Trong lòng Lâm Hạo hơi giật mình. Chợt, khóe miệng hắn nổi lên một nụ cười sâu xa.
“Đã nói trước rồi, nếu ta có thể rút thanh kiếm này ra, thì món binh khí này là của ta?”
Hắn nhìn về phía thợ rèn Người Lùn, xác định lại lần nữa.
"Không sai, nhưng cũng phải xem ngươi có năng lực gì hay không."
Nghe được giọng điệu tự tin của Lâm Lăng, thợ rèn Người Lùn bật cười rồi gật đầu.
Nói muốn tặng cho ngươi, thật sự hắn cũng không thật lòng muốn vậy cho lắm, chẳng qua là đang đùa giỡn mà thôi, dù sao đó cũng là bảo vật của tổ tiên để lại.
Nhưng theo hắn thấy, bất luận Lâm Lăng có thử bao nhiêu lần, cũng vô dụng thôi.
"Tốt, hy vọng ngươi nói được làm được!"
Khóe miệng của Lâm Lăng khẽ nhếch lên, chợt đưa tay ra cầm chặt chuôi kiếm, bắt đầu rút ra. Thoáng chốc, chỉ thấy thanh kiếm gãy cắm ở khe đá kia, cuối cùng cũng có dấu vết lỏng ra.
"Làm sao có thể chứ?"
Thấy thế, sắc mặt của thợ rèn Người Lùn lập tức thay đổi, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Lâm Lăng như được cỗ vũ tinh thần cho, mạnh mẽ rút ra!
Chỉ nghe "xoẹt" một tiếng, đột nhiên thanh kiếm gãy được rút ra khỏi khe đá.
Ha ha ha!
Nhưng mà lúc này, điều kì lạ xuất hiện, đột nhiên trên thanh kiếm gãy tràn ra một cỗ hắc khí, hơn nữa còn tản ra nguồn năng lượng dao động cực kỳ lạnh lẽo.
Cỗ hắc khí này lan truyền từ cánh tay cầm kiếm của Lâm Lăng ra toàn cơ thể, giống như muốn bao trùm toàn bộ thân thể của hắn.
Hắc khí này lan truyền với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã ăn mòn toàn bộ bả vai của hắn.
Cùng lúc đó, một phần cảm giác đau đớn, từ cánh tay truyền đến.
Trong lòng Lâm Lăng kinh ngạc, vội vàng cho thanh kiếm cắm vào trong tảng đá lại lần nữa.
Trong lúc nhất thời, hắc khí lại tiêu tan hoàn toàn.
"Thật nguy hiểm."
Trán Lâm Lăng đổ mồ hôi lạnh, nhớ tới cảnh vừa rồi, vẫn còn cảm giác sợ hãi.
"Cái này..."
Kinh ngạc mà nhìn cảnh này, trên mặt của thợ rèn Người Lùn tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Rõ ràng là hắn là cũng không ngờ tới, thanh kiếm cắm trong đá được tổ tiên truyền lại đã mấy trăm năm, nhưng hôm nay lại có người rút ra!
"Cảm ơn, sau này thứ này đã thuộc về ta."
Lâm Lăng lạnh nhạt cười.
Tuy rằng thanh kiếm này có chút tà quái, nhưng chắc hẳn giá trị cũng không thấp.
Thật sự lần này nói không chừng đã nhặt được bảo vật.
"Tiểu tử, vừa rồi ta chỉ nói giỡn thôi, nếu không thì ta trả ba ngàn lượng này lại cho ngươi, cộng thêm phí luyện chế của lần này ha."
Ánh mắt của thợ rèn Người Lùn sáng quắc nhìn chằm chằm vào thanh kiếm cắm trên đá, giọng điệu vừa có chút xấu hổ vừa muốn thương lượng.
Nghe được những lời này, nhất thời Lâm Lăng cảm thấy không vui.
Năm vạn lượng phí mở khóa, bây giờ tên Người Lùn này lại muốn đổi ý, như thế chẳng phải hắn phải chịu thiệt thòi lớn rồi sao.
"Không được."
Lâm Lăng nhíu nhíu mày, kiên quyết nói: "Làm người nhất định phải trung thực!"
"Vật này là bảo vật của tổ tiên Ngũ gia bọn ta truyền lại, vốn dĩ nghĩ rằng ngươi không có cách nào rút ra, cố ý đùa giỡn ngươi một chút thôi, ai ngờ kết quả lại như thế này chứ."
Nhìn thấy thái độ kiên quyết của Lâm Lăng, thợ rèn Người Lùn có chút đứng ngồi không yên, lập tức nói thẳng: "Nếu không cậu ra một cái giá đi, tôi sẽ chuộc lại nó một lần nữa."
Giờ phút này, sắc mặt hắn vô cùng khó coi, hận không thể tát mình một cái thật mạnh, ai bảo cái miệng ngươi hay khịa người ta như vậy chứ!
"Sớm biết như thế này, lúc trước hà tất gì phải nói như thế."
Lâm Lăng lắc đầu khẽ thở dài, vẻ mặt như vậy, thật giống như là đồ đệ bị sư phụ trách mắng vì phạm phải sai lầm. Nhìn thấy bộ dạng ấm ức của thợ rèn, cùng với chuyện hôm qua hắn tình nguyện giúp đỡ mình, mà không tiếc đắc tội với đám người Mã Phi Vũ, Trong lòng Lâm Lăng không khỏi có chút buông lỏng.
"Đương nhiên có thể chuộc lại, nhưng ta muốn năm vạn lượng."
Niệm tình vì ngày hôm qua ra tay giúp đỡ, Lâm Lăng cũng không muốn lừa người khác, trực tiếp nói ra số tiền mình đã mất.
"Năm vạn lượng?"
Nhưng mà, ai ngờ thợ rèn Người Lùn này, khi nghe được cái giá này, lại phản ứng như vậy.
Chỉ cần một cái nhấc tay mà muốn có năm vạn lượng, hóa ra thằng nhóc này muốn ăn thịt mình!
Khóe miệng của thợ rèn Người Lùn hơi co giật, sắc mặt hiện lên một nét xanh mét.