“Chỉ cần là thân thể có năng lượng sinh mệnh thì đều có thể cắn nuốt. Nếu như kí chủ nguyện ý thì kí chủ cũng có thể bị cắn nuốt.”
Thanh âm của hệ thống nhanh chóng vang lên.
Tuy nhiên câu nói kia lại khiến hắn cảm thấy rùng mình!
Cắn nuốt bản thân?
Hắn có bị điên đâu!
Hiển nhiên Lâm Lăng có chút không yên tâm đối với lời nhắc nhở của hệ thống.
“Làm sao vậy?”
Dường như nhận ra sự thay đổi trên gương mặt của Lâm Lăng, Đào Linh tò mò hỏi.
“Không sao.”
Lâm Lăng gật đầu, chợt hắn không nhịn được hỏi: “Đào Linh, ngươi có từng nghĩ hệ thống ra đời như thế nào không?”
“Sự tồn tại của nó, nó bắt nguồn từ đâu và rốt cuộc là ai đã tạo ra nó?”
Hiển nhiên câu nói vừa rồi của hệ thống ‘Nếu như kí chủ nguyện ý thì kí chủ cũng có thể bị cắn nuốt’ khiến cho người luôn dựa hệ thống như Lâm Lăng dường như bắt đầu xuất hiện sự dao động.
Đào Linh cũng không biết trả lời ra sao với câu hỏi đột ngột này.
“Ta cũng không rõ.”
Nàng lắc đầu với vẻ bối rối. Bởi vì cho dù bước Thánh Vực võ tu đã lâu nhưng nàng vẫn chưa từng phát hiện ra dấu vết tồn tại của hệ thống trên người mình. Đào Linh cũng không biết phải diễn tả cảm giác mờ mịt đó như thế nào.
“Có lẽ một ngày nào đó đột nhiên nó sẽ biến mất không chừng.”
Rõ ràng suy nghĩ của Đào Linh khá lạc quan, nàng cười nói: “Vì vậy nhân lúc hệ thống còn đó, chúng ta không thể lãng phí nó một cách vô ích được.”
“Ta cũng sắp tiết kiệm đủ tiền rồi nên có thể tạo ra một cuộc rút thăm trúng thưởng thần cấp, không biết lần này trúng được gì đây.”
Vẻ mặt của nàng tràn ngập sự chờ mong nhưng Lâm Lăng lại không có tâm trạng nghĩ tới mấy chuyện đó.
Lúc này, người phục vụ đã mang đồ ăn lên và xếp lên bàn nên Lâm Lăng đành tạm gác vấn đề này lại. Hắn hít một hơi thật sâu và cố gắng kìm nén những cảm xúc phức tạp trong lòng. Nhìn thấy một bàn sơn hào hải vị phong phú trên bàn, bỗng Lâm Lăng cũng cảm thấy thèm ăn và ăn cùng với Đào Linh.
Trong lúc ăn, hai người còn gọi thêm mấy bình rượu ngon để uống. Loại rượu này không giống như các loại rượu bình thường khác ở thế giới bên ngoài, nó được pha từ nước của Thất Diệp Linh quả nên rượu này rất nặng. Cho dù có là võ tu thì cũng sẽ say nếu như uống quá nhiều.
Sau khi uống rượu một lúc, hai má Đào Linh bắt đầu đỏ ửng. Đôi mắt to tròn lanh lợi dần dần trở nên mơ mơ màng màng khiến cho người ta cảm thấy mê muội.
“Tên ngốc, ngươi là người đến từ cùng một thế giới với ta và là người mà ta nói chuyện cùng nhiều nhất từ trước đến nay.”
“Ngươi nói xem, nếu như sau này chúng ta có tình cảm nhau thì chúng ta có thể ở bên nhau được không?”
“Hay là chúng ta trở thành bạn thân đi?”
Rõ ràng Đào Linh đang say nên bắt đầu nói chuyện linh tinh.
“Ngươi vẫn nên tìm một cô gái nào đó để làm bạn thì hơn.”