Thâm Uyên Ám Ma chính là sinh vật hắc ám được sinh ra từ vị diện chi thai. Mặc dù chúng nó chưa có suy nghĩ nhưng cũng tập hợp khí tức sát ý kinh khủng nhất trong đất trời cho nên tất cả các chiêu thức công kích như lấy mạng người. Kỹ năng chính của chúng nó chính là Sóng xung kích hắc ám và Nghịch thiên ma trảm.
Dưới sự công kích đáng sợ như vậy, hầu như tất cả Ngụy Thần tộc có tu vi yếu kém đều bị giết ngay tại chỗ.
“Gào! Gào! Gào!”
Những tiếng gầm rú tràn ngập khao khát giết chóc làm rung chuyển đất trời.
Nhất thời, bầu trời ở khu vực xung quanh tháp Thông Thiên dần dần bị nhuộm đỏ bởi máu. Nhìn từ xa, nơi này giống như một màn sương máu đỏ tươi.
“Thâm Uyên Ám Ma! Làm sao thằng nhãi này lại có thể thu phục được nhiều sinh vật hắc ám như thế?”
Nhìn thấy một loạt bóng đen dày đặc, trong mắt 4 tên cường giả Thần tộc đều lộ vẻ kinh ngạc vì bọn họ đều nhận ra Thâm Uyên Ám Ma.
“Rốt cuộc thì tên này đi thu phục sinh vật đáng sợ này vào lúc nào?”
Ngay cả Trần Tấn lúc này cũng vô cùng ngạc nhiên.
Trong trận chiến trước đây ở lãnh địa Cuồng tộc, Lâm Lăng đã từng cho hắn ta nhìn qua Thâm Uyên Ám Ma nhưng hắn ta tưởng chỉ có 1 con. Không ngờ bây giờ hắn ta lại nhìn thấy một đội quân khoảng 500 con.
“Tên này đúng là yêu nghiệt, quá biến thái rồi!”
Trần Tấn hít một hơi thật sâu, trong lòng đánh giá Lâm Lăng.
Hắn ta lập tức di chuyển thân mình với tốc độ cực nhanh và gia nhập vào trận chiến đẫm máu.
Lần này khi lẻn vào trong tháp Thông Thiên, hắn ta đã hiểu rõ kết cấu thế lực trong đó. Chỉ tính riêng khu vực tầng thượng đã có hàng ngàn cường giả Thần tộc đạt cảnh giới Đế Tôn. Còn lực lượng chính chỉ cách cảnh giới Đế Tôn nửa bước có tới hơn mấy ngàn. Hơn nữa, đám người đó đều là những thiên tài võ đạo từng tham gia vào cuộc thi Thiên Tư Bảng chủng tộc nên bọn họ cũng không phải là người bình thường.
Mặc dù 500 con Thâm Uyên Ám có sức chiến đấu cực mạnh nhưng trận chiến này cũng không dễ dàng giành chiến thắng. Nhất là 4 tên cường giả Thần tộc kia lại càng khó giải quyết hơn.
Vù!
Sau một hồi đánh chiến, đã có hơn chục Ngụy Thần cách cảnh giới Đế Tôn nửa bước chết dưới thanh kiếm đen của Trần Tấn.
Hắn ta lập tức di chuyển thân mình đến bên cạnh Lâm Lăng, dự định cùng nhau đối mặt với 4 tên cường giả Thần tộc.
“Ngươi có thể ứng phó với mấy người?”
Trần Tấn liếc mắt nhìn Lâm Lăng rồi nói: “Ta cùng lắm chỉ có thể đánh được 1 người thôi.”
Lâm Lăng thản nhiên nói: “Vậy ngươi chọn một người đi.”
Nghe vậy, Trần Tấn hơi giật mình vì không ngờ người trước mặt lại tự tin như thế.
Lấy một địch ba, hắn có thể làm được ư?
Nhưng ngay sau đó, Trần Tấn nhận ngay ra rằng Lâm Lăng vẫn chưa hề triệu hồi đám sủng vật sát thủ.
Nhất thời hắn ta hơi giật mình.
“Được, vậy ba người còn lại giao cho ngươi.”
Trần Tấn cũng không khách sáo mà ánh mắt lạnh lẽo tập trung vào tên cường giả Thần tộc tóc dài.
Hắn ta lập tức nâng thanh kiếm đen trong tay lên và hướng mũi kiếm sắc bén thẳng vào đối phương rồi nói với giọng điệu khiêu khích: “Muốn chết thì đi theo ta!”