Có lẽ ở dân gian, Trăn Trăn công chúa dù có tôn quý như thế nào đi chăng nữa thì người cũng không thể sánh ngang với hoàng tử. Nhưng ở trong nội đình này đây, tất cả mọi người đều biết rõ: Chỉ cần tân đế chưa đăng cơ thì Nam Cung Tĩnh Nữ vĩnh viễn là người tôn quý thứ hai, ngay cả người lúc trước được thánh sủng hậu đãi như Nhã Quý phi cũng khó có thể lay động nàng.
So với sự thịnh nộ lúc đến, tâm trạng Nam Cung Tĩnh Nữ khi rời đi rõ ràng là bất đồng.
Nam Cung Tĩnh Nữ ngồi lên kiệu liễn liền không nói một lời. Thu Cúc gọi hai lần nhưng nàng cũng không đáp, vì thế Thu Cúc bèn làm chủ: "Quay về Vị Ương cung."
Thân thể Tề Nhan thật sự có di chứng để lại, nhưng ngự y lại nói không chắc là do dịch bệnh gây ra.
Nếu chỉ có một vị ngự y nói vậy thì cũng liền thôi, nhưng ba vị ngự y giàu kinh nghiệm nhất Ngự Y viện đều bảo như thế, Nam Cung Tĩnh Nữ thật sự rất khó hiểu.
Dưới sự chất vấn không ngừng của Nam Cung Tĩnh Nữ, cuối cùng Vương ngự y cũng không dám khẳng định. Tuy trong lòng hắn đã có kết luận, nhưng thấy Trăn Trăn điện hạ để ý phò mã như thế, hắn cũng không dám khẳng định chắc nịch.
Vạn nhất hắn chẩn bệnh sai... Chẳng phải là tính mạng hắn sẽ gặp nguy hiểm sao?
Với tư tưởng không mong công lao, chỉ cầu không sai sót, Vương ngự y sửa lời: Y đạo bác đại tinh thâm, hạ thần cũng không dám hoàn toàn kết luận nguyên nhân bệnh của phò mã gia. Có lẽ là vị thế ngoại cao nhân cứu phò mã gia đã dùng một loại dược liệu thần kỳ nào đó, cũng có thể là Đinh Dậu đã điều chỉnh phương thuốc khi phụ trách chăm lo sức khỏe của phò mã gia...
Hai vị Phó viện trưởng còn lại hiểu ý nên đều mở miệng phụ họa, trực tiếp đẩy trách nhiệm cho người đeo mặt nạ và Đinh Dậu.
Lấy tâm trí hiện tại của Nam Cung Tĩnh Nữ, sao nàng có thể không nhận ra sự xoay vần trong đó? Nhưng chỉ cần đụng tới chuyện có liên quan đến Tề Nhan, Nam Cung Tĩnh Nữ lập tức theo bản năng tô son trát phấn [1], không chút nào hoài nghi.
[1] Tô son trát phấn: Ở đây, câu này ý chỉ việc che đậy khuyết điểm và những điều xấu xa.
Bảy năm qua Tề Nhan đối đãi nàng rất tốt, từng chuyện như giọt nước suối âm thầm thấm vào mỗi một góc ngách cuộc đời Nam Cung Tĩnh Nữ. Tuy bảy năm qua cũng từng có những chuyện không như ý, nhưng hiện giờ Nam Cung Tĩnh Nữ đã lĩnh ngộ chút đạo phu thê: Gắn bó như môi với răng còn va chạm, huống chi là hai người chứ?
Tuy đoạn tình cảm này không bằng phẳng, nhưng nếu so với những cuộc chỉ hôn trên danh nghĩa từ bao đời nay thì nàng đã rất hạnh phúc, ít nhất lòng bọn họ đều có hình bóng của đối phương, tính cách cũng phù hợp.
Từ khi quyết định trở thành nữ đế tới nay, Nam Cung Tĩnh Nữ đã trưởng thành rất nhiều, nàng cũng đã hiểu vì sao thế nhân đều bảo: Vô tình nhất là nhà đế vương.
Tề Nhan, trở thành thành trì kiên cố giúp Nam Cung Tĩnh Nữ đánh vỡ câu nói thế nhân lưu truyền. Nam Cung Tĩnh Nữ rất tin, nàng và Tề Nhan sẽ khác.
Mấy năm nay Tề Nhan đối đãi với nàng tốt như thế nào, Nam Cung Tĩnh Nữ nàng đều ghi tạc trong lòng: Đối phương đứng trên cung đạo si ngốc chờ đợi, khi té ngựa thì phấn đấu quên mình để che chở nàng, vì giúp nàng bước lên ngôi vị nữ đế mà mấy lần lâm vào nguy hiểm, nhưng người này chưa bao giờ có nửa câu oán hận... Gần nhất, Tề Nhan kéo lê thân thể bệnh tật chỉ để nói ra những lời nhìn xa trông rộng từ tận đáy lòng.
Thử hỏi một người như vậy, sao Nam Cung Tĩnh Nữ có thể hoài nghi?
Rất nhanh Nam Cung Tĩnh Nữ đã đưa ra kết luận: Nhất định là ba vị ngự y nghĩ sai rồi, chờ đến khi y quan chuyên chúc của Tề Nhan trở về thì nàng sẽ hỏi cho rõ ràng.
Nam Cung Tĩnh Nữ thoát khỏi dòng suy nghĩ: Di chứng của Tề Nhan nhất định là do dịch bệnh gây ra, bằng không, sao màu mắt của Tề Nhan lại khác hẳn với người thường?
Cuối cùng, sự bình tĩnh của Nam Cung Tĩnh Nữ lại lần nữa bị tình yêu hòa tan. Tuy nàng không hiểu y thuật, nhưng chỉ nhìn màu mắt của Tề Nhan, nàng đã kết luận màu mắt của đối phương như vậy nhất định là vì bệnh. Bằng không, sao màu mắt người có thể thay đổi đột ngột được?
Nếu như Nam Cung Tĩnh Nữ có thể bớt yêu Tề Nhan một chút, nếu như nàng có thể không tin tưởng Tề Nhan như vậy, chỉ cần hơi suy luận một chút thì nàng sẽ có thể chạm đến chân tướng sâu nhất.
Rốt cuộc là màu mắt của Tề Nhan thay đổi là vì dịch bệnh, hay tất cả đều là lời nói dối một tay Tề Nhan dựng lên?
Chỉ có một khúc quanh nhỏ giữa hai người, nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ không dám vượt qua, cái ngăn trở nàng...chính là thứ tình yêu thâm nhập vào tim phổi, khắc cốt ghi tâm kia.
Thành thân bảy năm, Tề Nhan cũng vậy, Nam Cung Tĩnh Nữ cũng thế...bọn họ chưa bao giờ nói "yêu" đối phương, nhưng như vậy thì có làm sao?
Nguyên nhân bệnh và màu mắt chỉ là một khúc quanh nho nhỏ, nói không chừng Nam Cung Tĩnh Nữ có thể lập tức nhận ra, cũng có thể...nàng cả đời cũng nhìn không thấu.
Đinh Dậu thì sao?
Một người không cha không mẹ và bị người mặt nạ nuôi lớn như Đinh Dậu, sao có thể để tang cho ai được chứ? Vậy thì hắn đang ở đâu?
Trong một ngôi miếu hoang tàn ở kinh kỳ, có một đám ăn xin với đủ mọi loại tuổi tụ tập bên nhau, bọn họ mặc quần áo rách nát.
Hết mưa thu đến trời chuyển lạnh, tiết trời lạnh lẽo sau thu khiến người ta không kịp chuẩn bị. Đám ăn xin này suốt ngày ăn không đủ no, áo rách quần manh, dù thời tiết biến hóa rất nhỏ thì bọn họ cũng bị ảnh hưởng rất nhiều.
Một tiếng "kẽo kẹt" vang lên, cửa ngôi miếu đổ nát bị đẩy ra, một đôi ủng bước qua ngạch cửa, dường như sự xuất hiện của nó không hợp với hoàn cảnh.
Trong không khí tràn ngập mùi tanh, mà người tới cũng không thể khiến cho mấy người ăn xin trong miếu phản ứng.
Có vài hài tử choai choai rúc vào lồng ngực mẫu thân, có vài người thì đang ngủ, nhưng tất cả ăn xin còn thức đều dại ra, ánh mắt trống rỗng vô thần.
Đinh Dậu nâng tay áo lên che miệng mũi lại, lòng hắn rất khinh thường: Chủ nhân nói không sai, Vị Quốc quả nhiên sắp tận rồi. Nơi này cách kinh thành chưa đến hai trăm dặm, vậy mà đã có nhiều ăn xin tụ tập như vậy.
Đinh Dậu lấy cái sọt trên lưng xuống. Một tên ăn xin đứng gần hắn nhất đột nhiên ngồi bắn dậy, ánh mắt sáng lên, cánh mũi mấp máy.
Đinh Dậu lui ra ngoài, cái chân còn lại của hắn thậm chí còn không thèm bước vào ngôi miếu đổ nát này.
Trong ngôi miếu đột nhiên trở nên ồn ào, đám ăn xin nhìn thấy đồ vật trong sọt thì lập tức bao vây. Đó là một cái sọt đầy bánh bao! Còn là bánh bao trắng rất to!
Một người ăn xin khỏe mạnh dùng một tay nắm chặt lấy cái sọt, cái tay khác thì cầm bánh bao nhét hết vào miệng. Hắn liều mạng nhấm nuốt, dù hai má đã phồng lên nhưng hắn vẫn nhanh tay cầm một cái bánh bao đặt ngay miệng, sau đó lại dùng bàn tay dơ bẩn kia ôm bánh bao vào lồng ngực...
Đám ăn xin đã sớm vây quanh cái sọt, có một ít nữ tử chen vào không được nên chỉ đành ở bên ngoài tuyệt vọng khóc kêu.
Có thể bao vây cái sọt đều là nam tử, hành động của bọn họ không khác gì tên ăn xin đầu tiên.
Cuối cùng, không biết là bánh bao trong lồng ngực ai đã xé rách lớp vải mục, làm cho bánh bao rơi rụng đầy đất. Tên ăn xin kia tuyệt vọng kêu lên, hắn phải giữ lại số bánh bao còn sót trong tay, cho nên không còn tay nào đi nhặt bánh bao rơi.
Mấy hài tử choai choai sáng mắt lên, chúng chui qua khe hở dưới khố đám người lớn, không màng đến việc mình sẽ bị giẫm lên. Chúng ngậm một cái bánh bao vào trong miệng, có thể nhặt được bao nhiêu thì liền nhặt bấy nhiêu, khi không còn cầm được nữa thì mới bò về đưa cho mẫu thân của mình, sau đó lập tức quay lại tiếp tục nhặt bánh bao.
"Là nhân thịt!" Không biết là ai hô lên, đám ăn xin cũng vì vậy mà càng phát điên.
Một cái sọt bánh bao rất nhanh đã bị chia ra, đám ăn xin hoặc tốp năm tốp ba, hoặc đơn độc rúc trong góc.
Có người đưa lưng về phía mọi người, còn có người cảnh giác nhìn về phía trước, không ngừng nhét bánh bao vào miệng mãi đến khi miệng bóng nhẫy. Vỏ bánh bao trắng nõn trào ra ngoài khóe miệng, lại bị những ngón tay dơ bẩn đó nhét lại vào trong.
Một tên ăn xin nào đó đột nhiên nghẹn ngào, hai tay hắn siết chặt lấy cổ, khuôn mặt lộ vẻ thống khổ, nhưng hắn vẫn cắn chặt khớp hàm, không chịu nhả bánh bao trong miệng ra.
Chỉ trong giây lát, tên ăn xin kia lập tức ngã xuống đất. Người đã lâu không ăn cơm không chịu nổi cách ăn uống như vậy.
Sau khi tên này ngã xuống, mấy người ăn xin bên cạnh hắn liền vây quanh, chỉ trong chớp mắt đã cướp hết mấy cái bánh bao vương vãi trên người hắn.
Đến nỗi tên ăn xin này sống hay chết, không có ai để ý tới.
Ở ngôi miếu hoang tàn này, mỗi ngày đều có người chết, hoặc là đói chết, hoặc là trộm đồ rồi bị người ta bắt lại đánh trọng thương không khỏi.
Thấy nhiều thì cũng quen.
Thà chết vì ăn no căng còn hơn là chết đói, không có ai xem đây là cảnh báo, tất cả mọi người đều ăn ngấu nghiến.
Một lát sau, trong ngôi miếu đổ nát ấy vang lên những tiếng kêu tuyệt vọng...
Đinh Dậu đang ngồi dựa vào gốc cây, hắn lấy cái đồng hồ cát ra khỏi lồng ngực và ghi chép lại thời gian. Đợi thêm một lát, hắn mới lại lần nữa đi vào ngôi miếu. Theo một tiếng kêu kẽo kẹt, hắn đưa mắt nhìn vào trong, đám ăn xin kia đã nằm ngổn ngang trên mặt đất.
Đinh Dậu rời đi, mà hắn cũng không thèm quay đầu lại. Vào canh giờ này ba ngày sau, hắn mang theo một cái ấm nước tới, lại lần nữa đi vào ngôi miếu, mà đám ăn xin bên trong vẫn giữ tư thế như cũ.
Đinh Dậu lấy khăn che mặt, sau khi bước vào ngôi miếu, hắn mở ấm nước ra rồi lấy một cây ống trúc hẹp mà hắn đặc chế, từng chút rót chất lỏng trong ấm nước vào miệng những người ăn xin này.
Không sai, Đinh Dậu đang nghiên cứu chế tạo phương thuốc giả chết, đây đã là lần thứ ba hắn dùng những người ăn xin làm thí nghiệm.
Sau khi rót thuốc vào miệng những người ăn xin này, Đinh Dậu xoay người bước ra khỏi ngôi miếu. Hắn vẫn ngồi dưới táng cây khô kia, giương mắt nhìn canh giờ như ba ngày trước.
Hai canh giờ sau, Đinh Dậu quay lại ngôi miếu, kiểm tra mạch đập của từng người. Hắn ảo não chậc lưỡi một tiếng: "Lại thất bại."
Cây đuốc ném lên đống rơm rạ, ngôi miếu được làm bằng gỗ cháy lên hừng hực.
Tuy tâm trí của Đinh Dậu không bằng Tề Nhan, nhưng tâm địa của hắn đã hoàn toàn giống hệt người đeo mặt nạ.
Đinh Dậu vốn là người Vị Quốc, nhưng dưới sự dạy dỗ của người đeo mặt nạ, hắn không có chút nào thương cảm cho đất nước này, thậm chí là còn căm ghét.
Vì bảo đảm phương thuốc giả chết không bị lộ ra ngoài, mặc dù có thất bại thì Đinh Dậu đều sẽ phóng lửa, thiêu sạch không để lại gì.
Đinh Dậu cũng không có nói cho Tề Nhan nghe kế hoạch của hắn, mà Tề Nhan còn tưởng rằng Đinh Dậu nghe lời khuyên của nàng nên đã rời đi. Cũng không biết sau khi biết được chuyện này, Tề Nhan sẽ có cảm tưởng thế nào?
Mỗi ngày sau khi lâm triều xong, Nam Cung Tĩnh Nữ đều sẽ tới làm bạn với Tề Nhan, nhưng khí sắc của Tề Nhan mãi mà vẫn không tốt lên.
Tâm bệnh khó trị, đối với Tề Nhan lúc này mà nói: Nam Cung Tĩnh Nữ không khác gì rượu độc.
Mỗi ngày Tề Nhan đều chờ Nam Cung Tĩnh Nữ tới, quý trọng mỗi khắc được ở cùng đối phương.
Nhưng đêm khuya tĩnh lặng, Tề Nhan sẽ nghĩ đến tương lai của nàng và Nam Cung Tĩnh Nữ, vì thế khúc mắc càng sâu.
Vương ngự y của Ngự Y viện chẩn bệnh: Bệnh tình của Tề Nhan đã cải thiện, nhưng ngũ tạng Tề Nhan buồn bực cho nên khí sắc Tề Nhan mới kém như vậy.
Nam Cung Tĩnh Nữ nghe vậy thì giận dữ, càng cảm thấy Viện trưởng này không còn dùng được, còn dự định dán hoàng bảng đi tìm danh y.
Nhưng trước đó, Nam Cung Tĩnh Nữ nghe theo kế hoạch của Tề Nhan, bắt chước giọng điệu của Nam Cung Nhượng để hạ thánh chỉ: Lệnh Quỳnh Hoa công chúa Nam Cung Tố Nữ và trưởng tử Thượng Quan Phúc hồi kinh đoàn tụ.
Trong triều, chuyện Tề Nhan tự ý điều động quân binh địa phương cũng không thể kéo dài được nữa.
Dường như mỗi ngày Binh bộ và Hình bộ đều sẽ dâng tấu buộc tội Tề Nhan, cách dùng từ cũng càng khẩn thiết: Chuyện đóng quân có liên quan đến sự yên ổn của xã tắc, nếu bệ hạ không phạt thì sau này mọi người sẽ xem thường quốc pháp, như vậy quốc không còn là quốc rồi...
- --
Các bạn đừng quên vote 1 sao để tiếp sức cho mình nhe. Cảm ơn các bạn rất nhìuuu
\(^▽^)/