Dịch quan: "Thánh chỉ đến! Tiết độ sứ bắc Cửu Châu A Nỗ Kim tiếp chỉ!"
A Nỗ Kim cắn chặt răng, hai quai hàm phồng lên. Hắn xốc lều lên, bước ra bên ngoài quỳ một gối xuống đất, siết chặt tay phải và đặt ở ngực: "Thần A Nỗ Kim tiếp chỉ."
Dịch quan: "Phụng thiên thừa vận hoàng đế, chiếu viết: A Nỗ Kim tự mình dẫn bộ hạ hộ tống ái phi, hoàng Tam tử của trẫm và khâm sai Tề Nhan đến phía bắc Lạc Xuyên, ngày hôm sau lập tức xuất phát, khâm thử."
A Nỗ Kim: "Vâng."
Dịch quan cuốn lại thánh chỉ và giao cho A Nỗ Kim: "Nếu đại nhân đã nhận được thánh chỉ thì tiểu nhân sẽ lập tức hồi kinh phục mệnh, mong đại nhân tự giải quyết cho tốt."
Dịch quan truyền chỉ vừa rời đi thì A Nỗ Kim đã siết chặt quyển trục màu vàng trong tay, sau đó nổi giận quay về lều. Dẫu đầu óc A Nỗ Kim không nhanh nhạy, nhưng Cát Nhã lại là một người thông minh.
Cát Nhã nhìn thánh chỉ chất đống trên bàn, híp mắt nhìn về phía Tề Nhan, lúc này A Nỗ Kim cũng bước vào, Cát Nhã hỏi: "Ngươi thật sự bán đứng chúng ta sao?"
Trong lều chỉ còn ba người, A Nỗ Kim bỗng nghe Cát Nhã nói tiếng thảo nguyên, hắn còn tưởng rằng đối phương đang chất vấn hắn. Hắn giận không thể át, liền mắng: "Bán đứng cái rắm chó nhà ngươi!"
Thấy Cát Nhã thậm chí không thèm nhìn mình, lúc này A Nỗ Kim mới nhận ra đối phương đang nói chuyện với khâm sai Vị Quốc.
Người đeo mặt nạ cũng không có tiết lộ thân phận của Tề Nhan cho huynh muội A Nỗ Kim. Cát Nhã sớm biết là bởi vì khi còn nhỏ nàng đã gặp qua Tề Nhan, nhưng A Nỗ Kim thì căn bản không biết gì cả. Bằng không, hắn cũng sẽ không ra oai phủ đầu vào lần đầu gặp Tề Nhan. Tâm tư và thủ đoạn của người đeo mặt nạ là thứ mà người bình thường khó có thể đoán trước, nàng ta thậm chí quỷ dị đến nỗi chỉ thương lượng việc đánh cắp binh phù với một mình Cát Nhã, còn đối với người thật sự chưởng quản như A Nỗ Kim, dường như nàng ta không hề tiết lộ gì.
Không ai có thể đoán được tâm tư của người đeo mặt nạ, không chỉ Tề Nhan mà Cát Nhã cũng cảm thấy đối phương cao thâm khó đoán, hành sự quái đản.
Nhưng có điều, khả năng thu phục lòng người của người đeo mặt nạ đã đạt tới đỉnh cao. Sở dĩ nàng ta có thể thuyết phục Cát Nhã chính là vì nàng ta đã bắt chẹt sở cầu trong lòng Cát Nhã.
Đến nỗi Cát Nhã đã làm cách nào để lôi kéo A Nỗ Kim, người ngoài không thể hiểu hết, nhưng nếu xem bộ dạng quyết tâm làm phản của hắn, hẳn là hắn cũng bị Cát Nhã chọc trúng tâm tư.
Tề Nhan không chút hoang mang, nàng đáp lại bằng tiếng thảo nguyên: "Ta đã sớm nói với ngươi, nếu ta không thể rời khỏi đây đúng hẹn thì tự sẽ có người thay ta truyền tin."
A Nỗ Kim nhíu mày: "Ngươi hiểu tiếng thảo nguyên sao?"
Tề Nhan nhìn Cát Nhã, cười như không cười. Cát Nhã suy tư mãi, cuối cùng nàng cũng không nói rõ thân phận của Tề Nhan. A Nỗ Kim lập tức xông tới, nắm lấy vạt áo Tề Nhan và nhấc nàng lên. Vóc dáng hai người kém xa nhau, Tề Nhan ở trên tay đối phương giống như là một hài tử.
A Nỗ Kim nổi giận mắng: "Thứ không bằng heo chó, ta thấy ngươi không muốn sống nữa!"
Tề Nhan nhìn thẳng vào đôi mắt A Nỗ Kim, hừ lạnh một tiếng.
Thái dương A Nỗ Kim nổi cả mạch máu, đồng tử Cát Nhã co rụt lại, nàng hét lớn: "Nhị ca! Không thể!"
Một người đang nổi giận như A Nỗ Kim sao có thể nghe lời Cát Nhã nói? Chỉ thấy hắn siết chặt nắm tay và vung vào mặt Tề Nhan, mà nụ cười ở khóe môi Tề Nhan càng lúc càng thêm rõ ràng.
Một tiếng "oành" vang lên, dù đã chuẩn bị trước nhưng Tề Nhan vẫn bị A Nỗ Kim đánh cho váng đầu hoa mắt. Nửa bên phải mặt nàng sưng lên với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, mà mũi nàng cũng đổ máu.
Thấy Tề Nhan mỉm cười rạng rỡ, Cát Nhã cảm giác như tim nàng sắp ngừng đập.
Trúng kế! Ngược lại còn bị Tề Nhan lợi dụng!
Cát Nhã vốn định mượn cơ hội lần này để hoàn toàn buộc Tề Nhan về phe của bọn họ. Dẫu sao Nam Cung Vọng đã chết, mà Tề Nhan lại một mình từ Yến Nhiên phủ tới Ô Lan thành, đã như thế nhất định sẽ lưu lại manh mối, Tề Nhan cũng chỉ có thể hợp tác với bọn họ.
Nhưng khi Cát Nhã thấy Tề Nhan cười rộ, lòng nàng vô cùng bất an: Tề Nhan đang cố ý chọc giận A Nỗ Kim! Tuy nhất thời Cát Nhã cũng không hiểu vì sao Tề Nhan phải làm thế, nhưng nghĩ đến tác phong hành sự trước đây của đối phương, người này tuyệt đối sẽ không làm những việc vô ích...
Lều trại lại lần nữa bị xốc lên, hai hình bóng một lớn một nhỏ bước vào.
Ba Âm: "An đạt!"
Kim Ngột Thuật: "Phụ thân!"
A Nỗ Kim cứng người, hắn quay đầu nhìn Ba Âm với vẻ ngơ ngác. Hắn gọi hắn ta là cái gì?...An đạt?
A Nỗ Kim buông Tề Nhan ra, Ba Âm chợt quát một tiếng, lập tức xông vào muốn quyết đấu với A Nỗ Kim. Vào thời khắc mấu chốt, Tề Nhan phi tới, va vào lồng ngực Ba Âm để ngăn hắn công kích.
Ba Âm: "An đạt, ngươi không sao chứ?!"
Tề Nhan: "Ta không sao, ngươi đừng xúc động."
Đôi mắt Ba Âm như muốn tóe lửa: "A Nỗ Kim, ngươi vậy mà có gan dám động thủ với Hãn Vương Xanh Lê bộ ta, đi ra ngoài chúng ta đấu một trận xem ai sống ai chết!"
- --
Trên đường đến phía bắc Lạc Xuyên, đầu óc A Nỗ Kim vẫn còn có chút mơ màng. Hắn nghĩ hoài vẫn không hiểu, vì sao Khất Nhan A Cổ Lạp – vương tử cuối cùng của Xanh Lê bộ sẽ trở thành phò mã Vị Quốc?
Thỉnh thoảng hắn quay đầu nhìn về phía Tề Nhan, khuôn mặt Tề Nhan còn sưng, đối phương ngồi trên lưng ngựa lẫn vào trong đội ngũ.
Cùng quay về còn có Cát Nhã và thi thể của Nam Cung Vọng. Bởi vì Cát Nhã mới sinh không bao lâu, tạm thời còn không thể cưỡi ngựa, vì thế nàng chỉ đành dùng chung chiếc xe ngựa chở thi thể Nam Cung Vọng...
Đội ngũ đã đi ba ngày, cuối cùng cũng có thể thoáng nhìn thấy thành quách Yến Nhiên phủ, mà vết thương trên mặt Tề Nhan vẫn còn rất rõ ràng.
Tâm trí của A Nỗ Kim thua xa Cát Nhã, sau khi kinh ngạc qua đi, hắn không hoảng loạn mà ngược lại còn mừng thầm.
Nhi tử duy nhất của mãnh hổ thảo nguyên Tô Hách Ba Lỗ còn không chịu được một quyền của hắn, như vậy ngoại trừ A Nỗ Kim hắn ra, còn có ai đủ tư cách trở thành vương của thảo nguyên đây?
Bỗng từ xa xuất hiện một điểm đen nhỏ, một lúc lâu mới thấy rõ đó là một vị dũng sĩ thảo nguyên phi ngựa chạy tới đây. Người nọ siết chặt dây cương từ lúc cách đội ngũ hơn mấy trượng, con ngựa còn chưa dừng hẳn thì người nọ đã xoay người nhảy xuống ngựa, quỳ một gối xuống đất và hét lên: "Báo Đại hãn, quân binh Vị Quốc đang đánh đến đây!"
A Nỗ Kim: "Ngươi nói cái gì?!"
Ánh mắt Tề Nhan cũng có chút kinh ngạc, nàng cau mày.
Cát Nhã đẩy cửa xe ngựa ra, từ càng xe nhảy xuống: "Là ai nói?"
Dũng sĩ: "Mấy ngày trước quân binh Vị Quốc vượt sông, dọc đường chuyên chọn những nơi người Vị Quốc thủ thành, một đường thông suốt đi đến đây. Chờ người của chúng ta phát hiện thì bọn họ đã cách Yến Nhiên phủ không đến trăm dặm. Người phái đi đàm phán hôm qua đến bây giờ còn chưa trở về, nhưng quân binh Vị Quốc đã dựng lều tại chỗ, không có tiếp tục đến gần. Tiểu nhân sai người đến vẽ cờ của bọn họ, đang định đưa cho Đại hãn đây."
Cát Nhã và Tề Nhan đồng thanh nói: "Đưa cho ta xem!" nhưng mà một người thì nói tiếng thảo nguyên, còn người kia thì nói tiếng Vị Quốc.
A Nỗ Kim vẫy tay, tên dũng sĩ kia mang tấm da dê cho Cát Nhã. Đối phương xem qua thì không nói một lời, trực tiếp ném da dê cho Tề Nhan.
Tề Nhan cầm lấy da dê, giũ ra liền thấy lá cờ trên bản vẽ có viết hai chữ "Thượng Quan".
Là hắn? Quân binh của Trấn Bắc tướng quân Thượng Quan Võ, hắn tới làm gì?
Nhưng chỉ trong nháy mắt, Tề Nhan đã nghĩ thông suốt điểm mấu chốt trong đó. Thượng Quan Võ là phò mã của Đại công chúa Nam Cung Tố Nữ, nhất định là Nam Cung Tĩnh Nữ sợ nàng xảy ra chuyện, cho nên bí mật cầu cứu Đại công chúa.
Nghĩ đến việc này, Tề Nhan chợt cảm thấy khó thở, đôi mắt chua xót.
Nàng ấy... muốn chọc thủng trời mới cam tâm sao!
Ngươi có biết hậu cung không được tham gia vào chính sự hay không? Ngươi có biết tự ý điều động quân binh ở biên cương là phạm vào tội chết hay không? Sao ngươi không chịu nghe lời ta nói? Không phải ta đã bảo ngươi "duy trì hiện trạng, chậm đợi thời cơ" rồi sao?
Công chúa ơi là công chúa...
Ngươi đối với ta như vậy, sau này sao ta có thể đối mặt với ngươi?
Ngươi có biết...ngươi càng như vậy, ta sẽ càng thêm bất an hay không?
Hôm nay ngươi si tâm với ta bao nhiêu, sau này ngươi sẽ tuyệt tình với ta bấy nhiêu.
Tề Nhan cố nén sự bàng hoàng trong lòng: "Là quân binh trấn thủ U Châu phủ, nếu bọn họ đã dựng trại đóng quân cách đây trăm dặm thì hẳn là không phải tới đánh nhau, có lẽ là bọn họ tới đón Quý phi nương nương và Tam hoàng tử điện hạ hồi kinh."
A Nỗ Kim hỏi tên dũng sĩ báo tin: "Bao nhiêu người tới?"
"Lều trại mênh mông vô bờ, không biết có bao nhiêu, chỉ biết là rất nhiều rất nhiều."
A Nỗ Kim: "Đón người về kinh mà cần nhiều người như vậy sao?"
Tề Nhan khẽ cười một tiếng: "Nếu ngươi không tin thì cứ mang nghi trượng ở Yến Nhiên phủ tới, ta dẫn Quý phi nương nương và di thể Tam hoàng tử cùng nhau qua đó, như vậy có được không?"
A Nỗ Kim suy nghĩ và gật đầu: "Cứ làm vậy đi, chúng ta quay về Yến Nhiên phủ trước."
Quan viên Vị Quốc đi theo thấy đã nhiều ngày trôi qua nhưng khâm sai đại nhân vẫn chưa khỏe, bọn họ đều đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, nhưng ngờ đâu đột nhiên truyền ra tin tức: Khâm sai đại nhân xuất hiện, thậm chí còn từ ngoài thành trở về.
Mọi người đổ xô ra ngoài như ong vỡ tổ, nhìn thấy nửa bên mặt Tề Nhan sưng vù, có không ít người lập tức hiểu rõ: Khâm sai đại nhân nào có sinh bệnh, đây rõ ràng là bị người bắt đi!
Chỉ tiếc bọn họ giận mà không dám nói gì, chỉ nhìn chăm chú vào Tề Nhan. Đối phương đi vào giữa đội ngũ: "Mọi người lập tức trở về thu dọn hành trang, thay quần áo trắng. Tam điện hạ qua đời, bệ hạ phái một nhóm quân binh tới đón di thể Tam điện hạ hồi kinh, một canh giờ sau tập hợp ở cửa nam."
Đám người phát ra một tiếng kinh hô, sau đó yên lặng tản ra.
Tề Nhan quay về phòng đổi quần áo trắng, an ủi Đinh Dậu đang tiều tụy vài câu, sau đó nói: "Ngươi cũng về phòng đổi quần áo đi, Tam điện hạ qua đời, bệ hạ phái Trấn Bắc tướng quân tới đỡ quan, một canh giờ sau sẽ tập hợp ở cửa nam."
- --
Đội ngũ lại lần nữa xuất phát, cuối cùng Cát Nhã cũng không cần cùng di thể Nam Cung Vọng xài chung một chiếc xe ngựa. Đội ngũ vốn vui mừng giờ đây lần lượt thay áo trắng, còn thắt một tấm bố trắng rộng ba tấc quanh đầu. Cũng không biết bọn họ kiếm đâu ra nhiều tiền giấy như vậy, cứ đi vài bước bọn họ đều sẽ rải một ít.
Cát Nhã cảm thấy mình cực kỳ đen đủi, không hiểu rõ còn tưởng rằng người chết chính là nàng!
Nàng hung hăng trừng mắt nhìn Tề Nhan, buông màn xe xuống, sau đó khó chịu vặn vẹo người. Cơn đau trướng ở ngực nhắc nàng đã tới giờ cho con bú, nhưng đứa con mới tròn một tháng tuổi của nàng chỉ đành bị bỏ lại Ô Lan thành.
- --
Các bạn đừng quên vote 1 sao để tiếp sức cho mình nhe. Cảm ơn các bạn rất nhìuuu
\(^▽^)/