Sắc mặt Trương Khải Nguyên tối sầm lại.
Âm thanh vừa phát ra chính là kết quả tàn nhẫn nhất.
“Vẫn chưa ạ, đó chỉ là một phân thân.”
Hộ vệ cầm đầu cúi đầu.
Khi nhìn thấy sắc mặt càng ngày càng u ám của Trương Khải Nguyên, ông ta vội nói: “Có điều trận pháp bao vây đã được mở nên nếu như tên kia còn trốn trong phủ thì hắn có chạy đằng trời!”
Nghe được kết quả như vậy, hiển nhiên Trương Khải Nguyên không hài lòng.
Vù!
Chỉ trong phút chốc, linh thức mạnh mẽ trên người ông ta tỏa ra, nó giống như một tầng ánh sáng vô hình nhanh chóng lan ra toàn bộ Trương phủ. Cho dù là dưới mặt đất, ở trên cây hoặc bất cứ sinh vật nào có đặc tính của sự sống đều không thể thoát khỏi sự cảm ứng của linh thức. Thậm chí ngay cả hồ nước cũng không bỏ qua.
Tuy nhiên không hề có một ai biết được chỗ ẩn thân của Lâm Lăng lúc này không phải ở mặt đất hay là trên cây mà là ở trong lòng đất. Khi hắn thu nhỏ lại thành người kiến, hắn đã chui vào một lỗ kiến ngay dưới gốc cây và chui sâu xuống lòng đất. Dù sao trên mặt đất cũng không có một cái lỗ thủng nào nên không có một ai có thể tưởng tượng lại có một người trốn sâu trong lòng đất. Chính bởi vì Trương Khải Nguyên không chú ý tới điểm này nên Lâm Lăng đã thoát khỏi sự tra xét của linh thức.
Về phần Kinh Kha, nó đang ở dạng thú chiến máy móc và ở trong trạng thái ẩn thân nên chỉ cần nó bất động thì linh thức sẽ không thể phát hiện ra sự tồn tại của nó.
“Hửm?”
Sau khi tra xét một lượt, Trương Khải Nguyên cảm thấy kinh ngạc vì không phát hiện ra điểm nào khả nghi.
Bởi vì số lượng người trong Trương phủ có tới cả nghìn người bao gồm người của Trương gia, hộ vệ và người hầu. Với cả ông ta là một tộc trưởng cao quý nên cũng không nhận ra hết được mọi người cho nên chỉ dựa vào sự tra xét của linh thức thì không thể tìm ra được.
“Mau truyền lệnh xuống đi sắp xếp điều tra tất cả mọi người trong phủ, tìm kiếm bất cứ ngóc ngách nào có thể ẩn thân.”
Ánh mắt của Trương Khải Nguyên dữ tợn, ông ta lạnh lùng nói: “Trước khi bình minh, không ai được phép tự tiện rời khỏi phủ!”
“Ai không tuân theo sẽ bị trừng trị nghiêm khắc!”
Nghe vậy, vẻ mặt của tên hộ vệ trung niên cầm đầu nghiêm nghị, ông ta kinh sợ gật đầu nói: “Vâng, thưa gia chủ đại nhân.”
Nhất thời, một nơi vốn dĩ yên tĩnh như Trương phủ lại trở nên xôn xao như gặp phải kẻ địch lớn.
“Xem ra người của Chấp Sự Đường vẫn chưa từ bỏ ý định.”
Nếp nhăn trên mặt Trương Khải Nguyên nhăn chặt lộ vẻ hung ác.
“Thúc phụ, nếu như không tìm thấy tên kia thì phải làm sao?”
Một thanh niên áo tím bước tới hỏi với vẻ mặt bối rối.
Nhìn thấy người thanh niên lên tiếng, trong mắt Trương Khải Nguyên lóe lên tia lạnh lùng, ông ta nổi giận nói: “Còn có thể làm gì, chính ngươi là người gây ra chuyện này còn gì!”
“Nếu như xảy ra chuyện gì thì ngươi không thoát khỏi tội chết đâu!”
Nghe vậy, thanh niên áo tím càng hoàng sợ.
Vì hắn ta chính là kẻ trộm mà Chấp Sự Đường đang nhắm vào, Trương Ngọc Long.