Mục lục
Kính Vị Tình Thương - Tề Nhan - Trăn Trăn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thì ra, ngọn núi này đã bị mai phục từ lâu.

Những tên mặc áo đen che mặt này đào hố ẩn thân trong rừng, trải một tấm vải dầu lên cửa động rồi rải lá rụng lên. Bọn chúng còn đặt những tấm gỗ tương đối gần cửa động, nếu dùng mắt thường thì căn bản không thể phân biệt.

Truyện đề cử: Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn

Đám người còn lại thì trèo lên cây, núp mình trong tán lá, lúc này bọn chúng đang từ trên cao bắn tên xuống!

Tuy đội hộ vệ cũng được trang bị cung tên nhưng kẻ địch quá nhiều, còn có cây cối che đậy, cho nên phản kích cũng không mấy hiệu quả. Ngược lại triều đình đang ở nơi khá là trống trải, trở thành mục tiêu sống!

Chỉ thấy mấy chục mũi tên bắn về phía kiệu của Nam Cung Tĩnh Nữ, cũng may Nam Cung Tố Nữ sớm phòng bị, chuẩn bị hai cỗ kiệu làm bằng sắt. Mũi tên bắn vào cỗ kiệu làm bắn ra vài tia lửa, nhưng không thể khiến người ngồi bên trong bị thương dù chỉ một chút.

Công Dương Hòe hô to một tiếng: "Dàn trận phản công, bảo vệ bệ hạ!"

Phía bên này quân sĩ U Châu đã hành động, mười sáu quân sĩ nâng kiệu Nam Cung Tĩnh Nữ và tám gã quân U Châu nâng kiệu Nam Cung Tố Nữ là những người đi trước. Bọn họ phát hiện tình huống không ổn, lập tức dựa theo những gì Nam Cung Tố Nữ an bài trước đó, nâng hai cỗ kiệu lui xuống chân núi. Số quân sĩ U Châu còn lại tự động phân ra một nửa cản phía sau, nửa còn lại thì vọt vào rừng cây chiến đấu với bọn người áo đen đang mai phục ngầm.

Dựa theo binh pháp, đám người áo đen này chiếm lấy đồi cao, lại chuẩn bị kỹ phương thức tác chiến, huống hồ không ai biết trong rừng cây này có bẫy khác hay không, vọt vào rõ ràng là hành động không sáng suốt.

Nhưng quân sĩ U Châu thấy chết không sờn, không cần bất luận kẻ nào chỉ huy bọn họ đã tự động chia làm hai, một nhóm người không sợ chết tiên phong vọt tới trận địa của đối phương để kìm hãm vòng vây của địch.

Ngay cả Công Dương Hòe thấy một màn như vậy, ánh mắt cũng không khỏi lộ ra sự tán thưởng, khâm phục quân sĩ U Châu huấn luyện nghiêm chỉnh.

Nếu như đổi thành kẻ địch bình thường thì quân binh triều đình đã có thể toàn thân mà lui, chỉ tiếc...nhóm người này là do đích thân công chúa tiền triều chọn lựa, võ công nhất định rất giỏi. Quân U Châu tiến công cũng không có quấy rầy tiết tấu của bọn họ, những quân sĩ U Châu thân kinh bách chiến này vọt vào trong rừng cây thế mà cũng chỉ có thể ứng phó với kẻ địch, khó phân thắng bại.

Thấy không thể bắn tên vào kiệu của Nam Cung Tĩnh Nữ, người áo đen trên cây lập tức trốn lại vào tán cây, tìm một loại mũi tên mà trước đó hắn đã cột vào thân cây. Hắn lấy một mồi lửa ra khỏi lồng ngực, thắp lên...

Tiếng ngọn lửa phá không "vù vù vù" không dứt bên tai, mấy chục mũi tên lửa thi nhau bắn vào cỗ kiệu của Nam Cung Tĩnh Nữ...

Sắt tuy kiên cố, nhưng cũng sợ lửa...

Trên mũi tên kẻ địch bắn ra có bao dầu, mũi tên bắn trúng cỗ kiệu làm mấy bao dầu nổ tung. Sau mấy đợt chống cự, cỗ kiệu bốc cháy hừng hực!



Công Dương Hòe thấy cỗ kiệu cháy, tuyệt vọng hô: "Bệ hạ!"

Một tiếng "vù" vang lên, phó tướng quân U Châu từ trong lồng ngực lấy ra thiên tiễn, bắn lên ra tín hiệu với dưới chân núi.

May mắn chính là: Cửa kiệu làm đủ dày, tuy bên ngoài đang cháy hừng hực, nhưng người bên trong tạm thời không có bị thương, chỉ là khói theo khe hở tấm ván gỗ len vào trong kiệu, khiến cho Nam Cung Tĩnh Nữ ho khan.

Nam Cung Tĩnh Nữ lấy tay áo rộng che lại miệng mũi, cau mày không nói gì. Nam Cung Tố Nữ cũng rất vất vả, tuy cỗ kiệu của nàng không bị công kích nhiều, nhưng vật liệu làm ra cỗ kiệu của nàng không tốt bằng của Nam Cung Tĩnh Nữ. Nam Cung Tố Nữ che lại miệng mũi, hô lớn: "Tiếp tục chạy, không ai được dừng lại!"

Vì thế hai mươi bốn người nâng cỗ kiệu bị cháy chạy ở phía trước, văn võ bá quan vừa lăn vừa bò đi theo phía sau, đã có không ít người tử thương.

Đội ngũ dưới chân núi nhìn thấy tín hiệu cầu cứu, hai phần ba số quân lập tức chạy lên núi, những người còn lại ở yên tại chỗ bảo đảm an toàn cho Chước Hoa công chúa và Yến Dương công chúa trên kiệu liễn.

Hai mươi bốn lực sĩ U Châu thật vất vả mới khiêng cỗ kiệu chạy ra khỏi phạm vi mũi tên bao trùm, nhưng biến cố lại xảy ra...

Chỉ nghe một tiếng "rắc", thanh cột chính đỡ cỗ kiệu của Nam Cung Tĩnh Nữ vậy mà bị thiêu cháy. Bởi vì cỗ kiệu quá nặng, một thanh cột bị gãy thì những thanh khác cũng lần lượt gãy theo. Một tiếng "ầm vang", cỗ kiệu nặng ngàn cân trĩu xuống mặt đất...

Nam Cung Tĩnh Nữ lấy hai tay đè lại hai bên vách cỗ kiệu thì mới miễn cưỡng ổn định cơ thể, nhưng triều quan trên đỉnh đầu đế vương đã lung lay và rơi xuống. Một tiếng "rầm" vang lên, hai mươi bốn chuỗi hạt rơi xuống đất, phát ra những tiếng vang lanh lảnh.

Hơi nóng như thiêu đốt xuyên qua tấm ván truyền vào trong kiệu, Nam Cung Tĩnh Nữ đã có thể cảm nhận được lòng bàn tay đang nóng lên. Nàng biết, dù cho cỗ kiệu này không hỏng thì cũng không chống đỡ được bao lâu, vì thế nàng vặn móc vặn, từ bên trong đi ra.

Nam Cung Tố Nữ nghe được tiếng, gọi lớn: "Dừng kiệu!" Nàng cũng từ bên trong kiệu đi ra: "Bệ hạ?"

Nam Cung Tĩnh Nữ quay đầu lại, trông thấy các triều thần không bị thương thì cũng chật vật, nhưng kẻ mai phục đã không còn đuổi theo. Nam Cung Tĩnh Nữ tiếp tục tìm kiếm trong đám người...

Nam Cung Tố Nữ đi tới bên cạnh Nam Cung Tĩnh Nữ: "Bệ hạ đang nhìn cái gì? Đi nhanh đi!"

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Đại tỷ, lão Bát đâu?"

Tuy rằng gần đây tỷ đệ hai người rất không hòa hợp, nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ còn nhớ tới vị ấu đệ này.

Nam Cung Tố Nữ: "Bệ hạ mau xuống núi đi, khi nào an toàn thì phái người tìm là được, bệ hạ ở chỗ này chỉ khiến các tướng sĩ bó tay bó chân."

Nam Cung Tĩnh Nữ gật gật đầu, mặc cho Nam Cung Tố Nữ kéo lấy tay mình, hai tỷ muội nắm tay chạy xuống chân núi.

Chỉ là triều phục đế vương quá mức đẹp đẽ, quý giá và rườm rà, Nam Cung Tĩnh Nữ chạy vài bước liền bị vướng. Nam Cung Tố Nữ thấy vậy thì cắn răng ngồi xổm trước mặt Nam Cung Tĩnh Nữ: "Bệ hạ mau lên đây!"

Hốc mắt Nam Cung Tĩnh Nữ nóng lên: "Đại tỷ, nếu ngươi cõng ta, hai người chúng ta đều trốn không thoát. Hơn nữa...đường núi khó đi, sao ngươi cõng ta nổi? Vẫn là ta tự đi tương đối nhanh hơn."

Nam Cung Tố Nữ: "Triều phục đế vương quá mức rườm rà, bệ hạ đi không nhanh, chẳng lẽ muốn cho nam nhân cõng bệ hạ?"

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Chuyện xảy ra khẩn cấp nên không phải là không thể. Ai nguyện ý cõng trẫm và Quỳnh Hoa công chúa xuống núi thì sẽ được thưởng hậu hĩnh."

Không cần Nam Cung Tĩnh Nữ nhiều lời, đã có hai vị quân sĩ U Châu đi đến trước mặt hai người, uốn gối chuẩn bị. Hai tỷ muội nhảy lên lưng hai gã binh lính, chạy xuống chân núi.

Chạy được chốc lát, nhìn thấy viện binh đang chạy lên núi, Nam Cung Tĩnh Nữ mệnh tên binh lính kia dừng lại, leo xuống lưng hắn.



Bọn lính dồn dập quỳ trước mặt Nam Cung Tĩnh Nữ: "Chúng thần hộ giá muộn, xin bệ hạ thứ tội."

Nam Cung Tĩnh Nữ mắt phượng rùng mình: "Các ngươi lên trên núi hỗ trợ đi, chỉ chừa một hai người sống là được, đám người còn lại giết chết không tha. Ngoài ra, khống chế hết tăng nhân trong chùa Vạn Tượng cho trẫm, bảo vệ chư vị đại nhân bình an xuống núi, trẫm ở dưới chân núi chờ tin tốt của các ngươi."

Mọi người: "Vâng!"

Hai tỷ muội lại lần nữa tay nắm tay, đi xuống chân núi.

Tuy tạm thời không còn nguy hiểm, nhưng Nam Cung Tố Nữ lúc nào cũng bảo vệ Nam Cung Tĩnh Nữ. Trong lòng Nam Cung Tĩnh Nữ trăm mối cảm xúc ngổn ngang, chuyện hôm nay đối phương đã chuẩn bị kỹ càng, nếu không có hai cỗ kiệu làm bằng sắt kia thì có lẽ tỷ muội các nàng đã bỏ mạng trên núi. Nam Cung Tĩnh Nữ không khỏi mơ hồ nhớ lại lúc nhỏ, nhớ lại những ký ức đã có chút nhạt nhòa đó...

Nam Cung Tĩnh Nữ và Nam Cung Tố Nữ chênh nhau nhiều tuổi, khi Nam Cung Tĩnh Nữ còn chưa lớn thì Nam Cung Tố Nữ đã gả tới U Châu, cho nên ở trong trí nhớ của Nam Cung Tĩnh Nữ: Ký ức về Nhị tỷ Nam Cung Xu Nữ nhiều hơn là Đại tỷ.

Trải qua chuyện hôm nay, những ký ức đó ùa về như thác lũ, Nam Cung Tĩnh Nữ nhớ lại: Lúc nàng còn rất rất là nhỏ...nàng luôn quấn quít làm nũng với Đại tỷ, ngủ trong lồng ngực Đại tỷ, Đại tỷ còn từng nắm tay dạy nàng viết tên các huynh đệ tỷ muội. Ban đêm trước khi Đại tỷ xuất giá, Đại tỷ còn ôm nàng khóc một hồi, dặn dò nàng phải sống tốt.

Nghĩ đến đó, nỗi sợ trong lòng Nam Cung Tĩnh Nữ đột nhiên tan biến rất nhiều. Nhìn Đại tỷ đang che chắn trước mặt mình, Nam Cung Tĩnh Nữ đột nhiên cảm nhận được sự an tâm và ấm áp từ chính tình thân.

Nam Cung Tĩnh Nữ nắm thật chặt tay Nam Cung Tố Nữ: "Đại tỷ, cảm ơn ngươi. Hôm nay nếu không có ngươi..."

Nam Cung Tố Nữ: "Ngươi và ta là tỷ muội, nói những thứ này để làm gì? Bớt chút sức lực xuống núi trước tốt hơn."

Nam Cung Tĩnh Nữ cười cười, đi theo Nam Cung Tố Nữ từng bước xuống núi.

Nghe được âm thanh, Nam Cung Xu Nữ một tay ôm Tề Ngọc Tiêu, một tay xốc cửa sổ xe ngựa lên. Trông thấy tỷ muội của mình bình an trở về, Nam Cung Xu Nữ lập tức dẫn Tề Ngọc Tiêu ra xe ngựa: "Bệ hạ, Đại tỷ!"

Tề Ngọc Tiêu cũng chạy như bay đến trước mặt Nam Cung Tĩnh Nữ, dang hai tay bảo vệ Nam Cung Tĩnh Nữ: "Mẫu hoàng!"

Nam Cung Tĩnh Nữ thở phào một hơi, sờ sờ đầu Ngọc Tiêu: "Không có việc gì, có sợ không?"

Tề Ngọc Tiêu lắc lắc đầu: "Mẫu hoàng và Đại di nương có khỏe không? Có bị thương không?"

Nam Cung Tố Nữ cười nói: "May mà bệ hạ hồng phúc tề thiên, hữu kinh vô hiểm."

Nam Cung Xu Nữ: "Bệ hạ, Đại tỷ, lên xe ngựa hồi cung trước đi."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Không, trẫm đã hứa với các tướng sĩ sẽ ở dưới chân núi chờ bọn họ chiến thắng trở về."

Nam Cung Tố Nữ: "Nơi này không an toàn, bệ hạ vẫn nên đi về trước đi."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Không, nơi nguy hiểm nhất có lẽ là nơi an toàn nhất. Ta đại khái đoán được ai ở sau lưng sai khiến thích khách, kế sách của nàng ta sẽ không đơn giản như vậy, nói không chừng sẽ thừa dịp binh lực của chúng ta phân tán, trên đường vội vàng hồi kinh bắt đầu triển khai ám sát liên hoàn. Cho nên chúng ta cứ chờ ở nơi này, thích khách trên núi hẳn là rất nhanh sẽ được giải quyết. Đến lúc đó dù cho thích khách nơi khác có tấn công tới đây, chúng ta còn có thể thối lui lên núi, mượn địa lợi bảo vệ mình."

Nói tới đây, Nam Cung Tĩnh Nữ đột nhiên dừng lại, nàng có chút lo lắng cho Tề Nhan... Nửa bên cấm cung một người thị vệ cũng không có, lúc này nội đình vắng vẻ...lỡ như công chúa tiền triều nhận ra mưu kế của triều đình, có phải sẽ phái người nhân cơ hội này đến Cam Tuyền cung tìm hiểu?

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Công Dương Hòe!"



Công Dương Hòe: "Có thần!"

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ngươi lập tức chọn một đội binh mã hồi cung đi, mệnh Nội đình ty gõ vang trống triệu tập, tập hợp tất cả cung nhân của nội đình, dựa theo danh sách đối chiếu từng người một. Nếu phát hiện có người không xuất hiện...ngươi liền dẫn vài tên tâm phúc đến Cam Tuyền cung đi...đi tìm."

Công Dương Hòe: "Vâng!"

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Nếu như cung nhân và thị vệ nội đình đều có mặt, ngươi lập tức phong tỏa ba cửa cung của Cam Tuyền cung, tập hợp tất cả mọi người ở một chỗ, trông chừng bọn họ không cho bất cứ kẻ nào tự ý hành động, chờ trẫm hồi cung rồi định đoạt tiếp."

Công Dương Hòe: "Vâng!"

Nam Cung Tố Nữ: "Đợi đã!"

Công Dương Hòe: "Điện hạ còn gì phân phó?"

Nam Cung Tố Nữ ngược lại nói với Nam Cung Tĩnh Nữ: "Bệ hạ, lúc nãy không phải bệ hạ nói có lẽ sẽ có ám sát liên hoàn sao? Lúc này chia quân e là không khôn ngoan, hẳn là nên tập trung mọi người bảo vệ an nguy của bệ hạ mới phải!"


Nam Cung Tĩnh Nữ mím môi, ánh mắt lóe lên chút nôn nóng: "Đại tỷ!"


Nam Cung Tố Nữ bừng tỉnh, tiểu muội nhà nàng đang lo cho Tề Nhan trong cấm cung.


Nam Cung Tố Nữ thầm thở dài một tiếng: Nếu dùng tình sâu vô cùng, lúc trước cần gì phải hòa ly?


Nam Cung Tố Nữ thay đổi chủ đề: "Mời thái úy đại nhân dẫn người thăm dò đường cũng tốt, ngươi đi đi."


Công Dương Hòe nhìn nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ, chọn một đội nhân mã rời đi...


---

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK