Cát Nhã trả lời: "Ta được sinh ra vào năm a ba bốn mươi chín tuổi, là nữ nhi nhỏ nhất trong tộc. A ba yêu thương ta nhất, vẫn luôn dưỡng ta ở dưới gối. Hiện giờ a ba đã trở về vòng tay ấm áp của thiên thần, người mà a ba không nỡ bỏ xuống nhất cũng là ta."
Ánh mắt Nam Cung Nhượng toát ra chút cảm khái: "Công thần ngày xưa phó thác hòn ngọc quý trên tay cho trẫm, trẫm chắc chắn sẽ bảo vệ ngươi một đời chu toàn."
"Tứ Cửu."
"Có nô tài."
"Nghĩ chỉ, sách phong Cát Nhã công chúa làm Chiêu nghi, ban tự Nhã."
"Tuân chỉ."
Cát Nhã nói: "Cảm ơn bệ hạ thành toàn."
Cuối cùng Nam Cung Nhượng cũng lộ ra ý cười, vẫy vẫy tay: "Tới, ngồi ở bên cạnh trẫm."
Không khí trong sân ngưng trọng như sắp nhỏ ra nước. Từ sau khi Nguyên Hậu Mã thị hoăng thệ, Nam Cung Nhượng không cho phép bất cứ nữ tử nào ngồi bên cạnh hắn trong những dịp trọng đại như vậy.
Cao quý như Huệ Quý phi, hiền lương như Hiền phi, thậm chí Lương phi có dung mạo giống với Nguyên Hậu đều dùng hết tất cả thủ đoạn, nằm mơ cũng muốn ở bên cạnh Nam Cung Nhượng trong những dịp trang trọng, nhưng bọn họ đều không có thành công.
Hậu vị bỏ không, có thể ngồi ở bên cạnh Nam Cung Nhượng ý nghĩa phi phàm.
Cát Nhã không rõ đạo lý này, nhưng người khác lại hiểu rõ.
Nam Cung Tĩnh Nữ trơ mắt nhìn Cát Nhã tự nhiên ngồi ở bên cạnh phụ hoàng, lòng nàng nhói đau, hốc mắt đỏ lên: Vị trí kia là của mẫu hậu.
Rõ ràng là phụ hoàng đã từng nói, cả đời này hắn tuyệt đối sẽ không để bất kỳ nữ nhân nào có được hết thảy những thứ mẫu hậu nàng từng có, như vậy Cát Nhã đây lại là gì?
Nàng ta còn nhỏ tuổi hơn vài vị hoàng huynh của nàng đây...
Nam Cung Xu Nữ cũng ngũ vị tạp trần, mẫu thân của nàng ở bên phụ hoàng nửa đời, sinh hạ một vị công chúa nhưng chỉ được phong làm Chiêu dung, vị công chúa thảo nguyên này chưa thị tẩm mà phân vị đã cao hơn mẫu thân nàng...
Sau khi thị tẩm, tất cả phi tần có phân vị thấp hơn đều phải đến cung nàng ta để thỉnh an. Tưởng tượng đến cảnh mẫu thân của mình phải quỳ trước mặt một vị thiếu nữ mười chín tuổi, gọi nàng ta một tiếng "tỷ tỷ", Nam Cung Xu Nữ chợt cảm thấy vô cùng bi thương.
Nam Cung Nhượng khó kiềm lòng nổi, hắn kéo tay Cát Nhã rồi vuốt ve, mà Cát Nhã không những không né mà ngược lại còn mềm như bông dựa vào Nam Cung Nhượng: "Lúc nãy ta quên nói với bệ hạ một chuyện."
"Ồ? Là chuyện gì?"
"Về vị tặc tướng kia, Khất Nhan A Cổ Lạp..."
Giọng nói của Cát Nhã không lớn, nhưng lúc này giữa sân an tĩnh một cách dị thường, thành viên hoàng thất và trọng thần ngồi ở gần ngự án vừa lúc có thể nghe được.
Tề Nhan siết chặt nắm tay, hai quai hàm nhô lên: Chẳng lẽ, con đường báo thù của nàng cứ kết thúc như vậy sao?
Nàng nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ từ xa: Ngươi sẽ tự mình giết ta sao?
Cát Nhã dựa vào lồng ngực Nam Cung Nhượng, cũng đang đánh giá Tề Nhan.
Mười một năm, dáng vẻ của hắn vẫn y như lúc nhỏ.
Chỉ là cao hơn một chút, ngũ quan càng thêm tuấn tú, thân mình thì vẫn đơn bạc như vậy... Không biết vì sao trên mặt hắn có thêm một vết sẹo, nhưng như vậy ngược lại càng ra dáng của một vị vương tử.
Từ khoảnh khắc nhìn thấy Tề Nhan, Cát Nhã suýt nữa thì mất khống chế, cũng may mấy năm nay nàng cùng vài vị huynh trưởng lá mặt lá trái với nhau, vì thế cũng luyện thành bản lĩnh hỉ nộ không lộ ra.
Năm đó, người phụ thân hận nhất chính là mãnh hổ thảo nguyên Tô Hách Ba Lỗ. Nếu không phải hắn, Đồ Ba bộ cũng sẽ không bị đẩy đến bước đường cùng, nhưng sau này phụ thân lại tự mình đem tai họa đến thảo nguyên.
Đồ Ba bộ từ đây trở thành bá chủ của thảo nguyên, nhưng chỉ có Cát Nhã biết: Mấy năm nay, phụ thân nàng phảng phất già hơn mười tuổi.
Sau này, phần mộ tổ của Đồ Ba bộ bị người thảo nguyên đào lên, nhưng phụ thân lại không hề truy cứu. Chỉ có lúc uống say, hắn mới nói với nàng: Hắn là tội nhân của thảo nguyên, sẽ bị thiên thần trừng phạt.
Phụ thân nàng cũng bị đội quân hùng mạnh của Vị Quốc dọa cho vỡ mật, hắn không những không dám phản kháng mà còn đặc biệt mời tiên sinh dạy huynh đệ tỷ muội các nàng văn tự và ngôn ngữ Vị Quốc.
Cát Nhã dời mắt, phản ứng của Tề Nhan khiến nàng thật vừa lòng.
Tuy không biết vì sao đường đường là vương tử Xanh Lê bộ sẽ xuất hiện ở triều đình Vị Quốc, nhưng mục đích của người nọ hẳn là giống với nàng.
"Hắn như thế nào?" Nam Cung Nhượng hỏi.
"Thủ lĩnh phản tặc không phải là vương tử Xanh Lê bộ Khất Nhan A Cổ Lạp..."
Nam Cung Nhượng cau mày nhìn Cát Nhã.
"Khi còn nhỏ, a ba từng dẫn ta bái phỏng Xanh Lê bộ một lần, Khả đôn của Tô Hách Ba Lỗ là người Vị Quốc, cho nên huyết thống hai nhi nữ của hắn cũng không thuần khiết. Tuy thân thể của vương tử Khất Nhan A Cổ Lạp rất cường tráng nhưng màu mắt lại là màu đen. Muội muội Khất Nhan Nặc Mẫn thì có đôi mắt màu hổ phách, nhưng thân thể rất suy nhược."
Hơi thở Tề Nhan chững lại, nàng áp xuống sự khiếp sợ trong lòng, giấu đi sự tuyệt vọng trong mắt rồi nhìn lên trên cao.
Nhưng Cát Nhã thì không có nhìn nàng, tiếp tục nói: "Ngày ấy, phản tặc mở đường máu vào Bạch Thủy thành, ta cũng đã thấy hắn. Đôi mắt của hắn màu hổ phách, tuyệt đối không phải là Khất Nhan A Cổ Lạp."
"Ý ngươi là...có người mượn danh tạo thế?"
Cát Nhã đáp: "Năm đó tuy Khất Nhan A Cổ Lạp còn nhỏ, nhưng hắn nổi tiếng trời sinh đã có thần lực, lại còn là vương tử duy nhất của Xanh Lê bộ, cái tên này vẫn có chút phân lượng ở thảo nguyên."
"Vậy hiện tại Khất Nhan A Cổ Lạp thật đang ở đâu?"
"Chắc là đã chết rồi, bằng không lấy tính tình của hắn, e rằng muốn giấu cũng không giấu được."
Tề Nhan nhàn nhạt thở ra một hơi, đôi mắt thâm thúy lóe lên một chút ánh sáng.
Cát Nhã đã nhận ra nàng! Nhưng nàng ta cố ý nói sai đặc điểm của nàng và Tiểu Điệp, là vì muốn giúp nàng thoát khỏi hiềm nghi sao?
Nhưng vì sao nàng ta phải làm như vậy?
Là muốn giao dịch với nàng?
Hoặc là nói...mục đích nàng ta đến Vị Quốc cũng giống nàng?. Truyện Mạt Thế
Tề Nhan không hiểu: Năm đó Ngạch Nhật Hòa bán đứng thảo nguyên, mấy năm nay Nam Cung Nhượng đối với Đồ Ba bộ càng là ân thưởng có thêm, vì sao Cát Nhã lại muốn báo thù chứ?
- --
Cung yến đã bắt đầu, Nam Cung Vọng kéo Tứ hoàng tử Nam Cung Uy uống từ ly này đến ly khác. Lão Tứ không thắng nổi rượu lực, vì thế Nam Cung Vọng trực tiếp lướt qua Ngũ hoàng tử Nam Cung Đạt, đi đến bên cạnh người giỏi uống rượu như Nam Cung Liệt.
Nam Cung Nhượng coi trọng sức khỏe, đã rất nhiều năm hắn chưa từng uống thả cửa, nhưng dưới sự hầu hạ ôn nhu của Cát Nhã hắn cũng uống hết ba ly.
Hắn ôm lấy vị công chúa trạc tuổi nữ nhi hắn, thoải mái cười.
Nam Cung Tĩnh Nữ lại uống mấy chén, khổ sở nói: "Này tính cái gì? Không phải nàng trạc tuổi với chúng ta sao?"
Nam Cung Xu Nữ vội vàng bưng kín miệng Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ngươi nhẹ giọng chút, bị người khác nghe thấy thì phải làm sao đây?"
Ai ngờ Nam Cung Tố Nữ cũng nói: "Vị Nhã Chiêu nghi này thật sự là khuynh quốc khuynh thành, đổi thành bất cứ nam tử nào thì cũng sẽ không kiềm lòng nổi."
"Đại tỷ, sao ngươi cũng như thế?"
Nam Cung Tố Nữ uống một ly: "Bản cung mệt rồi, ta đi trước."
Nam Cung Nhượng thương đại nữ nhi vừa sinh con không lâu, còn chấp thuận phò mã Thượng Quan Võ đi cùng.
Bị Nhã Chiêu nghi cọ xát như vậy, hắn đã sớm tâm viên ý mã, Nam Cung Tố Nữ vừa lúc cho hắn tìm một cái cớ hợp lý.
"Các vị ái khanh, cùng trẫm uống một ly."
Mọi người dồn dập đứng dậy nâng ly cạn chén, Nam Cung Nhượng buông thùng rượu rồi nói: "Trẫm mệt rồi, trẫm hồi cung trước."
"Cung tiễn bệ hạ."
Tề Nhan nhìn bóng dáng hai người rời đi thì lâm vào yên lặng, ai ngờ có một người nồng nặc mùi rượu đột nhiên dựa vào nàng.
Nam Cung Liệt ôm lấy cổ Tề Nhan, thở ra mùi rượu phả vào mặt nàng, khiến nàng cực kỳ buồn nôn.
"Muội phu cũng biết khi quân là tội gì sao?"
Tề Nhan liếc nhìn Nam Cung Liệt, nàng căng chặt thân thể, ngửa đầu về phía sau: "Tất nhiên."
Nam Cung Liệt bắt lấy bàn tay mà Tề Nhan đang cầm rượu, rượu ngon bên trong cũng theo đó mà lay động: "Phụ hoàng hạ chỉ mọi người cùng uống, vì sao ly của muội phu lại không có một giọt nào?"
Tề Nhan nhíu mày: "Thần không thể uống rượu."
Nam Cung Liệt càn rỡ cười, nói: "Quân muốn thần chết, thần không thể không chết. Phụ hoàng hạ chỉ bảo ngươi uống, không thể uống cũng phải uống."
Nam Cung Vọng đột nhiên cười thành tiếng: "Ha, hay cho câu quân muốn thần chết. Lục đệ đừng náo loạn nữa, lại đây tiếp tục..."
Ai ngờ Nam Cung Liệt thế nhưng đặt cằm ở trên vai Tề Nhan, nhẹ giọng nói: "Bản cung hận nó nhất. Nó muốn cái gì thì có cái đó, không muốn cũng có người ráng đưa cho nó..."
Nam Cung Liệt bị Nam Cung Vọng lôi đi, cuối cùng những lời này lại nổ tung ở trong lòng Tề Nhan.
Nàng rốt cuộc hiểu lý do vì sao Nam Cung Liệt luôn nhắm vào Nam Cung Tĩnh Nữ, thì ra là xuất phát từ ghen ghét!
Nam Cung Xu Nữ không thể khuyên Nam Cung Tĩnh Nữ, nhìn thấy Nam Cung Liệt đang dây dưa Tề Nhan, nàng sợ một màn này bị tiểu muội nhìn thấy rồi đại náo một hồi.
Nàng biết rõ tính tình của Lục ca: Nếu phái cung tì đi mời, nói không chừng sẽ chạm vào tính tình cổ quái của hắn, hắn ngược lại sẽ không thả người...
Vì thế nàng dặn dò cung tì chiếu cố Nam Cung Tĩnh Nữ, còn mình thì đi tới chỗ Tề Nhan.
Lòng Lục Trọng Hành vô cùng buồn khổ. Phụ thân dưỡng bệnh ở Thang Tuyền sơn nhưng người làm con như hắn lại không thể hầu bệnh. Hơn nữa hắn đã cố gắng mềm mỏng hết mức có thể, nhưng quan hệ giữa hắn và Nam Cung Xu Nữ vẫn không có chuyển biến tốt đẹp.
Hôm nay nhìn thấy gia huynh, hắn liền uống nhiều mấy chén.
Từ sau khi Lục Trọng Hành trở thành phò mã, Lục Bá Ngôn cũng dần thân cận với vị huynh đệ song sinh này hơn.
Lục Bá Ngôn vỗ bả vai Lục Trọng Hành: "Kia không phải là Chước Hoa điện hạ sao?"
Lục Trọng Hành ngẩng đầu, híp đôi mắt ngà ngà say: Hắn nhìn thấy Nam Cung Xu Nữ đi đến đối diện, ngừng ở trước bàn Tề Nhan.
"Muội phu, tiểu muội uống say rồi, ngươi dắt nàng trở về đi."
Nam Cung Liệt thấy người đến là Nam Cung Xu Nữ thì chỉ cười lạnh một tiếng, vẫn chưa làm khó nàng.
Nam Cung Xu Nữ thở ra một hơi dài, cùng Tề Nhan quay về bàn của Nam Cung Tĩnh Nữ.
Tề Nhan nhìn cái bàn hỗn độn thì than nhẹ một tiếng, nàng ngồi xổm ở bên cạnh Nam Cung Tĩnh Nữ, giữ bàn tay ngăn không cho người kia chạm rượu nữa.
Nam Cung Tĩnh Nữ không vui "hừ" một tiếng, nhưng khi nhìn thấy người đến là Tề Nhan, nàng lập tức không còn giận nữa: "Là ngươi sao..."
Ánh mắt Tề Nhan toát ra sự thương tiếc, dịu dàng nói: "Điện hạ lại mê rượu."
Nam Cung Tĩnh Nữ bĩu môi, ủy khuất đáp: "Tâm tình của bản cung không tốt."
Nam Cung Xu Nữ sợ tiểu muội nhà mình nói ra lời "phản nghịch", vì thế nàng cũng ngồi xổm bên cạnh Tề Nhan, nhỏ giọng nói: "Tam muội say, mau dắt nàng về đi."
"Vâng."
"Điện hạ ~."
"Hả?"
Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn Tề Nhan một lát, buông lỏng chén rượu ra: "Được rồi ~ bản cung đã biết."
"Làm phiền Nhị tỷ báo cho Tam điện hạ, công chúa không thắng được rượu lực, thần bèn dẫn nàng hồi phủ trước."
"Được rồi, đi đường cẩn thận."
"Vâng."
Chân Nam Cung Tĩnh Nữ mềm nhũn, nàng hoàn toàn giao mình cho Tề Nhan, mặc cho đối phương đỡ lấy.
Rõ ràng lúc nãy nàng còn không ngừng giận dỗi Nam Cung Xu Nữ, nhưng khi dán đến Tề Nhan thì lại vô cùng an tĩnh.
Hai người rời khỏi Ngự Hoa viên được chiếu sáng rực rỡ, Nam Cung Tĩnh Nữ đột nhiên dần tỉnh táo.
Nàng ấn lên ngực Tề Nhan, miễn cưỡng đứng thẳng thân mình, phân phó: "Truyền kiệu liễn tới đây, kêu thêm mấy người cầm đèn đi theo."
"Vâng."
Nam Cung Tĩnh Nữ nói xong thì tiếp tục mềm nhũn ngã vào lòng Tề Nhan, nói mớ: "Cứ ở đây chờ kiệu liễn, bên ngoài trời tối rồi."
Tề Nhan gục đầu xuống, Nam Cung Tĩnh Nữ nhắm mắt an tĩnh dựa vào lồng ngực nàng...
Ánh mắt Tề Nhan có chút phức tạp, nhưng cánh tay nàng vẫn siết chặt vòng eo của đối phương.