Mục lục
Đoàn sát thủ tiến hóa thần cấp - Lâm Lăng (full) - Đoàn sát thủ động vật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Một nam tử gầy gò phụ trách ghi chép ngồi ở trước bàn, nhận thấy có người tiến vào thì lập tức ngước đầu lên nhìn.  

             “Ối trời, hôm nay là cơn gió nào mà thổi đại cô gia của Triệu gia chúng ta tới phòng tài vụ thế này.” Nhìn thấy người đến là Lâm Lăng, nam tử gầy gò kia hơi giật mình, lập tức giở giọng châm chọc mỉa mai.  

             Trong tầm nhìn của Công Phu Tiểu Dăng, nam tử gầy gò kia có tướng mỏ chuột tai khỉ, trông cực kỳ khôn khéo.  

             Tuy đây là lần đầu tiên Lâm Lăng đến phòng tài vụ, nhưng cũng có chút ấn tượng với giọng nói này ở nhà ăn trước kia.  

             Người này tên là Trần Tứ, là một trong năm trợ lý của đại quản gia Triệu Vinh, chủ yếu phụ trách đăng ký ghi chép những khoản ra khoản vào của phòng tài vụ.  

                   

             “Không phải ngươi đi lầm đường đó chứ?” Trần Tứ khinh miệt nhìn thoáng qua Lâm Lăng, sau đó dò hỏi.  

             “Ta tới lấy tiền.”  

             Lâm Lăng thản nhiên mà nói: “Tính ra thì ta đã sáu tháng chưa nhận bổng lộc, tổng cộng ba vạn lượng.”  

             Trần Tứ nghe vậy thì sửng sốt, lập tức nhịn không được mà bật cười.  

             “Một tên mù như ngươi còn lấy tiền làm gì, có ăn có uống không phải được rồi sao.”  

             Trần Tứ bắt chéo chân lên, bày ra vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn.  

             Tuy rằng địa vị của hắn ta ở Triệu phủ cũng không cao, nhưng lại có cảm giác cao hơn người khác một bậc khi đứng trước mặt tên ở rể vô dụng mù lòa Lâm Lăng này.  

             “Chuyện này không cần ngươi quan tâm, tính sổ sách đi.”  

             Vẻ mặt Lâm Lăng thật bình tĩnh, cũng không tức giận vì câu nói này.  

             “Thời gian lâu quá rồi, đã không tìm thấy sổ sách, chỉ có thể tính từ tháng này thôi.”  

             Trần Tứ vẫy vẫy tay, thái độ cực kỳ ác liệt mà lên tiếng xua đuổi: “Nhưng thời gian nhận bổng lộc của tháng này còn chưa tới, không có chuyện gì khác thì đi nhanh đi, đừng ở đây chướng tai gai mắt nữa!”  

             Lâm Lăng lạnh lùng cười: “Ta thấy cũng chưa chắc.”  

             “Phòng tài vụ là hệ thống quan trọng nhất của gia tộc, cho dù là sổ sách của mấy chục năm trước cũng sẽ được giữ lại, huống chi chỉ là sáu tháng ngắn ngủn này.”  

             Nói đến này, Lâm Lăng lại thay đổi câu chuyện: “Nếu ta đoán không lầm thì ngươi muốn nuốt riêng lương tháng của ta đúng không? Hoặc có lẽ đã sớm bị ngươi ăn chặn rồi nhét vào túi riêng rồi.”  

             Nghe thấy lời này, sắc mặt Trần Tứ hơi thay đổi, như có chút chột dạ mà phẫn nộ quát: “Tên mù chết tiệt, ngươi nói bậy nữa thì coi chừng ta xé nát miệng ngươi ra!”  

             Lâm Lăng cười lạnh và nói: “Ta có nói bậy hay không thì trong lòng ngươi hiểu rõ.”  

             “Thứ chết bầm, tự tìm đường chết!”  

             Trần Tứ đột nhiên đứng phắt lên, nổi giận đùng đùng bước nhanh về hướng Lâm Lăng.  

             Tuy rằng hắn ta không phải võ giả, nhưng vẫn tự tin rằng mình có thể đối phó với một người mù.  

             Lúc này, Lâm Lăng không ra lệnh cho Công Phu Tiểu Dăng và Lang Chu tấn công, mà hắn bỗng vươn đôi tay ra, nhanh chóng phác họa nên một phù văn hỏa hệ.  

             Ong ——!  

             Chỉ thoáng chốc, linh khí thiên địa trong phòng hội tụ mãnh liệt đến như thủy triều.  

             “Khải!”  

             Sau một tiếng quát khẽ vang lên, phù văn đồ đằng giữa những ngón tay của Lâm Lăng đột nhiên chớp động ánh hào quang, lập tức hóa thành một quả cầu lửa.  

             “Pháp... Pháp sư!?”  

             Thấy thế, Trần Tứ lập tức xanh mặt xanh mày, cả người cứng lại tại chỗ.  

             Ở giới võ tu, địa vị của pháp sư còn cao cấp hơn cả chiến sĩ.  

             Chỉ dựa vào một chiêu đơn giản mà Lâm Lăng bày ra, hắn đã có thể đến hiệp hội pháp sư để chứng thực, sau khi đạt được huân chương thì có thể trở thành một người có thân phận pháp sư.  

             Đến lúc đó, cho dù đi đến gia tộc nào trong thành Thiên Vũ thì chắc chắn cũng được tôn kính.  

             “Vừa rồi có phải ngươi muốn đánh nhau không?”  

             Khóe miệng Lâm Lăng nhếch lên một độ cong, lạnh nhạt nói: “Ta đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, đến đây đi.”  

             Nghe vậy, Trần Tứ không khỏi rùng mình, vội vàng run rẩy nói: “Cô... Cô gia, ngài hiểu lầm rồi, vừa rồi ta nhìn thấy trên vai ngài có... Có con ruồi, muốn tới phủi nó đi mà thôi.”  

             Lâm Lăng khẽ nhướng mày lên, hài hước nói: “Phủi ruồi? Theo ta thấy, trước khi ngươi ra tay thì có lẽ đã chết mất rồi.”  

             Tiếng nói vừa dứt, Công Phu Tiểu Dăng đã vỗ cánh, đột nhiên lao vút tới giống như một tia chớp, liêm trảo tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo sắc bén.  

             Xẹt ——!  

             Giây tiếp theo, cái bàn gỗ bên cạnh Trần Tứ lập tức bị cắt thành hai mảnh.  

             Chỉ thấy vết cắt trên cái bàn bằng phẳng bóng loáng giống như bị đao chém qua.  

             “Cái gì...”  

             Nhìn cảnh tượng đột nhiên xảy ra này, Trần Tứ sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm, trên mặt tràn đầy biểu cảm hoảng sợ.  

             Một con ruồi nho nhỏ lại có lực sát thương đáng sợ như thế!  

             Không phải ta đang nằm mơ đó chứ?  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
NHE
30 Tháng mười một, 2023 07:07
Bán bản dịch full bộ này giá rẻ, ai cần liên hệ Zalo: 0867238352. truyện dịch chứ không phải convert ạ, file ebook đọc được trên Điện Thoại, Máy Tính, Ipad...vvv, giao diện đọc như các app phổ biến hiện nay
BÌNH LUẬN FACEBOOK