Nàng cắn chặt môi, cái áo trong làm bằng tơ lụa cũng bị siết chặt ra tầng tầng nếp uốn. Tề Nhan mê mang, cuối cùng cũng không biết là nàng chỉ ngất đi, hay vẫn là ngủ rồi.
Trong mơ, nàng quay về mười năm trước, Lưu Hỏa dùng hết toàn lực chở theo nàng, các dũng sĩ Xanh Lê thì đều đã kiệt sức. Khi ngựa của nàng đã mệt mỏi, Đinh Nghi liền dẫn dắt thiết kỵ đuổi theo, đâm thủng...
Bên tai nàng quanh quẩn tiếng la tuyệt vọng của Bố Thấm trước khi chết: "Vương tử, chạy mau!"
Một người một ngựa đi tới cạnh vách núi, còn Đinh Nghi thì hét lên, đội ngũ từ nơi xa chậm rãi đi tới chỗ nàng.
Theo tiếng hí vang của Lưu Hỏa, các nàng nhảy vào dòng nước Lạc thủy chảy xiết.
Đầu mùa xuân lũ như trút nước, nước sông thì vẩn đục, miệng và mũi của A Cổ Lạp không ngừng bị sặc. Nàng bất lực ôm lấy cổ Lưu Hỏa, giãy giụa trong tuyệt vọng...
Bên ngoài cũng chỉ mới tờ mờ sáng, Nam Cung Tĩnh Nữ khó chịu hừ một tiếng, bởi vì cảm thấy khó thở nên nàng cố gắng mở đôi mắt đã sớm đau xót ra.
Nàng cảm giác có một cơ thể nóng như lửa kề sát sau lưng nàng, bên hông cũng bị một cánh tay ôm chặt lấy.
Nam Cung Tĩnh Nữ thở nhẹ một tiếng, quay đầu liền trông thấy cái trán Tề Nhan dán ở trên vai nàng, hai tay siết chặt lấy vòng eo của nàng.
"Tề Nhan?"
"Khụ khụ khụ khụ." Tề Nhan kịch liệt ho khan, hai mắt nhắm nghiền, trên mặt phủ một tầng mồ hôi mỏng, biểu tình thống khổ.
"Ngươi...làm sao vậy?"
Tề Nhan không đáp, chỉ là cánh tay ôm lấy vòng eo Nam Cung Tĩnh Nữ càng ngày càng chặt. Nam Cung Tĩnh Nữ ăn đau nên nhăn lại mi, dùng hết toàn lực mới miễn cưỡng kéo cánh tay bên hông ra, gượng gạo nằm yên.
Nam Cung Tĩnh Nữ quay đầu nhìn lại: Khuôn mặt đối phương toát ra sự sợ hãi và tuyệt vọng chưa từng có, thân thể thì không ngừng run rẩy, hai tay quơ loạn, dường như muốn bắt lấy thứ gì đó.
Nam Cung Tĩnh Nữ cố nén cơn đau đầu: "Tề Nhan?"
"Khụ khụ khụ..."
"Lưu Hỏa, Lưu Hỏa cứu ta! Khụ khụ khụ..."
Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn Tề Nhan vùng vẫy giống như sắp chết đuối, cuối cùng cũng hiểu được một chút.
Nàng nhìn chăm chú vào Tề Nhan, vươn tay bắt lấy cánh tay đang vung loạn kia. Thần sắc của người nọ thoáng buông thỏng, giống như bắt được rơm rạ cứu mạng, còn thuận thế ôm lấy cánh tay Nam Cung Tĩnh Nữ.
"Lưu Hỏa..."
Nam Cung Tĩnh Nữ giật giật cánh tay, lại phát hiện Tề Nhan còn ôm chặt hơn cả lúc nãy, căn bản rút không ra.
Chỉ cần nàng dùng sức, biểu tình của Tề Nhan sẽ lập tức trở nên vô cùng sợ hãi.
Nam Cung Tĩnh Nữ đành phải mặc cho Tề Nhan ôm mình như vậy. Bởi vì say rượu nên nàng chỉ tỉnh táo được một lúc, rất nhanh đã thiếp đi.
Sáng sớm, Xuân Đào và Thu Cúc ở ngoài điện thỉnh rất nhiều lần nhưng cũng không thấy ai đáp lại. Hơn nữa, đêm qua phò mã và công chúa ngủ chung, hai người hiểu ý, vì thế mệnh tiểu trù phòng hâm lại thức ăn sáng, không có tiếp tục quấy rầy.
Khi Nam Cung Tĩnh Nữ tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, nàng cảm giác được hơi thở ấm áp từng chút phả vào bên tai nàng, có chút ngứa.
Quay đầu, ánh vào mi mắt đó là dung nhan Tề Nhan ngủ say, gần trong gang tấc.
Đây vẫn là lần đầu tiên Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn người nọ gần như thế. Bình thường, người này luôn mang dáng vẻ nho nhã lễ độ, nhưng không biết vì sao nàng luôn cảm thấy thần sắc của Tề Nhan không đủ sinh động. Có lẽ là vì người nọ có tật ở mắt đi? Ánh mắt Tề Nhan luôn bị che phủ bởi một đám sương, làm người nhìn không thấy đáy.
Tuy nhiên, Nam Cung Tĩnh Nữ không thể không thừa nhận: Mỗi lần Tề Nhan hiểu ý cười rộ lên, nàng đều sẽ bị kinh diễm, xứng với cặp mắt kỳ dị kia càng làm người không thể dời mắt được.
Cho dù nàng biết nghĩ như vậy là không tốt lắm, nhưng có vài lúc Tề Nhan thật sự còn xinh đẹp hơn cả nữ tử.
Nàng nhớ đến sáng giao thừa khi bọn họ đến Cam Tuyền cung thỉnh an, cũng khó trách Lục ca sẽ làm ra cử chỉ khinh bạc như vậy...
Nam Cung Tĩnh Nữ hoàn hồn, lại phát hiện cánh tay Tề Nhan đang đặt trên bụng nhỏ của mình. Nàng đỏ mặt, xốc chăn gấm lên rồi vứt tay Tề Nhan sang một bên.
Nam Cung Tĩnh Nữ ngồi ngay ngắn, giơ tay xoa bóp cần cổ đang rất đau nhức. Trông thấy Tề Nhan còn đang ngủ say, Nam Cung Tĩnh Nữ nhíu mày: Người này có thói quen đọc sách vào buổi sáng, dù cho thỉnh thoảng có ngủ nướng thì cũng sẽ không ngủ trầm như vậy.
Nam Cung Tĩnh Nữ đẩy bả vai Tề Nhan: "Tề Nhan?"
- --
"Người tới!"
"Điện hạ?"
"Vào đi!"
"Vâng."
Xuân Đào và Thu Cúc bưng đồ rửa mặt vào, trông thấy Nam Cung Tĩnh Nữ ngồi ở trên giường, áo trong trên người che kín nếp uốn "đáng ngờ" thì bọn họ lập tức rũ mắt, hiểu ý mỉm cười.
Ngay sau đó lại nghe Nam Cung Tĩnh Nữ nói: "Mau truyền ngự y!"
Thu Cúc kinh hãi: "Điện hạ không khoẻ sao?"
"Bản cung không sao, là Tề Nhan..."
Đinh Dậu mới vừa dùng qua cơm trưa thì đã nhìn thấy một vị cung tì vội vã đi tới chỗ hắn, chắp tay: "Tỷ tỷ tìm ta?"
"Đinh ngự y, Trăn Trăn công chúa có chỉ, tuyên ngươi lập tức đến công chúa phủ."
"Điện hạ đổ bệnh sao?"
"Nghe nói là phò mã gia."
Tâm Đinh Dậu run lên, hắn trở lại Ngự Y viện, cõng hòm thuốc trên lưng rồi nhanh chóng rời khỏi hoàng cung. Bên ngoài cửa cung đã có xe ngựa chờ sẵn.
Thu Cúc hành lễ vạn phúc: "Đinh ngự y."
"Phò mã gia làm sao vậy? Triệu chứng ra sao?"
"Hôm qua vẫn còn khỏe, nhưng vừa nãy điện hạ gọi nô tỳ và Xuân Đào đi vào, phát hiện phò mã gia hôn mê bất tỉnh."
- --
Nam Cung Tĩnh Nữ lấy cái khăn ấm trên trán Tề Nhan xuống rồi đưa cho Xuân Đào, nhận lấy khăn ướt đối phương đưa tới. Trước hết là nàng sờ trán Tề Nhan, vừa đụng vào liền cảm thấy nóng như lửa đốt: "Sao ngự y còn chưa tới nữa?"
Xuân Đào trả lời: "Điện hạ đừng vội, Thu Cúc đã đi mời, phỏng chừng rất nhanh sẽ tới."
Nam Cung Tĩnh Nữ đặt khăn ướt lên trán Tề Nhan, thấp giọng nói: "Đang khỏe mạnh sao lại bị bệnh?"
Nàng cẩn thận nhớ lại: Hôm qua cũng không có xảy ra chuyện gì đặc biệt. Nàng chỉ nhớ được Lục ca tới kính rượu, bản thân nàng rõ ràng đã uống thay Tề Nhan...
Tuy rằng không biết vì sao Tề Nhan sẽ ngủ ở trên giường của mình, nhưng cái chăn gấm này được làm bằng tơ tằm Mân Nam nên cực kỳ ấm áp, cũng sẽ không cảm lạnh.
Xuân Đào vốn định nói, chẳng lẽ là tối hôm qua phò mã gia cõng điện hạ về nên mệt mỏi? Nhưng nàng lại nghĩ thân thể điện hạ mảnh khảnh như vậy, cũng chỉ đi có một canh giờ, một đại nam nhân sẽ không đến mức mệt đến bệnh chứ?
Thu Cúc ở ngoài điện bẩm báo: "Điện hạ, Đinh ngự y tới."
"Mau mời."
"Ngự Y viện Đinh Dậu tham kiến Trăn Trăn điện hạ."
"Miễn lễ bình thân, mau đến xem phò mã làm sao vậy?"
"Vâng."
Đinh Dậu quỳ xuống mép giường, lấy gối mạch ra rồi lót lên cổ tay Tề Nhan, bắt đầu xem xét mạch đập.
Mạch tượng vừa hỗn loạn vừa vô lực, lòng Đinh Dậu đã hiểu rõ nhưng hắn không tiện nói thẳng.
Kỳ thật, Đinh Dậu vẫn chưa nói dối về tình trạng thân thể Tề Nhan, thể chất của nàng thật sự rất kém cỏi.
Nếu lúc trước người cứu Tề Nhan không phải là chủ nhân nhà hắn, đổi thành bất kỳ người nào khác thì Tề Nhan chắc chắn phải chết.
Mặc dù thế gian này y thuật của chủ nhân là vô song, nhưng nàng cũng phải hao phí không biết bao nhiêu thiên tài địa bảo mới cứu được người. Có thể nói Tề Nhan là chủ nhân cố gắng cướp về từ tay Diêm Vương gia.
Năm đó, Đinh Dậu không rõ vì sao chủ nhân khăng khăng muốn cứu một người chết, hiện giờ rốt cuộc hắn đã hiểu: Chủ nhân nhìn xa trông rộng, có lẽ khi thấy hình xăm ở ngực Tề Nhan, có lẽ nàng cũng đã an bài xong hết thảy đi?
Thử hỏi, thiên hạ này lại có ai không tiếc tính mạng cũng muốn lật đổ Vị Quốc? Chỉ có Tề Nhan, người đã trải qua những chuyện giống như chủ nhân...
Tề Nhan chín tuổi đã trở thành môn hạ của chủ nhân, lúc ấy nàng còn không nói được một câu hoàn chỉnh bằng tiếng Vị Quốc chứ nói gì đến chuyện lễ nghi.
Mãi đến khi mười bốn tuổi, nàng lần đầu tiên rời khỏi Vô Danh cốc, trước sau cũng chỉ có năm năm mà ngôn hành và cử chỉ của nàng đã giống người Vị Quốc như đúc. Sau này nàng gian khổ học tập, vượt qua một đám học sinh, giành lấy danh hiệu "hai nguyên một hoa".
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, Đinh Dậu nhất định sẽ không tin.
Quá trình này gian khổ ra sao, mỗi khi nghĩ đến, ngay cả "người ngoài cuộc" như Đinh Dậu đều sẽ đau lòng Tề Nhan.
Hai người bọn họ cùng nhau lớn lên, chủ nhân nhà hắn chỉ kinh ngạc cảm thán Tề Nhan "tiến bộ thần tốc", nhưng lại làm như không thấy quá trình nàng nỗ lực.
Có lẽ chỉ có hai người bọn họ biết: Khất Nhan A Cổ Lạp không có thông minh tuyệt đỉnh, hết thảy những gì nàng có được ngày hôm nay, đều phải trả giá bằng mồ hôi và thời gian.
Năm năm qua, Tề Nhan chưa bao giờ ngủ thẳng một giấc, dù cho người làm bằng sắt cũng sẽ không chịu nổi!
Nhưng chủ nhân cũng không để ý những chuyện đó. Khi Tề Nhan bị bệnh, nàng liền rót cho Tề Nhan một liều thuốc có dược tính mạnh, đảm bảo có thể làm Tề Nhan "khôi phục như lúc ban đầu" trong ba đến năm ngày. Mới đầu, Đinh Dậu còn tưởng rằng y thuật của chủ nhân xuất hóa nhập thần, mãi đến khi hắn dấn thân vào y đạo, hắn mới biết được những gì chủ nhân làm với Tề Nhan cực kỳ tàn ác ra sao!
Nàng đang thiêu đốt tuổi thọ của Tề Nhan! Dùng cách giảm thọ đổi lấy Tề Nhan tạm thời "khỏe mạnh". Ở trong lòng chủ nhân, Tề Nhan chỉ là công cụ báo thù của nàng mà thôi...
Cũng may sau này y thuật của hắn tinh tiến, khi bốc thuốc cho Tề Nhan, hắn cũng âm thầm sửa lại phương thuốc của chủ nhân.
Lúc này, điều Tề Nhan cần nhất chính là tĩnh dưỡng, duy trì lịch sinh hoạt, ăn uống điều độ và không cần nghĩ đến chuyện phiền lòng. Thừa dịp còn trẻ điều trị ba đến bốn năm, có lẽ còn có thể hưởng thụ tuổi thọ như người thường.
Nhưng hiện tại nàng hoàn toàn không có khả năng. Nàng vốn là một người có nhiều tâm tư lại không thể thư giãn, lấy thân phận nữ tử nghênh thú công chúa, nhất định là như đi trên băng mỏng.
Đinh Dậu cúi đầu quỳ gối ở mép giường, ngón tay đang đè lên mạch đập Tề Nhan có chút run rẩy. Sức lực trong cơ thể mười chín tuổi này giống như cây cổ thụ đã mục nát, sớm muộn gì cũng vỡ vụn.
Nam Cung Tĩnh Nữ thấy ngự y không nói một lời, trái tim nàng bất tri bất giác căng thẳng, ngay cả hô hấp cũng chậm lại.
"Ngự y?"
"A, có thần."
"Tề Nhan, thế nào...Rốt cuộc là bệnh gì?"
Đinh Dậu sắp xếp lại tâm tình, vẫn nhịn không được thở dài một tiếng. Hắn đành phải nương theo lời vị công chúa này, giúp Tề Nhan bịa ra nguyên nhân đổ bệnh.
"Xin hỏi điện hạ, phò mã gia đột nhiên bị bệnh sao?"
"Phải, cung yến hôm qua còn khỏe, nhưng sáng nay liền hôn mê bất tỉnh."
"Vậy...thức ăn đêm qua phò mã gia dùng như thế nào? Còn làm cái gì nữa không? Người làm y nhìn bệnh thì coi trọng ' nhìn, nghe, hỏi, sờ ', lần này phò mã gia đổ bệnh đột ngột, vi thần cần biết thức ăn phò mã gia dùng và tình huống dạo gần đây để phán đoán."
"Phò mã dùng thức ăn hệt như bản cung, tuyệt đối không chạm qua rượu. Cái khác..."
Nàng quay đầu nhìn về phía Thu Cúc và Xuân Đào, hỏi: "Hôm qua sau khi rời khỏi cung yến đã xảy ra chuyện gì?" Nam Cung Tĩnh Nữ uống quá say, đã không nhớ rõ.
Thu Cúc hành lễ vạn phúc, cúi đầu trả lời: "Đêm qua sau khi rời khỏi cung yến, phò mã gia và điện hạ cùng ngồi kiệu liễn đến cửa cung, sau đó đổi sang xe ngựa. Điện hạ..."
"Bản cung làm sao?"
"Điện hạ ngại xe ngựa xóc nảy nên phò mã đề nghị đi bộ. Điện hạ quá say, đi đứng không vững nên phò mã gia chủ động cõng điện hạ hồi phủ."
Nam Cung Tĩnh Nữ kinh ngạc đến nỗi nói không nên lời. Nàng nỗ lực nhớ lại nhưng ký ức thì rất mơ hồ, nàng chỉ thoáng nhớ nàng đã nói rất nhiều lời với Tề Nhan, nhưng cũng không nhớ ra nàng nói cái gì.