“Chúc mừng ký chủ hợp thành một hung thú viễn cổ, Thánh Hổ Lôi Viêm.”
Sau đó hắn tập trung tinh thần, rất ngạc nhiên nhìn chằm chằm, hình ảnh sủng vật đang dần trở nên rõ ràng kia. Lại thấy sau lưng nó có hai cánh, giương nanh múa vuốt, cái đuôi là mãng xà lửa. Có tia chớp màu đỏ giống như lửa dung hợp cùng với lôi đình trở thành một thuộc tính năng lượng, dao động năng lượng tản ra khiến tim người ta phát run!
Rồi sau đó, theo sự click mở, một giao diện về số liệu chợt hiện ra.
【 Thánh Hổ Lôi Viêm】
Chủ nhân: Lâm Lăng
Sức chiến đấu: 60000
Kỹ năng: Kinh Lôi Hống, Lôi Đình Thiên Tập, Toàn Điện Gió Lốc.
Thiên phú: Huyết mạch của hung thú viễn cổ.
Cấp bậc: S
……
Nhìn thông tin tư liệu trên giao diện, cảm xúc Lâm Lăng bỗng tuôn trào. Hiển nhiên không ngờ tới, lần kết hợp sủng vật này, lại có thể tạo ra một hung thú viễn cổ. Hơn nữa dù là hình thái hay số liệu kỹ năng trên giao diện, tất cả đều tuyệt vời!
“Sáu vạn chiến lực, hẳn là có thể so với cảnh giới Thánh Vực của võ giả nhân loại rồi!”
Lâm Lăng lẩm bẩm tự nói, nhìn chằm chằm con số chiến lực trên đó, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc cùng vui mừng. Nếu không phải là đang ở khách điếm này, chỉ sợ hắn đã không thể kiềm chế được mà muốn nhanh chóng triệu hồi nó ra.
Sau khi trải qua hai lần kết hợp sủng vật, Lâm Lăng càng thêm cảm thấy, công năng này còn mang hiệu quả lớn hơn. Đương nhiên cũng không phải là công năng cường hóa sủng vật không tốt. Tổng thể mà nói, hai thứ đó hỗ trợ cho nhau thôi.
Rồi sau đó, Lâm Lăng điều chỉnh lại tâm tình, ngồi xếp ở trên giường, nhắm mắt minh tưởng. Thời gian luyện Tử Điện Lôi Trúc phải mất 5 ngày sau mới xong. Những ngày chờ đợi thật sự quá dài, hắn cũng không còn hứng thú đi bộ nữa, đơn giản chỉ cần chọn nơi yên tĩnh tu luyện là được. Điều này chính là, tu luyện bất kể năm tháng.
Thời gian năm ngày rất nhanh đã trôi qua, cùng với việc sắp đến ngày tổ chức cuộc thi Bách Viện, người ở thành phố Võ Lăng, mấy ngày nay cũng trở nên vô cùng đông đúc. Những nhóm viện sinh đến từ những học viện, dưới sự chỉ dẫn của sư phụ và viện chủ, cũng vượt bụi đường mà đi đến đây.
Tuyệt đại đa số khách điếm, cơ hồ đã đạt tới mức chật ních khách trọ.
Ánh sáng đầu tiên của buổi sáng xuyên qua cửa sổ, chiếu vào trong phòng, Lâm Lăng bỗng dưng mở hai mắt. Đơn giản rửa mặt một chút, Lâm Lăng một mình đi ra cửa. Còn Tiểu Bạch thì vẫn ở lại phòng trọ. Dù sao cuộc thi Bách Viện này, Tiểu Bạch cũng không có tư cách tham gia. Hiện giờ trong thành đã chật kín người, vì tránh cho thân phận Độc Giác Long Viêm của nó bị bại lộ, vẫn nên để nó lại đây ngược lại còn ổn hơn. Huống hồ Tiểu Bạch hiện tại cũng đã trang bị túi trữ vật tùy thân, chỉ cần tên này đừng tiêu xài quá độ, hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề ăn uống của nó.
Đi ở trên đường, Lâm Lăng liếc mắt một cái nhìn lại, dường như đâu đâu cũng là những viện sinh trẻ tuổi mặc y phục học viện. Có cả nam lẫn nữ. Tâm trạng của mỗi người đều phấn chấn bồng bột, hơi thở mạnh mẽ, hiển nhiên là những thiên tài trong học viện.
“Cũng không biết lão nhị bọn họ có tới không?”
Ánh mắt Lâm Lăng quét nhìn khắp nơi, trước sau đều không nhìn thấy bóng người nào mặc viện phục của học viện Thiên Diễn. Đối với điều này, Lâm Lăng cũng không có để ý nhiều, vẫn đi về phương hướng của Linh Bảo Các.
Đối với việc sau khi Tử Điện Lôi Trúc luyện đúc thành trường thương sẽ có uy lực gì, trong lòng hắn cũng rất là chờ mong.
……