Ngược lại, mỗi ngày Ba Âm đều sẽ tới trò chuyện với nàng, thậm chí cả hai còn phóng ngựa săn thú lúc có hứng thú.
Tề Nhan chọn một con ngựa thích hợp để Kim Ngột Thuật cưỡi. Đứa nhỏ này không còn bị ném xuống lưng ngựa nữa, mà hắn cũng dần dần thích cưỡi ngựa.
Mấy ngày nay Tề Nhan không hỏi Ba Âm bất cứ chuyện gì cả, đối phương nói gì thì nàng sẽ yên lặng lắng nghe, khi hắn dò hỏi cuộc sống của nàng ở Vị Quốc thì nàng cũng sẽ trả lời đúng sự thật.
Tuy nhiên, mấy ngày nay Tề Nhan vẫn luôn đếm ngày. Đã mười ba ngày kể từ khi nàng rời khỏi Yến Nhiên phủ, tính toán cước trình thì hẳn là lá thư đó sắp tới tay Nam Cung Tĩnh Nữ, cũng không biết Đinh Dậu có thể che giấu giúp nàng được nữa không...
Ngày hôm qua Tề Nhan và Ba Âm dẫn Kim Ngột Thuật săn được một con nai. Sau một đêm lấy tiết, Tề Nhan và Ba Âm xử lí con nai, treo nó lên cái giá gỗ và dùng than củi nướng nó nửa ngày với lửa nhỏ.
Trưa hôm đó con nai được nướng vàng ươm, hương thơm tỏa ra bốn phía.
Đây vẫn là lần đầu tiên Kim Ngột Thuật ăn thịt nai. Hắn cầm lấy cái chân trước, ăn đến nỗi mặt dính đầy dầu. Tề Nhan cũng ăn uống thỏa cửa, nàng ăn hai cái chân nai, phần còn lại đều vào bụng Ba Âm.
Sức ăn của Ba Âm còn kinh khủng hơn cả A Nỗ Kim, dù đã ăn nhiều thịt nai nhưng hắn vẫn uống thêm hai hộc rượu Mã Nãi và mấy cái bánh nang nướng.
Rượu Mã Nãi có vị nhẹ nhàng khoan khoái, còn có mùi thơm của sữa và vị ngọt, người uống rất dễ bị vị của nó mê hoặc mà uống nhiều. Tửu lượng của Ba Âm cũng không mạnh như dáng người của hắn, chỉ thấy khuôn mặt hắn ửng hồng, hắn ợ một hơi, lấy dao cắt thịt gõ vào chén.
"Trời xanh xanh, cỏ xanh xanh, lũ trẻ cưỡi ngựa chăn dê, dê con ăn cỏ xanh ở khắp nơi, từng đàn dê con tựa như những đám mây trên trời..."
Ký ức lại lần nữa tràn về, Tề Nhan nhớ lại lúc phụ hãn ôm nàng vào lòng, phụ tử hai người cùng cưỡi một con ngựa.
Tô Hách Ba Lỗ từ đâu hái được một đóa hoa nhỏ màu vàng đưa cho A Cổ Lạp, thỉnh thoảng lại lấy đá ném bầy cừu đi lạc về, miệng thì ngâm nga bài ca dao này.
Tề Nhan nhớ rõ: Phụ hãn ném đá rất giỏi, người ném đâu trúng đó, cục đá nho nhỏ ấy có thể trúng chân bất kỳ con cừu nào. Phụ hãn còn nói, hiện tại nàng còn nhỏ, lực cổ tay không đủ, chờ nàng lớn thì người sẽ dạy cho nàng...
Ba Âm trừng đôi mắt mê mang, hắn cười với Tề Nhan.
Tề Nhan đánh vào đầu gối mình để hợp xướng với Ba Âm, hát bài ca dao mà nàng đã quên lãng từ lâu.
Kim Ngột Thuật tò mò nhìn hai người lớn: Con người ta chỉ ca hát khi thấy vui vẻ, nhưng vì sao hắn lại cảm thấy có chút bi thương?
Ba Âm dời mắt, hắn tiếp tục gõ chén, hát hết lần này đến lần khác. Tề Nhan hát theo một lúc rồi dừng lại, nàng rót một chén rượu Mã Nãi và chậm rãi uống.
Bức mành ở cửa lều bị xốc lên, một vị dũng sĩ thảo nguyên nói với Tề Nhan bằng tiếng Vị Quốc: "Công chúa mời ngươi qua."
Tề Nhan hơi bất ngờ, nàng buông bát rượu và nhìn thoáng qua Ba Âm. Đối phương cũng đang nhìn nàng, hai người trao đổi ánh mắt rồi Tề Nhan đứng dậy rời đi.
Tề Nhan đứng ở ngoài lều của Cát Nhã, nàng hít sâu một hơi: Cuối cùng cũng tới.
Trong lều chỉ có một mình Cát Nhã, cũng không có đứa trẻ nào. Nhưng thân hình Cát Nhã trở nên đẫy đà hơn, hơn nữa trong không khí còn có hương sữa, những điều này đều chứng thực phỏng đoán trước đó của Tề Nhan.
Cát Nhã xõa tóc, nàng cười với Tề Nhan, nói bằng tiếng thảo nguyên: "Ngồi đi."
Cát Nhã: "Đã gặp Ba Âm chưa?"
Tề Nhan: "Rồi."
Cát Nhã: "Phụ hãn của ta đã chết, nể tình ta và ca ca thu nhận giúp đỡ không ít tộc nhân của Xanh Lê bộ, ân oán giữa hai tộc ta có thể xóa sạch được không?"
Một ngọn lửa vô hình bùng lên trong lòng Tề Nhan. Đồ Ba bộ dẫn sói vào nhà, khiến cho hai bộ lạc khác bị diệt vong, chỉ một mình Ngạch Nhật Hòa thì sao đủ để đền mạng?!
Nhưng hiện tại nàng là cá nằm trên thớt, một thân một mình ở đất phong của Cát Nhã, vì vậy chỉ có thể nghe theo lời nàng ta nói.
Tề Nhan: "Chuyện này là tất nhiên."
Cát Nhã im lặng một lúc lâu, yếu ớt thở dài: "Ta biết lòng ngươi không nghĩ như vậy."
Tề Nhan: "Vậy ngươi cần gì phải hỏi?"
Cát Nhã: "Trước khác nay khác, ta biết ngươi nằm gai nếm mật lẻn vào Vị Quốc là vì báo thù, nhưng ngươi cảm thấy một mình ngươi có thể hoàn thành sao?"
Tề Nhan không tỏ ý kiến, nàng im lặng nhìn Cát Nhã.
Cát Nhã: "Mặc kệ ngươi có chấp nhận hay không thì đây chính là sự thật. Thế đơn sức bạc sẽ không thể thành việc lớn, mong ngươi nể tình...năm đó ta không có vạch trần thân phận của ngươi, tạm thời hợp tác với chúng ta đi."
Tề Nhan cười lạnh: "Như lời Quý phi nương nương vừa nói, ta cũng chỉ là một kẻ hèn, Quý phi nương nương và Tiết độ sứ đại nhân nắm trong tay thiên quân vạn mã, ta có tư cách gì hợp tác với các ngươi?"
Cát Nhã không nhịn được nữa, nàng phẫn nộ đáp: "A Cổ Lạp, đừng có mà rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Hiện tại ngươi đang ở trong địa bàn của ta!"
Tề Nhan: "Như thế nào, Quý phi nương nương muốn giết người diệt khẩu sao?"
Cát Nhã: "Nếu ngươi nhất quyết không hợp tác thì chưa chắc ta không dám làm."
Tề Nhan vô cùng khinh thường, nàng lạnh lùng trả lời: "Tạm thời còn không biết đám người của Quý phi nương nương có thể ngăn được Ba Âm hay không. Ta không ngại nói cho ngươi...trước khi huynh trưởng của ngươi bảo ta một mình đến đây, ta đã lệnh tâm phúc bí mật ẩn náu ở Lạc Nam, nếu tới ngày hẹn mà hắn không nhận được ám hiệu ta đã an toàn rời đi thì hắn sẽ lập tức báo triều đình chuyện huynh muội các ngươi mưu phản!"
Cát Nhã bỗng nhiên đứng dậy, nàng chỉ thẳng mặt Tề Nhan, tức giận nói: "A Cổ Lạp! Ngươi vậy mà làm chó săn của triều đình! Chẳng lẽ ngươi muốn phản bội thảo nguyên sao?"
Tề Nhan cũng đứng lên, nàng nhìn thẳng vào đôi mắt của Cát Nhã: "Thảo nguyên có ngày hôm nay là do ai ban tặng?! Chó săn? Xanh Lê bộ chúng ta dù có bị diệt tộc thì cũng sẽ không bao giờ vẫy đuôi lấy lòng Vị Quốc! Là ai tiếp nhận chức quan của Vị Quốc? Là ai gả tới Vị Quốc làm Quý phi?!"
Cát Nhã: "Ngươi..." Cát Nhã vốn định nói, chẳng phải ngươi cũng vui vẻ làm phò mã gia đó sao? Nhưng hiện tại Tề Nhan là nhân vật không thể thiếu, vì vậy Cát Nhã đành cố nén giận.
Tề Nhan đã trút giận xong nên trong lòng cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. Nàng ngồi vào chỗ cũ: "Ta khuyên ngươi không cần nhắc lại, nói mục đích của ngươi đi."
Cát Nhã quả thực không thể tin vào hai mắt mình. Nàng không còn nhìn thấy chút dịu dàng lễ độ nào từ người đối phương. Chẳng lẽ những gì người này biểu hiện ở Vị Quốc nhiều năm qua đều là diễn kịch sao?
Tề Nhan như vậy thật khiến Cát Nhã đau đầu. Đối phương không phải loại người hữu dũng vô mưu như Ba Âm, người này thông minh tuyệt đỉnh, hiện giờ còn không chịu cho ai mặt mũi, thế nhưng nàng có chuyện cầu đối phương giúp đỡ.
Lòng tự trọng của Cát Nhã bị Tề Nhan làm nhục nhưng nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, quyết định đánh trả: "Ngươi không sợ ta nói thân phận của ngươi cho triều đình Vị Quốc sao?"
Tề Nhan tựa như nghe được chuyện gì đó rất thú vị, nàng cười đáp: "Ngươi cảm thấy sẽ có người tin sao? Ta đã xóa hình xăm của Xanh Lê bộ, ngươi có chứng cứ gì? Thay vì tốn công tốn sức như vậy, ta thấy ngươi vẫn nên tìm cách giải thích với Nam Cung Nhượng về lai lịch của hài tử này đi."
Mặt Cát Nhã lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng nàng ngượng ngùng ngồi vào chỗ cũ: "Ta sẽ không quay về Vị Quốc."
Tề Nhan: "Không quay về? E là chỉ trong một tháng, quân đội Vị Quốc có thể đến bờ Lạc thủy, binh mã của các ngươi có phần thắng sao?"
Cát Nhã cúi thấp đầu xuống, nàng năn nỉ bằng tiếng Vị Quốc: "Cho nên xin ngươi giúp ta... Ta biết người buông rèm chấp chính là ai, ta chỉ là một phi tử không có con nối dõi, nàng ta sẽ nghe theo ngươi."
Tề Nhan: "Ta nghe Ba Âm nói, A Nỗ Kim mong ta lấy được binh phù, còn ngươi thì muốn ta giúp ngươi rời khỏi hậu cung, rốt cuộc các ngươi muốn ta làm gì?"
Cát Nhã: "Binh phù tất nhiên là ưu tiên hàng đầu, dũng sĩ thảo nguyên chỉ có mười phần trăm sống sót, Vị Quốc binh hùng tướng mạnh, nếu không có binh phù kiềm chế thì chúng ta không có phần thắng. Chỉ là...đứa nhỏ này vốn không nằm trong kế hoạch, hắn xuất hiện không đúng lúc."
Lần này mang thai là chuyện ngoài ý muốn. Cát Nhã đã nghĩ tới chuyện phá thai, nhưng thuốc của phi tử được Ngự y viện quản lý rất nghiêm ngặt, nàng thật sự không lấy được thuốc phá thai. Trước khi lớn bụng, nàng xin Tề Nhan giúp nàng ra khỏi cung. Cát Nhã vốn định tìm cơ hội phá thai, nhưng khi thai nhi dần lớn lên, nàng cũng dần mềm lòng.
Thấy Tề Nhan không nói, Cát Nhã lẩm bẩm: "Ngươi không phải nữ nhân, cho nên sẽ không hiểu cảm giác của một người mẫu thân là như thế nào... Xin ngươi nể tình ta chưa bao giờ tiết lộ chuyện của Nam Cung Tĩnh Nữ cho Nam Cung Vọng mà giúp ta lần này đi."
Lòng trắc ẩn trong Tề Nhan chợt lóe qua, nhưng so với Nam Cung Tĩnh Nữ, Cát Nhã càng là nữ nhi của kẻ thù nàng. Ở Vị Quốc, tuy Tề Nhan và Cát Nhã luôn lợi dụng lẫn nhau, nhưng nàng vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho người của Đồ Ba bộ.
Tề Nhan: "Nếu các ngươi muốn binh phù thì ngươi nhất định phải trở về cùng ta. Ta tới chỗ này lâu như vậy nhưng vẫn chưa gặp được người Vị Quốc nào, thậm chí là không gặp được Nam Cung Vọng. Nói vậy, hẳn là hắn sẽ không quay về được. Nếu ngươi cũng không về thì thân phận của ta sẽ bị người nghi ngờ, đừng nói là binh phù, muốn sống đều khó. Hơn nữa, tuy Nam Cung Nhượng bệnh nặng nhưng hắn vẫn chưa chết, ngươi là con tin A Nỗ Kim hiến cho Vị Quốc, có ngươi thì ít nhiều gì cũng có thể khiến hắn mê muội, cũng có thể tranh thủ chút thời gian vì nghiệp lớn."
Cát Nhã: "...Ta không về được, chờ đến ngày đó ta nhất định sẽ bị ban chết."
Tề Nhan cũng biết những gì Cát Nhã nói chính là sự thật, nhưng nàng vẫn muốn lợi dụng để tranh thủ cho Nam Cung Tĩnh Nữ thêm chút thời gian, vì thế nàng làm trái với lương tâm: "Sẽ không, Nam Cung Nhượng không còn nhiều thời gian, ngươi dưới gối không con, chờ hắn chết thì ta có biện pháp giúp ngươi quang minh chính đại quay về thảo nguyên."
Nói xong câu đó, Tề Nhan cảm giác lương tâm mình như bị xé rách, là nàng có lỗi với Ba Âm.
Nhưng mà...một khi thảo nguyên thành công lật đổ Vị Quốc, Nam Cung Tĩnh Nữ nhất định sẽ chết.
Nói không chừng còn sẽ bị bắt sống, đến lúc đó có lẽ Ba Âm sẽ buộc nàng giết chết Nam Cung Tĩnh Nữ ở trước mặt mọi người để báo thù cho Xanh Lê bộ. Nghĩ đến chuyện này, Tề Nhan như muốn phát điên.
Nàng không muốn Nam Cung Tĩnh Nữ bị người khác làm nhục, nàng không dám tưởng tượng đến ánh mắt Nam Cung Tĩnh Nữ sau khi nàng ấy biết hết tất cả mọi chuyện, thậm chí...nàng không muốn Nam Cung Tĩnh Nữ chết.
Tề Nhan bực bội nói: "Ngươi ngẫm lại đi, ta có thể nói dối rằng Nam Cung Vọng chết vì bệnh, cũng có thể nghĩ cách qua loa nguyên nhân cái chết của đám người tùy tùng Vị Quốc kia, nhưng đây đều là điều kiện tiên quyết nếu ngươi chịu hồi cung với ta."
Cát Nhã: "Ta đã biết, ngươi để ta ngẫm lại..."
Tề Nhan: "Ta đi về trước."
Cát Nhã: "Sáng sớm ngày mai ngươi hãy đi cùng với Ba Âm, huynh trưởng của ta có một phần lễ vật tặng cho các ngươi."
- --
Các bạn đừng quên vote 1 sao để tiếp sức cho mình nhe. Cảm ơn các bạn rất nhìuuu
\(^▽^)/