Cả đại điện đều im lặng, không ít đại thần mở to hai mắt, cho rằng bản thân nghe lầm. Bọn họ xì xào nói nhỏ với nhau, sau khi xác định đế vương đời kế tiếp thật sự là Nam Cung Tĩnh Nữ, ai ai cũng xôn xao.
Ngay cả người đã biết được một chút nội tình như Hình Kinh Phú, Công Dương Hòe và đám người Tần Đức đều có chút kinh ngạc.
Nam Cung Tĩnh Nữ thản nhiên đi về phía trước, nhận lấy thánh chỉ trong tay Tứ Cửu.
Thần sắc Tứ Cửu thoáng thả lỏng, hắn thấp giọng chỉ để hai người bọn họ nghe được: "Như vậy lão nô cũng có thể nhắm mắt."
Nam Cung Tĩnh Nữ cảm động, nói: "Tứ Cửu công công vất vả."
Tứ Cửu: "Điện hạ, giang sơn Đại Vị sau này giao cho người, lão nô..."
Thượng thư Hộ bộ kích động đứng dậy, hô to: "Việc này tuyệt đối không thể!"
Đám người thoáng chốc yên lặng, mọi người đều dời mắt về phía Thượng thư Hộ bộ, chỉ thấy Thượng thư Hộ bộ đã qua tuổi sáu mươi quỳ rạp xuống đất, vô cùng đau đớn mà nói: "Việc này tuyệt đối không thể, trăm triệu không thể! Từ xưa đến nay dương là càn, âm là khôn! Nam tôn nữ ti, nhi tử kế nghiệp cha mới là thiên đạo! Bệ hạ còn có bốn nhi tử, mặc dù Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử không có tư cách thì tân quân cũng sẽ là một trong hai vị hoàng tử còn lại, nữ...chưa bao giờ có chuyện nữ tử đăng cơ xưng đế, làm người nghe sợ hãi, mất cả thể thống... Như vậy, chờ đến trăm năm sau, chúng ta nhất định sẽ bị hậu nhân nhạo báng, dù Trăn Trăn điện hạ có tôn quý thì cũng không thể đảo loạn càn khôn, vi phạm thiên đạo! Nữ đế đăng cơ thì sao có thể khiến tứ hải phục tùng? Đến lúc đó...tất sẽ thiên hạ đại loạn, khói thuốc nổi lên bốn phía, quân không phải là 'quân', quốc không còn là quốc. Trăm năm sau, giang sơn Nam Cung gia sẽ truyền cho người khác họ, Đại Vị chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, dừng ở đời thứ hai, chúng ta đều sẽ là tội nhân thiên cổ!"
Thượng thư Hộ bộ là lão thần hai triều, bởi vì không biết cải đổi nên hắn lên chức rất chậm, hơn sáu mươi tuổi mới ngồi lên vị trí Thượng thư Hộ bộ. Hắn vừa dứt lời, không ít bậc túc nho lần lượt gật đầu tán thành, ánh mắt bọn họ nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ đều thay đổi. Có mấy người đi ra, quỳ gối ở hàng phía trước: "Chúng thần tán thành, liều chết khuyên can!"
Có người mở đầu nên rất nhiều đại thần đều quỳ xuống đất, hô to theo thói quen: "Xin bệ hạ cân nhắc!"
Nhưng mà, bệ hạ trong miệng bọn họ đã long ngự quy thiên từ lâu.
Phóng mắt khắp đại điện, chỉ còn: Hình Kinh Phú, Thượng Quan Võ, Công Dương Hòe, Tần Đức dẫn đầu quan viên phe Tấn Châu còn đứng, đặc biệt bắt mắt.
Hình Kinh Phú mỉm cười, cuối cùng hắn đã hiểu lời cuối cùng Tề Nhan nói cách đây mấy ngày trước: "Hình đại nhân, còn có một chuyện này, mong đại nhân tùy cơ ứng biến, ngăn không cho quần thần nghị chúng. Sau khi chuyện thành, ta chắc chắn sẽ đưa lão thái quân và lệnh lang về."
Thì ra, là chuyện này...
Không chờ Hình Kinh Phú mở miệng, Công Dương Hòe đã nói: "Chư vị đại nhân, từ xưa chỉ có người có đức mới có thể bước lên vị trí tối thượng. Tuy Trăn Trăn điện hạ là nữ tử, nhưng bệ hạ đã ghi rõ trong di chiếu, điện hạ mới là người thích hợp nhất để xưng đế. Hiện giờ bệ hạ đã băng hà, chúng ta nên tuân theo di chiếu, cố gắng tận trung, giúp đỡ xã tắc!"
Thượng thư Hộ bộ trả lời một cách mỉa mai: "Thứ tử chỉ biết nói bậy! Ngươi đây là muốn mất nước sao? Truyền cho nữ tử, Đại Vị rất nhanh sẽ là thiên hạ của người ngoài!"
Công Dương Hòe và Thượng thư Hộ bộ đồng cấp, bị Thượng thư Hộ bộ hạ thấp chửi rủa ở trước mặt mọi người như vậy, Công Dương Hòe tức giận đến nỗi thay đổi sắc mặt. Thượng thư Hộ bộ đứng dậy, chỉ vào Công Dương Hòe, mạnh mẽ lên án: "Uổng cho ngươi xuất thân từ phủ Tông Chính tự. Nhiều đời Công Dương tộc chưởng quản nội vụ của hoàng thất, bảo vệ sự chính thống của triều đình, hiện giờ hậu nhân của Công Dương phủ lại nói ra lời này, chẳng lẽ không sợ bản thân khiến liệt tổ liệt tông hổ thẹn sao? Nữ tử đăng cơ làm trò cười cho thiên hạ! Chờ đến trăm năm sau, ngươi còn dám đối mặt với tổ tiên Công Dương tộc sao?!"
Công Dương Hòe: "Ngươi..."
Hình Kinh Phú giơ tay ngăn Công Dương Hòe, hắn hít sâu một hơi và cao giọng nói: "Chư vị...hãy nghe bản quan nói một lời."
Hình Kinh Phú: "Lúc nãy...có đại nhân nói muốn liều chết khuyên can. Hiện giờ bệ hạ đã không còn nữa mà chỉ để lại di chiếu này, thử hỏi chư vị khuyên can như thế nào?"
- --
Thượng thư Hộ bộ: "Hình đại nhân, người...?"
Hình Kinh Phú: "Tứ Cửu công công, có thể đưa di chiếu cho bản quan xem không?"
Tứ Cửu giao thánh chỉ cho Trần Truyện Tự, người sau chậm rãi đưa thánh chỉ xuống. Hình Kinh Phú giũ ra, ánh mắt lóe lên chút bất ngờ, hắn giơ cao thánh chỉ lên: "Không sai, đây là chữ viết của bệ hạ, ngọc tỷ truyền quốc cũng là thật. Chư vị, tiên đế đã giải thích rõ lý do truyền ngôi cho công chúa thay vì hoàng tử trong di chiếu này. Chẳng lẽ tiên đế không nhìn xa trông rộng bằng các vị sao? Ở đây có không ít đại nhân là lão thần hai triều, các ngươi cũng biết tác phong của tiên đế. Các ngươi có nhớ tiên đế đã tiếp quản cục diện rối rắm như thế nào từ thời tiền triều không? Hai mươi năm qua, tiên đế cần chính ái dân, việc gì cũng tự làm lấy, an dân sinh, bình Lạc bắc, thống nhất tứ hải, có thể nói là minh quân thiên cổ! Chẳng lẽ người không hiểu chuyện này sao? Chúng ta làm thần tử, trung quân ái quốc mới là bổn phận, phụ tá tân đế, cúc cung tận tụy mới không phụ ơn trạch của bệ hạ. Mọi người đều biết, tính cách Thất điện hạ quái gở, cũng chả biết năng lực ra sao. Bát điện hạ còn nhỏ, thế mực mẫu gia Lệ phi nương nương khổng lồ, sẽ có nguy cơ ngoại thích làm loạn... Bệ hạ đã giải thích rõ ràng trong di chiếu, có thể nói là dụng tâm lương khổ. Xin chư vị đại nhân giương mắt nhìn giang sơn vạn dặm này, đây chính là giang sơn mà bệ hạ dốc hết tâm huyết và máu của mình trong suốt hai mươi năm qua! Chẳng lẽ bệ hạ không muốn giang sơn tiếp tục được truyền thừa? Ở đây, chư quân nào không đọc đủ thứ sách thánh hiền? Chẳng lẽ các ngươi chưa từng nghe qua đạo lý 'không bám vào một khuôn mẫu' sao? Lúc loạn thế thì càng phải tuân theo lễ nghi, bản quan tin tiên đế không sai!"
- --
Hình Kinh Phú: "Ngôn quan đâu!"
Ngôn quan: "Có hạ quan."
Hình Kinh Phú: "Ghi chép hết tất cả những gì xảy ra trong ngày hôm nay lại... Sự khổ tâm của chư vị đại nhân, ngôn quan đều sẽ ghi nhớ từng chuyện một. Nếu bản quan nhìn lầm, thì hãy để bản quan bị người đời sau bêu danh đi!"
Thượng Quan Võ giơ tay, Mạc Phi đang canh giữ ở xa lập tức dẫn một đội binh U Châu chạy tới. Những binh lính đó đều bưng khay, trên khay là một bình sứ màu xanh biếc, nếu đếm cẩn thận thì sẽ phát hiện số bình sứ bằng với số triều thần trong điện.
Binh lính bưng khay xếp hàng ngay ngắn, Thượng Quan Võ lạnh lùng nói: "Bản tướng quân phụng chỉ vào kinh bảo vệ thiên uy. Phàm là người kháng chỉ không tôn thì hãy đến chỗ bệ hạ cáo trạng bản tướng quân đi!"
Thượng thư Hộ bộ còn muốn nói lý, nhưng Thượng Quan Võ đã trực tiếp rút bội đao trên eo một binh lính ra, đặt trên cổ Thượng thư Hộ bộ: "Hôm nay là ngày đại hỉ, bản tướng quân không muốn nhìn thấy máu. Ngươi đừng vội kích động nhân tâm nữa, có gì bất mãn thì đến chỗ bệ hạ khởi tấu đi."
Thượng thư Hộ bộ tức giận đến mức phát run, hắn lẩm bẩm "ngươi" một lúc lâu mà vẫn chưa nói được từ thứ hai. Hắn tránh lưỡi đao, nặng nề đi tới trước khay, giơ tay lên nhưng lại chậm chạp không cầm lấy bình sứ.
Hình Kinh Phú khuyên nhủ: "Thượng thư đại nhân...sao ngươi phải khổ như vậy chứ? Triều đình mới cũ luân phiên, đây đúng là lúc cần dùng người, ngươi hãy suy nghĩ lại đi!"
Thượng thư Hộ bộ run tay, hắn thở dài một tiếng rồi phất tay áo bỏ đi.
Nhưng lại có một Ngự sử tính tình cương liệt xông lên phía trước, cầm lấy bình sứ: "Từ xưa đã có di huấn: Hậu cung không được tham gia vào chính sự. Hôm nay quyền thần gian nịnh nắm quyền, ngôn quan và Ngự sử chúng ta không có cửa khuyên can, không xứng với thiên chức! Chư vị đồng liêu, bản quan đi trước một bước!" Nói xong, hắn dứt khoát uống hết chất lỏng trong bình.
Thuốc độc vào máu là chết, chỉ mới có mấy nhịp thở mà thất khiếu của tên Ngự sử này đã đổ máu, ngã xuống đất bỏ mình.
Thượng Quan Võ khẽ cười, vỗ tay khen ngợi: "Hay, có khí phách. Lát nữa mấy người các ngươi hãy mang di thể vị đại nhân này về nhà đi." Nói xong, hắn quay đầu nhìn thoáng qua: "Còn ai nữa?"
- --
Trong lần đăng cơ này, có tổng cộng ba người chết. Khi người thứ ba thống khổ ngã xuống, Thượng Quan Võ vẫn hỏi câu hỏi cũ, nhưng đại điện lặng ngắt như tờ.
So với sự kịch liệt của quan văn thì võ quan im lặng lạ thường, nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ lại nhìn thấy vẻ khó chịu trên mặt những vị tướng quân đó, nàng biết chuyện này sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy.
Sau khi di chiếu có hiệu lực, đại điển đăng cơ tạm thời không thể tổ chức, bởi vì triều phục của đế vương được chế tác vô cùng rườm rà, cần một trăm tú nương thêu trong ba năm thì mới có thể hoàn thành.
Hôm sau, Nam Cung Tĩnh Nữ, Tề Nhan và Tề Ngọc Tiêu dẫn bách quan đi tế bái tổ miếu, đốt tấu biểu, cũng tuyên cáo chiếu thư đầu tiên sau khi nữ đế đăng cơ cho tứ hải.
Tháng năm năm Cảnh Gia thứ mười sáu, Trăn Trăn công chúa Nam Cung Tĩnh Nữ đăng cơ, sửa niên hiệu thành Thừa Khải.
Tôn Nam Cung Nhượng làm: Thánh Tông Khải Thiên Hoằng Vận Văn Vũ Duệ Nhân Cung Kiệm Khoan Dụ Hiếu Kính Thành Tín Công Trí Đại Thành Đức Hoàng Đế.
Nội dung là: Đại xá thiên hạ, mở ân khoa, giảm thuế cho cả nước ba năm. Bởi vì hai chữ "Tĩnh Nữ" là tên thông dụng, cho nên Nam Cung Tĩnh Nữ chọn làm tên húy, cũng đổi tên thành: Nam Cung Trăn Trăn.
Ngoài ra, nàng còn mở một cuộc ban phong lớn cho nội đình và tiền triều: Sắc phong Tề Nhan làm hoàng phu, Tề Ngọc Tiêu làm Yến Dương công chúa, âm phong Lục Trọng Hành làm Trung Liệt Hầu và cho phép thừa kế võng thế, phong Thất hoàng tử Nam Cung Ly làm Hoài Dương Vương, Bát hoàng tử Nam Cung Bảo làm Lâm Giang Vương, Nam Cung Tố Nữ làm Quỳnh Hoa trưởng công chúa, Nam Cung Xu Nữ vẫn là Chước Hoa công chúa, nhưng phá lệ ban tám ngàn hộ thực ấp. Thượng Quan Võ được phong làm Đại Tướng quân vương, thừa kế võng thế, đất phong ở U Châu, vẫn thống lĩnh quân vụ ở phương bắc, mà hắn cũng là vị vương khác họ đầu tiên từ khi Vị Quốc khai triều tới nay. Hình Kinh Phú được phong làm Hộ Quốc Công cho phép truyền thừa ba đời, vẫn kiêm chức Trung thư lệnh. Công Dương Hòe được phong làm thái uý, triều thần xuất thân từ Tấn Châu hoặc ít hoặc nhiều đều được thăng chức.
Trong chiếu thư, Nam Cung Tĩnh Nữ không những không đề cập đến chuyện Nam Cung Đạt mưu phản mà còn phong Nam Cung Đạt làm Du Vương [1]. Phong hào "tì vết không che được ánh ngọc" này cũng chứng minh rằng, dù Nam Cung Đạt từng lầm lỡ thì hắn vẫn là một vị huynh trưởng tốt trong lòng Nam Cung Tĩnh Nữ.
[1] Du có nghĩa là ngọc đẹp.
Phong hào của các phiên vương cũng cần phải được lưu ý. Phong hào một chữ là phong cho hoàng tử, còn phong hào hai chữ là cho huynh đệ hoặc tông thân. Mấy vị hoàng tử qua đời lúc trước đều có phong hào một chữ, mà hai vị hoàng tử còn sống là do Nam Cung Tĩnh Nữ phong, cho nên phong hào của họ có hai chữ.
Điều này cũng cho thấy Nam Cung Tĩnh Nữ đối đãi lễ ngộ và khoan dung với Nam Cung Đạt thế nào, nàng thay tiên đế ban cho hắn phong hào một chữ, cũng đặc xá tội mưu phản.
Quan trọng nhất chính là: Bởi vì là âm phong sau khi chết, cho nên nhi tử của Nam Cung Đạt có thể kế thừa phong hào "Du Vương", nếu truyền tới đời sau thì sẽ sửa thành phong hào hai chữ, đến đời thứ ba lại thêm một chữ, đến đời thứ tư thì không thể xưng vương nữa, như vậy đã cho con cháu Nam Cung Đạt phú quý cả đời.
Nam Cung Tĩnh Nữ làm vậy khiến cho các đại thần từng ở phe "Ngũ đảng" bớt hoảng sợ hơn nhiều, không ít triều thần có thành kiến đều thay đổi cái nhìn về nàng.
Có lẽ...thật đúng như lời trong di chiếu: Vị nữ hoàng bệ hạ này "thông tuệ dày rộng, đức trọng trang nhàn".
Thượng Quan Võ tạm thời không rời khỏi kinh thành, một là bọn họ lo võ quan làm loạn, hai là Tề Nhan đề nghị chỉnh sửa biên chế của Ngự Lâm quân để đảm bảo an toàn cho Nam Cung Tĩnh Nữ.
Nam Cung Tĩnh Nữ chuyển tới Cam Tuyền cung, đổi tên Vị Ương cung thành Thừa Triêu cung và ban cho Tề Nhan. Theo lễ: Hoàng phu giống như Hoàng Hậu, Tề Nhan vốn nên ở Phượng Tảo cung, nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ yêu quý tài hoa của Tề Nhan, nàng còn muốn Tề Nhan quay lại triều đình sau khi triều cục đã hơi ổn định. Vị Ương cung được xây lại từ Đông Cung tiền triều, vừa gần Cam Tuyền cung vừa xa hậu cung, để Tề Nhan ở là thích hợp nhất.
Phủ đệ của Trăn Trăn công chúa ngoài cung thì ban cho Quỳnh Hoa trưởng công chúa. Chỉ chớp mắt mà nữ đế đã đăng cơ gần một tháng, khoảng thời gian này số lần Tề Nhan nhìn thấy Nam Cung Tĩnh Nữ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Trong triều đọng lại không ít sự vụ, còn có rất nhiều chuyện cần Nam Cung Tĩnh Nữ xử lý.
Nam Cung Tĩnh Nữ chỉ có thể ngủ nhiều nhất hai canh giờ mỗi ngày, nếu không thượng triều thì nàng phải phê duyệt tấu chương, cả người nàng đều gầy đi rất nhiều.
Các triều thần đều thấy nữ đế xử lý mọi chuyện gọn gàng ngăn nắp, thậm chí còn có những kiến giải rất trưởng thành. Bọn họ ngoài miệng không nói nhưng trong lòng vô cùng thán phục.
Người có tâm rất nhanh đã phát hiện: Chữ viết của Nam Cung Tĩnh Nữ giống hệt chữ của tiên đế sau khi người bị bệnh. Bọn họ bừng tỉnh: Thì ra tiên đế đã sớm bồi dưỡng Trăn Trăn điện hạ làm nữ hoàng đời sau.
Nhớ lại mấy năm nay: Bọn họ xem người phê duyệt tấu chương thành Nam Cung Nhượng thì cũng không cảm thấy có cái gì không ổn. Nếu vứt bỏ giới tính thì Nam Cung Tĩnh Nữ có thể gánh vác vị trí đế vương.
Cứ như vậy, các quan văn dần dần bình ổn, ngay cả những triều thần lúc trước phản đối Nam Cung Tĩnh Nữ ở trước mặt mọi người đều thay đổi. Nam Cung Tĩnh Nữ cũng không xử lý họ, thậm chí còn viết một phong thư vạn chữ cho Thượng thư Hộ bộ, nghe nói Thượng thư Hộ bộ đọc xong thư của Nam Cung Tĩnh Nữ còn đóng cửa phủ, khóc lóc thảm thiết một lúc.
Còn có ba vị ngôn quan và Ngự sử thắt cổ tự vẫn, Nam Cung Tĩnh Nữ không những hậu táng bọn họ mà còn sai người tu sửa một tòa công đức các gần Thái Miếu, đặt bài vị của ba người, còn có Lục Trọng Hành và Lưu Tử Du vào, cũng nói: "Trẫm sẽ thường thường đến thăm bọn họ, nhắc nhở bản thân phải làm một vị hoàng đế tốt."
Tất cả những chuyện này, không có chuyện nào là Tề Nhan dạy.
Nam Cung Tĩnh Nữ bận đến mức không có thời gian ngủ, nhưng nàng không quên lời hứa lúc trước. Bá tánh bị binh lính U Châu phủ hộ giá gây thương tích đều được trợ cấp phong phú, người bị thương cũng được an trí thích đáng.
Tuy Tề Nhan không gặp được Nam Cung Tĩnh Nữ, nhưng mỗi ngày Thu Cúc đều tới. Có đôi khi Thu Cúc mang đến lá thư Nam Cung Tĩnh Nữ tự tay viết, có đôi lúc là đến thuật lại hôm nay Nam Cung Tĩnh Nữ đã làm những gì, Tề Nhan vừa vui mừng vừa mất mát.
Nàng vui vì: Rốt cuộc Nam Cung Tĩnh Nữ cũng khai phá thiên địa thuộc về mình, đã có thể giương cánh bay cao.
Mà mất mát chính là: Hình bóng tiểu nữ hài ngây thơ hồn nhiên năm đó càng ngày càng mơ hồ. Nam Cung Tĩnh Nữ đắm mình trong ánh sáng, mà nàng...lưng đeo bí mật không biết bao giờ sẽ bại lộ, chỉ có thể núp mình trong bóng đêm dơ bẩn.
Dường như, khoảng cách giữa nàng và Nam Cung Tĩnh Nữ, càng ngày càng xa.
Bên kia, Công Dương Hòe mới nhậm chức thái uý cũng vô cùng mệt mỏi trong khoảng thời gian này. Quan văn muốn đảm nhiệm chức thái uý không phải là chuyện dễ, Công Dương Hòe còn gánh vác trọng trách làm dịu cảm xúc của võ quan, hầu như mỗi ngày hắn đều bị hạ nhân nâng về phủ. Võ quan không thể so với văn thần, có một số việc cần phải nói trong bàn tiệc, đến hôm sau còn phải vào triều sớm, khỏi phải nói là vất vả đến nhường nào.
Ngay khi tất cả mọi thứ đều phát triển theo hướng tốt đẹp thì có vài chuyện liên tiếp xảy ra, khiến Nam Cung Tĩnh Nữ đã thoáng yên ổn lại lần nữa lo lắng.
Đội ngũ rời kinh đón quan cữu của Thái Hậu đã trở lại, nhưng chỉ có một mình Lâm Giang Vương Nam Cung Bảo quay về. Thị vệ nói: Sau một ngày nhận được tin nữ đế đăng cơ, Hoài Dương Vương Nam Cung Ly đã biến mất không thấy tăm hơi, không biết có phải đã trở về đất phong hay không, thị vệ đã phái người đi điều tra.
Mà Lâm Giang Vương Nam Cung Bảo trở về cũng không có tới bái kiến tân đế, hắn trực tiếp tới cung Lệ thái phi ở, thậm chí cáo ốm rồi khóa cửa cung.
Nam Cung Tĩnh Nữ vô cùng bất đắc dĩ, dứt khoát làm bộ như không biết chuyện này để tránh ảnh hưởng đến Nam Cung Bảo.
Chuyện thứ hai là, tiên nội thị tổng quản Tứ Cửu đã chết.
Ba thước lụa trắng, treo cổ trong một cái cung điện ít người, mà tin này là do Trần Truyện Tự mang đến, cũng là đoạn đường cuối cùng Trần Truyện Tự tiễn đưa Tứ Cửu.
Trần Truyện Tự còn giao cho Nam Cung Tĩnh Nữ một lá thư được gói bằng vải dầu, dùng sáp niêm phong lại. Trần Truyện Tự nói: Tứ Cứu cắt vạt áo bên hông lấy lá thư này ra, đây là lá thư mà tiên đế gia để lại cho bệ hạ.
Tứ Cửu còn nói: Hắn chết ở nơi bệ hạ không thể nhìn thấy, sẽ không làm bẩn phong thủy của nội đình. Hắn tự biết mình thân phận thấp kém, xác chết lại không hoàn chỉnh, khẩn cầu bệ hạ ban ân điển, chôn hắn ở một nơi nào đó xa xa nhưng vẫn có thể trông thấy hoàng lăng. Hắn sợ mình già cả mắt mờ tìm không thấy tiên đế gia, hắn đã hoàn thành tất cả nhiệm vụ, còn muốn đi hầu hạ tiên đế gia.
Nam Cung Tĩnh Nữ dừng phê duyệt, nàng yên lặng nghe hết lời Trần Truyện Tự nói, cầm lấy phong thư được bọc bằng vải dầu: "Trẫm đã biết, ngươi...các ngươi đều lui ra đi."
Thu Cúc và Trần Truyện Tự dẫn các nội thị, cung tì lui ra ngoài điện. Nam Cung Tĩnh Nữ siết chặt lấy ngự bút, lã chã rơi lệ.
Đế vương không được mềm yếu trước mặt người khác, nhưng đế vương cũng là người, có cảm tình, cũng sẽ khóc.
Ở trong trí nhớ của Nam Cung Tĩnh Nữ, từ khi nàng bắt đầu có kí ức thì Tứ Cửu đã tồn tại, Tứ Cửu càng giống như là người thân của nàng, nhưng hiện giờ Tứ Cửu cũng đi rồi...
Nam Cung Tĩnh Nữ lau khô nước mắt, mở phong thư ra.
Lá thư này gồm một xấp giấy thật dày, Nam Cung Tĩnh Nữ vừa giũ ra thì tim đã thắt lại.
Con ta, hôm nay nửa người phụ hoàng đột nhiên bất động...
Lá thư này là do Nam Cung Nhượng viết cho Nam Cung Tĩnh Nữ. Từ sau khi Nam Cung Nhượng bị bệnh, cứ cách một khoảng thời gian thì hắn sẽ viết một lá thư cho Nam Cung Tĩnh Nữ, mới đầu là một ít chuyện vụn vặt, nói tới tình trạng sức khỏe của hắn, nói về hồi ức cùng với nguyên hậu Mã thị và những chuyện thú vị khi Nam Cung Tĩnh Nữ còn nhỏ... Nhưng càng về sau, hắn dần nói ra một vài bí mật trong cung.
Trong thư, Nam Cung Nhượng giải thích hắn bị bệnh là vì nghe được bài ca dao "mặt trời lơ lửng thiên không" mà dân gian ca tụng, thậm chí còn thừa nhận thuật vu cổ là do một tay hắn dựng lên, hy vọng Nam Cung Tĩnh Nữ có thể đối xử tử tế với hai vị ca ca sau khi thời cuộc ổn định.
Hắn giải thích lý do vì sao qua loa gả thấp Nam Cung Tĩnh Nữ cho Tề Nhan, nói về sự đề phòng với thái úy phủ và mộng cảnh không rõ kia.
Sau đó, Nam Cung Nhượng vạch trần vết nhơ cả đời của mình, kể lại hắn thiêu chết Thương Đế và Vạn Quý phi tiền triều như thế nào, còn dặn dò Nam Cung Tĩnh Nữ ngàn vạn lần phải cẩn thận thái úy phủ. Nam Cung Nhượng lo, một khi hắn không còn nữa thì Lục Quyền sẽ mưu phản.
Thư, hết phong này đến phong khác, chữ viết của Nam Cung Nhượng càng ngày càng ngổn ngang, tới lá thư cuối cùng thì chữ của hắn đã gần như khó phân biệt.
Nam Cung Nhượng: Con ta à, giang sơn Đại Vị sẽ giao cho ngươi, như vậy phụ hoàng có thể mỉm cười dưới cửu tuyền.
Nam Cung Tĩnh Nữ hít sâu mấy hơi, gục xuống ngự án rồi khóc rống.
Chuyện đau đớn nhất trên đời không gì hơn cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ chẳng còn.
Làm đế vương, cuộc đời của Nam Cung Nhượng đều có hậu nhân bình luận, nhưng làm phụ thân, hắn là một người phụ thân hiền lành hiếm có trên thế gian này, ít nhất là đối với Nam Cung Tĩnh Nữ.
Nam Cung Nhượng không nỡ bỏ lại Nam Cung Tĩnh Nữ, giữa những hàng chữ đều toát ra muôn vàn lo lắng, luyến tiếc và bất đắc dĩ, tiếc là khi hắn muốn giải thích thì miệng đã không còn nói được nữa.
Vì thế hắn dùng cách này nói ra tất cả "bí mật" của mình, cũng dặn dò Tứ Cửu: Nếu Nam Cung Tĩnh Nữ thành công đăng cơ thì hãy giao lá thư này cho nàng, nếu như thất bại...thì cứ tiêu hủy nó!
Nam Cung Tĩnh Nữ khóc một lúc lâu, cẩn thận gói ghém bức thư. Nhưng sau khi nghĩ lại, nàng tiêu hủy hết những lá thư có liên quan đến tiền triều, phần còn lại thì giấu dưới tấm lụa vàng trên ngự án.
Nam Cung Tĩnh Nữ rưng rưng hạ thánh chỉ, sắc phong Tứ Cửu làm Trung Nghĩa Bá, chọn một bảo địa có phong thủy tốt bên sườn tây đế lăng để an táng hắn.
Nam Cung Tĩnh Nữ chỉnh lại dung nhan, truyền chỉ bãi giá Thừa Triêu cung.
Nội thị đã tới trước để truyền chỉ, nên khi Nam Cung Tĩnh Nữ đến Thừa Triêu cung thì Tề Nhan đã quỳ gối ngoài điện để nghênh giá.
Tề Nhan: "Thần, tham kiến bệ hạ."
Nam Cung Tĩnh Nữ nhanh chóng tiến lên, nâng Tề Nhan dậy và nói: "Truyền chỉ."
Trần Truyện Tự: "Vâng."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Bắt đầu từ ngày hôm nay, Tề Nhan không cần phải hành lễ bái, dù có nhìn thấy trẫm thì cũng không cần quỳ."
Trần Truyện Tự: "Vâng."
Tề Nhan: "Tạ bệ hạ."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Mấy ngày nay triều vụ bận rộn nên ta không có tới thăm ngươi, ngươi có khỏe không?"
Tề Nhan phát hiện đôi mắt Nam Cung Tĩnh Nữ hơi sưng, nàng đau lòng nói: "Bệ hạ gầy."
Nam Cung Tĩnh Nữ mím môi, khóe miệng hơi trĩu xuống, nàng đây là khổ sở.
Tề Nhan không lên tiếng mà dắt Nam Cung Tĩnh Nữ đi vào nội điện...
Trong điện chỉ có hai người, Nam Cung Tĩnh Nữ rúc vào lồng ngực Tề Nhan, nước mắt lại chảy ra: "Tứ Cửu công công đi rồi."
Tề Nhan dịu dàng vuốt lưng cho Nam Cung Tĩnh Nữ, nhẹ giọng nói: "Điện hạ đã nghĩ thông suốt, đối với vài người mà nói, cái chết cũng không đáng sợ. Đây là tâm nguyện của Tứ Cửu công công, là nơi hắn muốn đi."
Nam Cung Tĩnh Nữ "ừ" một tiếng: "Ta phong hắn làm Trung Nghĩa Bá, táng ở sườn tây đế lăng, cũng mệnh Hộ bộ đi tra xem Trung Nghĩa Bá còn có người thân hay không, cho hắn một người con nuôi để còn có người đi tế bái."
Tề Nhan: "Lý ra nên như vậy."
Nam Cung Tĩnh Nữ lại nói cho Tề Nhan rất nhiều chuyện liên quan đến triều đình, bao gồm chuyện Hoài Dương Vương "mất tích" và Lâm Giang Vương cáo ốm không xuất hiện.
Nam Cung Tĩnh Nữ ngồi dựa vào ghế trên, khuôn mặt mỏi mệt: "Tề Nhan, ta mệt mỏi quá. Ngươi trở về giúp ta có được không?"
Ánh mắt Tề Nhan thâm trầm khó hiểu: "Hiện giờ thần ở hậu cung, theo lý thì hậu cung không được tham gia vào chính sự."
Nam Cung Tĩnh Nữ giận dỗi liếc nhìn Tề Nhan một cái: "Nữ tử đều làm hoàng đế thì sao 'hậu cung' không thể tham chính? Huống hồ, lấy sự tài hoa và kiến thức của ngươi, ta không nỡ để ngươi 'ở lại hậu cung'!"
Tề Nhan khẽ cười, cũng không nói.
Nam Cung Tĩnh Nữ nghiêng người tới gần, giả vờ tức giận nói: "Hay là...ngươi sa ngã vào vinh hoa phú quý nơi hậu cung rồi? Không muốn xuất lực?"
Hai người nhìn nhau rồi cười, Nam Cung Tĩnh Nữ kéo tay Tề Nhan và làm nũng giống như trước: "Đi mà~ ta thật sự rất mệt, rất nhiều chuyện quan trọng ta giao cho người khác nhưng lại không yên tâm, ngươi tới giúp ta có được không?"
Tề Nhan: "Không phải là thần không chịu xuất lực mà chỉ là thân phận hiện giờ của thần... Nếu vào triều thì bệ hạ và các đại nhân sẽ gặp thêm phiền toái."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Sao sẽ như vậy được?"
Tề Nhan: "Bệ hạ thử nghĩ một chút xem, trước không nói đến chuyện hiện giờ trong triều có chỗ trống thích hợp cho thần hay không, chỉ bằng thân phận hiện giờ của thần thì bách quan phải hành lễ quỳ lạy khi gặp mặt. Chẳng lẽ trước khi bắt đầu triều hội, bách quan phải hành lễ với bệ hạ trước, sau đó lại tiếp tục quỳ gối trước thần sao? Hơn nữa, khi đồng liêu muốn thương nghị chuyện triều chính thì cũng có rất nhiều bất tiện, mỗi ngày thần phải nói câu 'miễn lễ bình thân' bao nhiêu lần đây? Còn nữa, chức quan của thần mấy phẩm? Nếu như đụng phải triều thần có phẩm giai cao hơn thần, rốt cuộc là hắn lạy ta hay là ta quỳ hắn? Hay là hắn quỳ ta trước, sau đó tới phiên ta lạy hắn?"
Nam Cung Tĩnh Nữ bị Tề Nhan chọc cười, tiện đà than một tiếng: "Nói cũng phải, chuyện này để ta ngẫm lại, nhất định sẽ có biện pháp giải quyết."
Nói xong, Nam Cung Tĩnh Nữ đỡ trán và xoa bóp vài cái. Tề Nhan vòng đến phía sau Nam Cung Tĩnh Nữ, bắt đầu xoa xoa huyệt thái dương của nàng.
Nam Cung Tĩnh Nữ thoải mái hừ một tiếng, khóe miệng cong lên, nàng nhắm mắt lại và nói: "Ta khi còn nhỏ cũng xoa bóp như vậy cho phụ hoàng...hầy."
Tề Nhan dừng động tác, trả lời: "Nếu bệ hạ nguyện ý, mỗi ngày thần đều sẽ xoa cho bệ hạ."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Cảm ơn ngươi."
Tề Nhan trầm ngâm một lát rồi ngập ngừng hỏi: "Khi ở Tấn Châu, thần đã nhìn thấy rất nhiều dân tình, phát hiện có một vài chính sách gây ra một ít tệ nạn sau khi được thi hành ở dân gian, thần muốn viết một tấu chương, tuy..."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Đương nhiên có thể! Sau khi ngươi hoàn thành, ta sẽ đích thân đọc! Tuy triều cục hiện tại còn chưa ổn định, nhưng chuyện ở dân gian càng quan trọng hơn. Nếu ngươi nguyện ý nói ra, vậy thì không thể tốt hơn!"
Tề Nhan: "Tạ bệ hạ."
Tề Nhan biết rõ: Hiện tại, nguy cơ lớn nhất Nam Cung Tĩnh Nữ sắp đối mặt không phải ở triều đình mà là nằm ở dân gian. Mấy năm nay nàng tự mình mai phục tai hoạ ngầm, không biết khi nào thì sẽ bùng nổ. Hơn nữa, Tề Nhan vẫn luôn rất bất an về Lạc bắc. Tề Nhan thật lòng muốn phụ tá Nam Cung Tĩnh Nữ, nhưng nàng không nguyện ý trở lại triều đình đều là vì Lạc bắc.
Tề Nhan biết Nam Cung Tĩnh Nữ sẽ không để nàng chịu ủy khuất, nàng ấy chắc chắn sẽ để nàng nhậm chức quan có nhiều quyền lực nhất. Một khi nàng nắm giữ quyền lực thì chẳng khác nào là đang truyền tín hiệu cho Lạc Bắc, Ba Âm và A Nỗ Kim tất sẽ nhân cơ hội khởi binh. Tuy hiện tại còn có mười vạn quân sĩ U Châu phủ trấn thủ, nhưng chủ soái không có mặt thì sức chiến đấu sẽ suy giảm rất nhiều. May mà hiện tại đang là mùa lũ, có lạch trời Lạc thủy chắn ngang nên Tề Nhan mới thoáng yên tâm.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Đừng xoa nữa, ta đã khá hơn nhiều, ngươi ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi."
Tề Nhan: "Vâng."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Nơi này không có người ngoài, ngươi không cần phải thủ lễ."
Tề Nhan: "...Bệ hạ, người có nhận được cống phẩm từ Lạc Bắc hay không?"
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ta chỉ mới đăng cơ một tháng, Lạc Bắc đường xá xa xôi, dịch quan truyền chỉ còn chưa trở về, e là còn phải chờ thêm mấy tháng nữa."
Tề Nhan: "Bệ hạ định khi nào lệnh Đại tướng quân vương quay về U Châu?"
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ta cũng muốn...nhưng ta và Công Dương Hòe đều không rõ tâm tư của võ quan, lo Đại tướng quân vương vừa đi thì võ tướng sẽ tác loạn."
Tề Nhan suy nghĩ trong chốc lát, trả lời: "Vậy nghĩ lại biện pháp đi, chắc chắn sẽ có cách để hòa giải. Đại tướng quân vương là tướng quân đóng quân ở biên cương, nếu ở kinh thành lâu thì sẽ khiến cho các bá tánh suy đoán."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Đã biết, chúng ta đều ngẫm lại biện pháp đi."
Tề Nhan: "Ừm."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Đúng rồi! Nội đình ty đã phái người tới chưa?"
Tề Nhan: "Mỗi ngày đều có người tới, bệ hạ muốn nói tới chuyện gì?"
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Có tú nương nào đến đo kích cỡ cho ngươi không? Triều phục mới đang được chế tác gấp gáp, cung trang của ngươi cũng phải may mới hết toàn bộ, nhưng...đây là lần đầu tiên có nữ đế và hoàng phu, Nội đình ty và Lễ bộ đều đang thiết kế kiểu dáng mới, phỏng chừng nhanh nhất cũng mất ba năm. Đến lúc tổ chức đại điển đăng cơ, ngươi làm hoàng phu sẽ ở bên cạnh ta."
Tề Nhan: "Đã tới, còn đo vài lần nữa đấy."
- --
Thu Cúc tới bẩm báo: Bữa tối đã được chuẩn bị thỏa đáng, Nam Cung Tĩnh Nữ dùng cơm tối với Tề Nhan, nói thêm vài chuyện nữa mới chịu trở về.
Nàng còn có rất nhiều tấu chương cần phải phê duyệt, bình thường canh giờ này nàng đều qua loa dùng một chén cháo mà thôi. Hôm nay có thể dành hai canh giờ tới chỗ của Tề Nhan đã là cực hạn, đại khái là tối nay nàng sẽ không có thời gian ngủ.
Sau khi Nam Cung Tĩnh Nữ rời đi, Tề Nhan đi tới thư phòng, khóa hết cửa sổ lại. Nàng mài mực, vén cổ tay áo và cầm bút lông suy nghĩ một hồi lâu, sau đó mới thận trọng viết lên giấy: Luận cựu chính thập tệ (bàn về mười lỗi lầm của triều chính trước đây).
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.