nàng rời đi, Tề Nhan yên lặng nghe, trả lời: "Thần cũng cảm thấy, thân phận của Ngọc Tiêu không thích hợp để bệ hạ tự mình nuôi dạy."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Nhưng dù sao Ngọc Tiêu cũng có quan hệ huyết thống với ngươi, ta cũng thật lòng yêu thương đứa nhỏ này, không muốn để nàng chịu ủy khuất."
Tề Nhan than nhẹ một tiếng, trả lời: "Có đôi khi chịu ủy khuất cũng không phải chuyện xấu. Hơn nữa..." Tề Nhan thấy sắc mặt Nam Cung Tĩnh Nữ hơi thay đổi, kịp thời ngừng câu chuyện.
Tề Nhan cảm thấy: Thân thế và hoàn cảnh của Ngọc Tiêu chú định cả đời đều sẽ chịu oan ức, không bằng sớm để nàng hiểu rõ, tôi luyện tâm tính của nàng.
Hơn nữa...cây cao đón gió, được đế vương đích thân nuôi dạy quá mức vinh dự, cũng không thích hợp với một hài tử có huyết thống không thuần như Ngọc Tiêu. Nhưng khi Tề Nhan nhìn thấy thần sắc Nam Cung Tĩnh Nữ khó nén mất mát, cũng biết đối phương có ý tốt, nàng không nói thêm gì nữa.
Tề Nhan: "Nếu đã hạ thánh chỉ, quân vô hí ngôn... Sau này xin bệ hạ tốn nhiều tâm sức."
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.