Đến cuối cùng, Nam Cung Tĩnh Nữ vẫn không đến gặp Xuân Đào.
Ngày ấy, nàng nghe được tin liền vội vàng chạy tới, nhưng khi đến ngoài sân thì chợt dừng lại, làm sao cũng không thể bước thêm một bước.
Tề Nhan đứng chờ bên cạnh Nam Cung Tĩnh Nữ một lát, yên lặng nắm lấy tay nàng: "Điện hạ, chúng ta trở về đi."
Nam Cung Tĩnh Nữ im lặng không nói, mặc cho Tề Nhan kéo nàng rời đi.
Vào những ngày người người nhà nhà đến viếng bái, Xuân Đào thân phận thấp kém lại còn thắt cổ tự vẫn, Nam Cung Tĩnh Nữ không tới tất nhiên là hợp tình hợp lý. Huống hồ hậu sự của Xuân Đào được tổ chức long trọng, như vậy đã xem như ân điển ngập trời.
Xuân Đào cứ như vậy mà đi, im ắng rời khỏi công chúa phủ.
Tiểu viện cũng bị Nam Cung Tĩnh Nữ đóng lại, Thu Cúc cũng dọn tới một nơi ở khác.
Nam Cung Nhượng nghe vậy, còn mời vài vị cao nhân tới làm pháp cho Trăn Trăn công chúa phủ.
Từ sau khi Xuân Đào chết, tất cả mọi người trong phủ đều có thể cảm giác được: Điện hạ trầm mặc hơn lúc trước, cũng không còn mỉm cười nhiều nữa.
Tề Nhan vẫn giống như trước đây, mỗi buổi sáng nàng đều sẽ thỉnh an Nam Cung Tĩnh Nữ, hai người cùng nhau dùng đồ ăn sáng lại đến thư phòng đọc sách.
Nhưng Tề Nhan lại cảm thấy Nam Cung Tĩnh đang trốn tránh nàng, thậm chí bắt đầu tìm cớ để không đi học.
Nam Cung Tĩnh Nữ vẫn chưa mở miệng trách móc Tề Nhan, nhưng lại dùng cách thức im lặng này cự tuyệt nàng.
Dần dần, Tề Nhan cũng phẩm ra tư vị trong đó, vì thế nàng cũng chỉ thỉnh an Nam Cung Tĩnh Nữ, những thứ khác đều ngừng lại.
Tề Nhan lựa chọn một mình dùng bữa ở thiên viện, cố gắng không xuất hiện ở trước mặt Nam Cung Tĩnh Nữ.
Mấy ngày sau, bọn hạ nhân trong phủ cũng nhìn ra manh mối: Hai người vốn gắn bó keo đột nhiên nháo "cương".
Nam Cung Tĩnh Nữ cũng không biết vì sao bản thân lại như thế, nàng sợ gặp Tề Nhan cũng không phải vì nàng trách móc người nọ.
Mà là...
Mỗi khi nhìn thấy Tề Nhan, nàng đều sẽ nhớ tới Xuân Đào, nhớ tới những ngày tháng chủ tử ba người các nàng đã từng ở bên nhau.
Nàng còn chưa thể thản nhiên chấp nhận chuyện Xuân Đào dùng cách thức như vậy rời khỏi đây. Đêm khuya tĩnh lặng, Nam Cung Tĩnh Nữ cũng sẽ áy náy nghĩ: Tề Nhan sẽ hiểu tâm tình của nàng chăng? Xin người nọ cho nàng thêm một ít thời gian...
Ngày hai mươi lăm tháng năm năm Cảnh Gia thứ chín, trưởng nữ của Nam Cung Nhượng - Quỳnh Hoa công chúa ở trong kinh sinh hạ Lân nhi.
Mười ngày sau, Lạc Bắc truyền đến tin chiến thắng: Hai tòa thành Di châu, Thanh Châu bị người dị tộc xâm chiếm đều đã được đoạt lại. Đội quân của dư nghiệt bắc Kính Quốc Khất Nhan A Cổ Lạp tan đàn xẻ nghé, Trấn Bắc Tướng quân Thượng Quan Võ suất lĩnh đại quân truy kích tiêu diệt.
Nam Cung Nhượng long tâm đại duyệt, ban tên cho ngoại tôn: Thượng Quan Phúc.
Lục Quyền vẫn dưỡng bệnh ở suối nước nóng, cuối cùng người được chọn lĩnh binh lần này là em vợ của Lục Quyền - Đinh Nghi. Hắn cùng nhi tử Đinh Phụng Sơn dẫn theo ba mươi vạn đại quân đến Lạc Bắc.
Nhưng Nam Cung Nhượng lại hạ thêm một thánh chỉ đầy thâm ý: Sau khi đại quân đến Lạc Bắc, giao cho Trấn Bắc Tướng quân toàn quyền thống lĩnh, phụ tử Đinh gia chỉ có thể làm phó tướng dưới trướng Thượng Quan Võ...
Chiến báo đại thắng được truyền đi từ trạm dịch bên bờ Lạc thủy, quan truyền lệnh cầm lệnh kỳ đi suốt mười sáu tuyến đường, hô lớn "đại thắng" từ đó đến kinh thành.
Rất nhanh, bá tánh Vị Quốc đã biết tin triều đình thắng trận, từng nhà giăng đèn kết hoa, lòng dân tăng vọt.
Nhưng bá tánh Vị Quốc lại không biết, thủ lĩnh phản quân "Khất Nhan A Cổ Lạp" đã từng suất lĩnh đại quân chém giết đến bờ Lạc thủy...
Nam Cung Nhượng xây dựng chín châu và tám mươi mốt quận ở Lạc Bắc, đây cũng là lý do bọn họ sở dĩ bại trận nhanh như vậy.
Hắn chia thảo nguyên vốn rộng lớn thành mấy khối nhỏ, đội ngũ Khất Nhan A Cổ Lạp suất lĩnh quá dài, có thể nói là có thể đi sâu vào lòng địch, nhưng lại không thể chiếm lĩnh tất cả thành trì ở giữa. Đại quân của Thượng Quan Võ vừa đến, người thảo nguyên liền bị tấn công ở hai bên, rất nhanh đã chạy tứ tán.
Rất nhiều tướng quân Vị Quốc cười nhạo dư nghiệt thảo nguyên hữu dũng vô mưu, không biết mang binh, nhưng chỉ có vài người nghĩ thông suốt nội tình trong đó.
Trận chiến này, phản quân thảo nguyên tổng cộng tàn sát hơn năm mươi vạn bá tánh ở hai thành trì Di Châu và Thanh Châu.
Cửa thành vừa vỡ, người thảo nguyên liền phóng ngựa chạy băng băng, gặp ai thì lập tức giết người đó...
Hai thành Di Châu và Thanh Châu không còn ai, có thể thấy được xác chết hư thối ở bất cứ đâu, máu tươi ngập trời.
Từ sau khi thảo nguyên bị người Vị Quốc chiếm lĩnh, người thảo nguyên đã không còn được đối đãi như con người suốt mười năm, bọn họ đã sớm hận thấu người Vị Quốc.
Không cần "Khất Nhan A Cổ Lạp" hạ lệnh, bọn họ sẽ tự động giết sạch tất cả người Vị Quốc bọn họ trông thấy.
Lần đại chiến này, thật lòng mà nói thì quân sĩ Vị Quốc thương vong không nghiêm trọng lắm, người có quan hàm cao nhất bỏ mình chính là Tiết độ sứ Bắc Cửu Châu: Nạp Cổ Tư Ngạch Nhật Hòa...
Theo như quân sĩ tham chiến hồi triều nói: Vóc người "Khất Nhan A Cổ Lạp" cao hai trượng, mặt mũi hung tợn vô cùng đáng sợ.
Đỉnh đầu hắn không có lông tóc, khắp người đều là những vết sẹo dữ tợn. "Khất Nhan A Cổ Lạp" ngồi trên một con ngựa trắng, cầm hai thanh loan đao có răng cưa trong tay, dũng mãnh một địch một vạn.
Chỉ suất lĩnh mấy trăm thiết kỵ, một mình hắn bất ngờ tập kích Trường Thủy thành nằm ở bờ Lạc thủy, thừa dịp đại quân đang cố sức qua sông, bọn chúng xông vào đại doanh của Tiết Độ Sứ trước khi viện quân tới, sau đó liền thấy đầu của Ngạch Nhật Hòa treo ở bên hông "Khất Nhan A Cổ Lạp". Hắn trúng mấy mũi tên mà không ngã, máu tươi nhiễm hồng chiến mã của hắn, nhưng không có một ai dám tiến lên một bước, cứ như vậy để hắn chạy thoát...
Sử xưng trận này là "Cuộc chiến Thanh Di", sau khi chiến báo đại thắng truyền đến tai thiên tử, Nam Cung Nhượng hạ một thánh chỉ: Chôn sống toàn bộ nô lệ dị tộc đang bị giam giữ ở các phủ Lạc Nam.
Vì ngăn chặn lòng dân oán hận, Nam Cung Nhượng đặc biệt sai người ghi lại số bá tánh thương vong ở Di Châu và Thanh Châu, dán lên bố cáo các châu phủ.
Không có ai nghi ngờ ý chỉ của Nam Cung Nhượng, thậm chí còn có rất nhiều phú thân kéo nô lệ dị tộc mình mua đến cửa chợ rồi tự mình hành hình bọn họ.
Năm mươi vạn bá tánh Vị Quốc thiệt mạng trong "Cuộc chiến Thanh Di", cừu hận của toàn bộ Vị Quốc đối với người dị tộc đạt tới đỉnh điểm.
Có vài nô lệ thảo nguyên may mắn làm nha đầu thông phòng cho nhà giàu Vị Quốc, đù đã sinh hài tử nhưng bọn họ cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Còn có vài người có chút đam mê đặc thù mua người thảo nguyên trở về làm luyến đồng. Dù cho người thảo nguyên đó đã nói tiếng phổ thông Vị Quốc vô cùng lưu loát, nhưng họ cũng đều bị giết.
Cách bá tánh Vị Quốc phân biệt người dị tộc đơn giản mà thô bạo: Người có màu mắt dị hợm, không thể lấy ra hộ tịch để chứng minh thì đều sẽ bị xử lý.
Chỉ mười lăm ngày, tấu chương ở các nơi giống như hoa tuyết bay đến triều đình: Đã chôn sống hơn một trăm ba mươi vạn dư nghiệt dị tộc, còn có một số nô lệ lẩn trốn nhưng triều đình vẫn đang truy nã.
Tề Nhan tất nhiên không thể biết được chuyện này. Bởi vì Nam Cung Tĩnh Nữ không quan tâm đến những chuyện như vậy, cho nên nàng cũng không thể biết được.
Nhưng vào ngày Thượng Quan Phúc đầy tháng, Tề Nhan và Nam Cung Tĩnh Nữ cùng đi hỏi thăm sức khỏe cháu ngoại trai. Nam Cung Tĩnh Nữ chuẩn bị khóa trường mệnh cho Thượng Quan Phúc, còn Tề Nhan thì tự mình viết một bức Bách Phúc đồ.
Hôm ấy Nam Cung Tĩnh Nữ rất vui vẻ, kể từ khi Xuân Đào qua đời hai tháng, đây là lần đầu tiên nàng thân mật ôm lấy cánh tay Tề Nhan, vui mừng nói: "Tề Nhan, nguyện vọng của bản cung đã thành hiện thực rồi!" Nam Cung Tố Nữ bình an sinh hạ Lân nhi.
Vú nuôi ôm Thượng Quan Phúc tới, Nam Cung Tĩnh Nữ chính là người đầu tiên chạy đến, nàng vươn ngón tay chọc chọc khuôn mặt nhỏ phấn nộn của đứa nhỏ: "A, sao hắn lại nhỏ như vậy?"
Nam Cung Xu Nữ cười nói: "Hài tử mới đầy tháng đều chỉ lớn như vậy, khi ấy ngươi cũng nhỏ xíu như thế thôi."
Đại công chúa Nam Cung Tố Nữ dựa vào đầu giường, thấy tiểu muội nhà mình nhìn chằm chằm hài tử thì nói: "Vú nuôi, ngươi đưa Phúc nhi cho Tĩnh Nữ ôm một cái đi."
Nam Cung Tĩnh Nữ liên tục xua tay: "Không được không được, ta sợ đụng đau hắn."
Nam Cung Tố Nữ biết Nhị muội và muội phu không hòa thuận, thấy phu thê Tam muội gắn bó keo sơn thì trêu ghẹo: "Tiểu muội thích hài tử như thế, còn không thừa dịp còn trẻ cùng muội phu sớm sinh một đứa đi?"
Tề Nhan còn bình tĩnh, nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ lập tức đỏ mặt không biết làm sao. Nam Cung Tố Nữ chỉ nghĩ muội muội nhà nàng da mặt mỏng, vì thế vui vẻ mỉm cười.
Nam Cung Tĩnh Nữ trộm liếc nhìn Tề Nhan, sau đó ngồi vào mép giường: "Đại tỷ, khi nào thì Đại tỷ phu trở về?"
Nam Cung Tố Nữ bất đắc dĩ than một tiếng: "Các ngươi đều lui xuống đi."
"Vâng."
Đến khi bọn hạ nhân đều rời đi, Nam Cung Tố Nữ mới chiêu đãi ba người ngồi xuống, nói: "Mấy ngày trước, phụ hoàng phái người đến đây nói, khoảng thời gian này phò mã sẽ không về."
Nam Cung Tĩnh Nữ nghi hoặc hỏi: "Vì sao lại như vậy? Bản cung nghe nói, hình như Lạc Bắc đã thắng trận...đúng không Nhị tỷ?"
Nam Cung Xu Nữ lắc đầu: "Bản cung không quan tâm đến những chuyện này."
Nam Cung Tố Nữ tiếp lời: "Đã đánh thắng, nhưng bọn tặc nhân này đúng là kẻ cắp táng tận lương tâm, còn giết sạch người ở Di Châu và Thanh Châu..."
Ba người đều kinh hãi, khẩn trương nhìn Nam Cung Tố Nữ, nàng thấp giọng nói tiếp: "Phụ hoàng thương cảm nên có nói vài câu với bản cung, nghe nói là Tiết độ sứ ở Cửu Châu bị thủ lĩnh phản quân giết chết, phụ hoàng hạ lệnh buộc phò mã phải bắt sống thủ lĩnh phản quân hồi triều. Phò mã đã suất lĩnh đại quân đuổi theo hướng bắc, một chốc cũng chưa về."
Nam Cung Tĩnh Nữ kích động đứng lên, cả giận nói: "Bọn người dị tộc này thật đúng là không còn nhân tính! Đó chính là bá tánh hai châu! Thật sự nên bắt toàn bộ bọn họ lại, ngàn đao bầm thây ra!"
Nam Cung Tố Nữ kéo cánh tay của tiểu muội nhà mình: "Ngươi ngồi xuống, những gì ta nói với ngươi đều là bí mật trong quân, ngươi cao giọng như vậy làm gì?"
Nam Cung Tĩnh Nữ bĩu môi rồi ngồi trở về, vẫn căm giận nói: "Phụ hoàng nhất định sẽ không tha cho bọn họ."
Nam Cung Tố Nữ trả lời: "Ngươi nói đúng, phụ hoàng đã hạ chỉ giết sạch tiện nô dị tộc đang bị giam giữ ở các châu phủ."
Nam Cung Tĩnh Nữ hít ngược một hơi khí lạnh, không nói nên lời.
Nam Cung Xu Nữ kinh ngạc nói: "Nô lệ dị tộc trải rộng ở các châu, nhân số đông đảo, làm sao..."
Nam Cung Tố Nữ than nhẹ một tiếng: "Nghe nói đã lần lượt chôn sống hơn một trăm ba mươi vạn người."
Tề Nhan rũ đầu, đôi tay nàng đặt trên đầu gối gắt gao bóp lấy đùi, cắn chặt khớp hàm làm cho hơi thở của bản thân không hỗn loạn.
Đây là một hồi báo thù!
Người giả mạo nàng nhất định là bộ hạ cũ của Xanh Lê bộ!
Sẽ là hắn sao?
Một trăm ba mươi vạn!
Nam Cung lão tặc nô dịch người thảo nguyên hơn mười năm, đợi đến khi người thảo nguyên xây dựng xong thành trì kiên cố, hắn liền tìm cớ giết sạch đồng bào của nàng!
Tề Nhan rời khỏi ghế, Nam Cung Tố Nữ hỏi: "Muội phu làm sao vậy?"
Hai người kia cũng nhìn lại, Tề Nhan rũ mắt không dám nhìn ba nữ nhỉ của kẻ thù, nàng sợ bản thân không thể kiềm được nỗi hận trong lòng.
Nàng nâng cánh tay cẩn thận hành lễ: "Ba vị điện hạ thứ tội, Tề Nhan là ngoại thần nên không dám nghe lén chính sự, xin phép được cáo lui trước."
Nói xong, nàng mặc kệ ba người phía sau, vội vàng rời đi.
Nam Cung Tố Nữ nhíu mày, mắt lộ ra không vui: "Muội phu đây là ý gì?"
Nam Cung Tĩnh Nữ vừa muốn đuổi theo, nghe được trưởng tỷ nói vậy thì lại ngồi trở về, đau lòng giải thích một phen.
Sau khi biết chuyện Tề Nhan bị phụ hoàng khiển trách vì cầu tình cho Công Dương phủ, Nam Cung Tố Nữ thoải mái nói: "Làm khó muội phu."