Cùng với sự dập dờn ma khí đó, kiếm khí màu đen của Lâm Lăng trực tiếp bị ma khí mạnh mẽ đánh cho tiêu tán.
Có điều, vào giây phút kiếm khí tiêu tán thì một luồng kình phong sắc bén vô hình lại trào ra.
Đó chính là Kinh Kha đang ở trạng thái ẩn thân được thêm vào bên trong kiếm khí.
“Hử?”
Dị Ma bốn cánh hiển nhiên là cảm nhận được ngay vào giây đầu tiên rồi, trong lòng kinh ngạc khó hiểu, vội vã nghiêng qua bên.
Xoẹt----!
Chân đao sắc bén của Kinh Kha tuy không thể giết được trí mạng mục tiêu, nhưng lại cắt một vết máu trên cánh của Dị Ma bốn cánh.
“Thứ khốn khiếp!”
Dị Ma bốn cánh nhướng mày, trong khóe mắt lóe lên lửa giận khó có thể ngăn chặn được.
Một chút thương tích ngoài da này nếu như bị cường giả cùng tộc gây thương tích hắn ta có lẽ không để ý.
Nhưng lại bị một tên loài người đả thương thì thực sự đã kích thích lòng tự trọng cao ngạo từ trước đến nay của Ma tộc bọn họ.
Vù!
Lúc này, Kinh Kha bắt đầu tập kích lần thứ hai.
Tuy là ẩn thân, nhưng khi cơ thể bắt đầu bay có động tĩnh của gió hoàn toàn bị tên Dị Ma bốn cánh kia nắm giữ được quãng đường công kích trong nháy mắt.
“Cút!”
Trong mắt của Dị Ma bốn cánh hiện ra một sự âm độc, sát khí kinh khủng như bùng nổ, trong nháy mắt ngưng hiện ra một kiếm ảnh khổng lồ, hung hăng chém Kinh Kha.
Nhưng lại không biết rằng, cái động tĩnh đó là do Kinh Kha cố tình làm lộ ra.
Lúc kiếm ảnh kia gần chém vào thân thể nó đã di chuyển ra chỗ khác, trực tiếp biến mất.
Lúc xuất hiện lại thì chân đao sắt thép của Kinh Kha đã đâm vào vị trí tim ở sau lưng tên Dị Ma bốn cánh đó rồi.
Nhưng mà kinh nghiệm chiến đấu của cao thủ Dị Ma quả nhiên vô cùng phong phú.
Giây phút thế tấn công bị thất bại, hắn ta cũng đã có cảnh giác rồi, bốn cánh sau lưng thu lại giống như một tấm chắn, chặn sự công kích của Kinh Kha.
Cánh của Ma tộc có khả năng phòng ngự rất mạnh, chiến lực của Kinh Kha cũng chỉ đâm rách được vỏ ngoài. Có điều như vậy cũng đủ rồi.
Giây phút đâm được vỏ ngoài, Kinh Kha dẫn động kỹ năng của sủng vật là độc tố trí mạng.
Một lượng lớn độc tố trí mạng nhất thời dọc theo cánh lan đến huyết quản rồi lan tràn khắp nơi. Nơi nào đi qua đều bị điên cuồng tàn phá.
Nếu như ăn mòn vào cơ thể, bất kể linh đan diệu dược gì cũng cứu không nổi.
“Có độc sao?”
Nhận thấy được điểm này, ánh mắt lãnh khốc của tên Dị Ma bốn cánh cuối cùng cũng dâng lên một vẻ kinh hãi.
“Thôn Phệ.”
Ngay lập tức hắn ta nhanh chóng vận chuyển ma khí, hình thành một vòng xoáy màu đen ở trong cơ thể, nhanh chóng cắn nuốt lấy độc tốc trí mạng.